Hôm đó, sau khi Nguyên Liệt đưa Cận Hướng Dương đi, cả Cận Đình Hựu và Tống Trác Kỳ đều mất hết hứng thú vui chơi. Tống Trác Kỳ không nói lời nào, liền rời khỏi nhà của Cận Đình Hựu.
Cận Đình Hựu cũng không bận tâm. Hắn lặng lẽ đứng một lúc trong phòng ngủ của Cận Hướng Dương, nơi giờ chỉ còn lại mình hắn, rồi trở về phòng của mình.
Chiều hôm đó, Cận Đình Hựu đã đến công ty để giải quyết công việc.
Hắn bận rộn đến tận 11 giờ đêm mới về nhà. Phòng nghỉ của dì Trần có chuông báo, hễ Cận Đình Hựu về đến nhà, dì liền biết ngay. Dì Trần bước ra đón: “Cận tiên sinh, có cần tôi làm bữa khuya cho cậu không?”
“Không cần đâu, dì về phòng nghỉ đi.” Cận Đình Hựu nói.
Hắn liếc nhìn về phía sofa, vừa định quay người bước lên cầu thang thì dừng lại. Hắn chậm rãi đi đến sofa và ngồi xuống.
Trước khi về phòng, dì Trần đã để lại một chiếc đèn nhỏ ở góc phòng bên. Ánh sáng không quá chói, chỉ vừa đủ để căn phòng không bị bao trùm hoàn toàn bởi bóng tối. Cận Đình Hựu ngồi vào vị trí mà Cận Hướng Dương thường ngồi chờ mình. Hắn bật tivi và chuyển kênh sang kênh hoạt hình. Trùng hợp là kênh đang chiếu đúng bộ phim mà vài ngày trước hắn và Cận Hướng Dương đã cùng xem.
Cận Đình Hựu lạnh lùng nhìn các nhân vật hoạt hình đang nói những lời trẻ con. Hắn xem được nửa tiếng, cảm thấy vô vị, liền tắt tivi rồi trở về phòng.
Cận Đình Hựu khó ngủ. Điều này không phải vì sự rời đi của Cận Hướng Dương. Từ trước đến nay, khi ở một mình, hắn luôn khó ngủ. Đôi khi sau những lần ân ái với Cận Hướng Dương, cơ thể mệt mỏi khiến hắn ngủ say, đôi khi chẳng cần làm gì, hắn cũng có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ nhờ vào cơ thể ấm áp của Cận Hướng Dương kề sát bên mình.
Khó khăn lắm Cận Đình Hựu mới có thể chìm vào giấc ngủ, trong mơ hắn lại gặp Cận Hướng Dương. Không phải là những giấc mơ hư ảo, mà là những mảng ký ức đan xen nhau.
Hắn thấy cảnh mình đưa Cận Hướng Dương về bên cạnh, thấy cách mình dỗ dành để tâm trí Cận Hướng Dương chỉ đầy ắp hình bóng hắn. Mỗi lần về nhà, Cận Hướng Dương đều quấn quýt ôm chầm lấy hắn. Khi làm tình, Cận Hướng Dương đỏ mặt gọi hắn là anh trai. Ngồi ở ghế sau xe, Cận Hướng Dương thổi hơi ấm vào tay hắn. Ngày hôm đó trong phòng khách, khi hắn đập vỡ điện thoại, Cận Hướng Dương rụt rè nhỏ giọng bảo hắn đừng buồn.
Trước khi giấc mơ kết thúc, hình ảnh cuối cùng hắn thấy là Cận Hướng Dương lao vào vòng tay Nguyên Liệt mà không hề ngoảnh đầu lại.
Hắn đã nói với Tống Trác Kỳ, với Cận Hướng Dương, và tự nhủ với chính mình rằng hắn sẽ không thích một kẻ ngốc. Chỉ cần cho vài viên kẹo và dỗ dành đôi lời ngọt ngào, Cận Hướng Dương liền bị cuốn theo. Tình cảm ngờ nghệch và yếu ớt như vậy, ai mà trân trọng? Cho đến tận lúc này, khi hắn vùng vẫy tỉnh dậy từ hình ảnh cuối cùng đó – Cận Hướng Dương rời đi mà không ngoảnh đầu lại – hắn vẫn tự nhủ với bản thân điều đó.
Hôm sau, Phương Trạch Bình gõ cửa nhà Cận Đình Hựu.
Ngày hôm sau, Phương Trạch Bình gõ cửa nhà Cận Đình Hựu.
Dì Trần nói: “Dương Dương không có ở nhà.”
Đây là tình huống trước giờ chưa từng xảy ra. Dù thời gian học của họ không quá cứng nhắc, nhưng nếu có việc, Cận Hướng Dương thường sẽ báo trước với Phương Trạch Bình. Hơn nữa, ý tứ trong lời nói của dì Trần có phần mơ hồ. Phương Trạch Bình liền gọi điện cho Cận Đình Hựu.
“Ừ.” Cận Đình Hựu nói với Phương Trạch Bình, “Tôi sẽ gọi cậu ấy về.”
“Gọi về?” Phương Trạch Bình có chút băn khoăn. Nhưng anh không hỏi thêm, chỉ đáp: “Vâng. Khi nào về ngài báo trước cho tôi là được.”
***
Nguyên Liệt đã đặt làm riêng một chiếc bàn chải cho Cận Hướng Dương. Đây không phải là món đồ thủ công cầu kỳ gì, chỉ trong hai ngày, nó đã được giao tới tay Cận Hướng Dương.
Bàn chải đánh răng là do Cận Hướng Dương tự chọn. Trong số hơn chục mẫu mã, cuối cùng Cận Hướng Dương chọn một chiếc có tay cầm hình chú cừu non. Khi cậu cầm bàn chải lên xem, nhận ra trên lưng chú cừu còn khắc chữ “Dương”.
Nguyên Liệt ấn vào một nút xanh lá trên thân bàn chải và nói: “Đây là nút hẹn giờ.”
Cận Hướng Dương chạm vào nút đó, tỏ ra không hiểu: “Hẹn giờ?”
“Hẹn giờ hai phút,” Nguyên Liệt giải thích. “Khi đánh răng, bấm nút này, sau hai phút bàn chải sẽ thông báo cho em là đã đủ thời gian. Lúc đó em mới được súc miệng.”
Anh đợi một lát, và đúng như dự đoán, từ bàn chải vang lên giọng điện tử: “Đã xong rồi, Dương Dương giỏi lắm!”
Cận Hướng Dương thốt lên một tiếng “Oa” đầy thích thú.
“Không phải là không được ăn kẹo, nhưng đừng ăn quá nhiều.” Nguyên Liệt nói. “Đặc biệt là sau khi ăn kẹo, em phải đánh răng lâu hơn một chút. Nếu bị sâu răng mà phải phẫu thuật, sẽ rất đau đấy.”
Cận Hướng Dương vốn sợ phải đến bệnh viện, liền nhanh chóng ngoan ngoãn đáp: “Ô, em sẽ làm mà!”.
Cậu vẫn đang ăn kẹo, nghiêm túc nói: “Em ăn xong viên kẹo này sẽ đi đánh răng.”
Nguyên Liệt dở khóc dở cười, xoa đầu Cận Hướng Dương: “Tối nhớ đánh là được.”
Ngày Cận Hướng Dương đến nhà Nguyên Liệt, anh đã dặn thư ký chọn một dì giúp việc có kinh nghiệm và tốt tính một chút. Hôm qua, dì Lý A đã đến nhận việc.
“Nguyên tiên sinh, có người đến thăm.” Dì Lý A đứng trước cửa phòng ngủ báo.
“Ừm,” Nguyên Liệt đáp. Cận Hướng Dương liền reo lên trước: “Là chị Vạn sao? Em muốn ra mở cửa!”
Vừa nói xong, cậu đã chạy vội ra khỏi phòng ngủ, lao thẳng xuống cầu thang.
“Chậm thôi.” Nguyên Liệt nói phía sau, ra hiệu cho dì Lý đi theo, “Theo sát cậu ấy.” Dì Lý vội vàng đi bên cạnh Cận Hướng Dương để phòng cậu ngã.
Cận Hướng Dương tươi cười rạng rỡ, mở cửa ra.
Làn gió lạnh cuối thu xé toạc sự tĩnh lặng của buổi hoàng hôn, rít lên qua khe cửa dần mở ra và ùa vào căn nhà. Khuôn mặt của Cận Đình Hựu hiện ra trước mắt Cận Hướng Dương.
Nụ cười trên mặt Cận Hướng Dương lập tức biến mất.
Gần như ngay khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của Cận Đình Hựu, sắc mặt của Cận Hướng Dương trở nên tái nhợt. Trong đôi mắt cậu hiện lên sự hoảng sợ, những giọt nước mắt đã bắt đầu dâng trào. Cậu hoảng loạn, vội vã lùi lại hai bước, rồi quay đầu bỏ chạy.
Đúng lúc đó, Nguyên Liệt bước xuống cầu thang, đang tiến về phía cửa. Thấy Cận Hướng Dương mặt mày trắng bệch, sợ hãi đến mức bật khóc, anh nhanh chóng bước tới. Nguyên Liệt định ôm Cận Hướng Dương lại để hỏi chuyện, nhưng Cận Hướng Dương ngay lập tức trốn sau lưng anh.
Nguyên Liệt giơ tay bảo vệ Cận Hướng Dương, rồi nhìn về phía người vừa đến.
Từ giây phút cửa được mở ra, Cận Đình Hựu đã chứng kiến toàn bộ phản ứng của Cận Hướng Dương. Hắn đứng cách hai người không xa, nhìn Nguyên Liệt che chắn cho Cận Hướng Dương, và cả một góc áo của cậu nhóc vô tình lộ ra sau lưng Nguyên Liệt.
Cận Đình Hựu nhìn thẳng vào Nguyên Liệt, rồi nói: “Dương Dương, hôm nay là ngày em phải học.”
Cận Hướng Dương nhớ rất rõ ngày học của mình. Cậu luôn là một học sinh ngoan ngoãn. Nhưng lúc này, cậu chẳng muốn quay về bên Cận Đình Hựu chút nào. Cậu nghẹn ngào, giọng đầy hoảng loạn, lí nhí nói với Nguyên Liệt: “Làm sao bây giờ, Nguyên Liệt? Em không muốn về.”
Nguyên Liệt hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói với Cận Hướng Dương: “Không muốn về thì không cần về.”
“Ừm,” Cận Hướng Dương nghẹn ngào đáp, “Nhưng… thầy Phương sẽ tức giận, thì phải làm sao?”
“Không đâu. Đến lúc đó tôi sẽ giúp em xin phép thầy,” Nguyên Liệt trấn an.
Cận Hướng Dương vẫn nấp sau lưng Nguyên Liệt, không dám ngẩng đầu nhìn Cận Đình Hựu dù chỉ một lần.
Cận Đình Hựu chăm chú nhìn vào sườn mặt của Nguyên Liệt khi anh nói chuyện với Cận Hướng Dương, rồi tiến thêm một bước về phía họ. Giọng hắn trầm xuống: “Dương Dương, anh đến đón em rồi. Em không muốn về nhà cùng anh à?”
Nghe thấy giọng của Cận Đình Hựu dường như đến gần hơn, Cận Hướng Dương sợ hãi bấu chặt lấy áo của Nguyên Liệt, lùi lại hai bước. Cậu run rẩy, nói với giọng yếu ớt: “Không. Em không muốn về cùng anh trai.”