Hứa Sơ Dịch liếc qua nhìn Nguyên Liệt đứng bên cạnh với nét mặt không vui, rồi nhếch miệng đùa cợt, “Cậu lại làm người ta phát sốt à?”
“Đừng nghĩ lung tung” Nguyên Liệt không để Hứa Sơ Dịch nói bậy, liếc nhìn y giải thích, “Cậu ấy là con nuôi của nhà họ Cận.”
“Cận Hướng Dương?”
“Ừm”
Thấy Hứa Sơ Dịch và Nguyên Liệt quen nhau, Cận Hướng Dương nghĩ chắc chắn Hứa Sơ Dịch cũng biết anh trai mình. Gặp đúng lúc Hứa Sơ Dịch nhìn cậu, Cận Hướng Dương liền lễ phép chào:
“Chào anh. Em là Cận Hướng Dương.”
Nhà họ Hứa và nhà họ Cận chỉ quen biết sơ qua, Hứa Sơ Dịch lại không phải người hay buôn chuyện. Dù y có nghe qua về Cận Hướng Dương, nhưng trước đây chưa gặp cậu bao giờ. Từ nãy đến giờ, Cận Hướng Dương luôn im lặng, y còn tưởng cậu nhóc này là trẻ vị thành niên nhút nhát. Giờ thì nhìn thấy cách Cận Hướng Dương chào hỏi, biết được thân phận của cậu, Hứa Sơ Dịch mới hiểu ra cậu mắc chứng chậm phát triển trí tuệ.
Lúc này, y tá mang thuốc vào, Nguyên Liệt liền quay người đi đến máy lấy nước, mang ra một cốc nước ấm, rồi đặt lên bàn trước mặt Cận Hướng Dương. Hứa Sơ Dịch mở hai gói thuốc, đặt bên cạnh cốc nước:
“Anh là Hứa Sơ Dịch. Đây, mỗi gói uống một viên là đủ.”
Cận Hướng Dương xoa xoa đầu ngón tay, từ từ lấy một viên thuốc lên bỏ vào miệng rồi nhanh chóng cầm lấy cốc nước uống một ngụm lớn, ngửa đầu nuốt xuống.
Cậu uống xong viên đầu tiên, ngước mắt lên lén nhìn Nguyên Liệt, sau đó lại nhìn Hứa Sơ Dịch vẫn luôn nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, rồi mới uống tiếp viên thuốc thứ hai.
Hứa Sơ Dịch xuất thân từ gia đình y học, học nghề y từ nhỏ, chẳng hề có chút khinh thường đối với những người khuyết tật về thể chất hay tinh thần, nhất là khi Cận Hướng Dương trông rất đáng yêu và ngoan ngoãn. Cậu có mái tóc ngắn màu nâu nhạt hơi xoăn, dưới mái tóc đó là đôi mắt to tròn và trong trẻo, khiến người nhìn không khỏi cảm thấy yêu mến. Vì vậy, Hứa Sơ Dịch lấy ra một viên kẹo trái cây thường giữ lại để cho bọn trẻ con, đưa cho Cận Hướng Dương: “Đây là phần thưởng. Thật ra anh muốn cho em thêm, nhưng em đang sốt nên không được ăn nhiều đồ ngọt, chỉ ăn một chút cho đỡ thèm thôi. Em có thích ăn kẹo không?”
Viên kẹo trái cây được bọc trong lớp giấy màu hồng phấn, viên kẹo tròn tròn khá to được Hứa Sơ Dịch cầm giữa hai ngón tay, đưa đến trước mắt Cận Hướng Dương, mơ hồ sáng lấp lánh.
Ngay khi nhìn thấy viên kẹo, mắt Cận Hướng Dương ngay lập tức ánh lên tia vui vẻ. Cậu rất thích ăn đồ ngọt, nhưng anh trai cậu không thích mua đồ ăn vặt về nhà. Cậu đã thử nài nỉ và làm nũng vài lần nhưng lần nào cũng bị anh trai lấy lý do sẽ bị sâu răng để từ chối. Lần gần đây nhất cậu được ăn đồ ngọt là cách đây hai tháng, trong bữa tiệc trưởng thành của cậu với chiếc bánh kem to.
Cận Hướng Dương kịp thời kiềm chế tiếng reo hò sắp phát ra. Cậu nhanh chóng ngước lên, trông chờ nhìn Nguyên Liệt, môi mỉm cười, hai má phồng lên tạo thành hai cái lúm đồng tiền. Đôi mắt ướt ánh lên vẻ khao khát và hạnh phúc, dường như muốn bật ra ngoài.
Nguyên Liệt cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng rực của Cận Hướng Dương, cùng với hai cái lúm đồng tiền mà anh đã từng thấy trước đây, nhưng đến tối nay mới lần đầu tiên nhìn rõ. Những cảm xúc nặng nề trong lồng ngực anh bị dồn nén thành một quả bóng căng phồng nổ tung thành từng mảnh, để lại những dư chấn mơ hồ.
Anh thấp giọng nói: “Nhìn tôi làm gì, thích thì nhận đi.”
“Vâng!” Cận Hướng Dương sốt sắng đáp, cậu nhận lấy viên kẹo trái cây, nhanh chóng bóc vỏ rồi không kìm được liền cho ngay vào miệng, vừa ngậm kẹo vừa cảm ơn: “Em thích ăn kẹo lắm. Cảm ơn bác sĩ Hứa.”
“Không có gì.” Hứa Sơ Dịch cười rồi hỏi Nguyên Liệt, “Sao cậu lại dẫn cậu ấy đến đây? Từ khi nào cậu rảnh rỗi thế?”
“Em ấy ở nhà bị sốt, không ai trông nom.”
“Cậu ấy ở với Cận Đình Hựu à?”
“Ừm.” Khuôn mặt Nguyên Liệt lại trở nên u ám.
Hứa Sơ Dịch có chút thắc mắc. Y rất quen thuộc với Nguyên Liệt, nhưng không gặp gỡ nhiều với nhóm đám người của Cận Đình Hựu. Dù vậy, theo những gì anh biết, Nguyên Liệt và Cận Đình Hựu từ lâu đã không còn thân thiết như thuở nhỏ, nên không có lý gì Cận Đình Hựu lại có thể sai khiến được Nguyên Liệt.
“Không phải cậu nói tối nay sẽ cùng Cận Đình Hựu và mấy người kia ở chỗ câu lạc bộ để bàn chuyện sao? Tại sao Cận Đình Hựu không tự đi mà lại bảo cậu qua nhà tìm Cận Hướng Dương?”
Nghe cái tên Cận Đình Hựu đột ngột được nhắc đến, lưỡi của Cận Hướng Dương ngay lập tức chậm lại, không còn hăng hái nghịch ngợm với viên kẹo vị quả mâm xôi nữa. Cậu dùng đầu lưỡi đẩy kẹo về một bên và bắt đầu lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Nguyên Liệt và Hứa Sơ Dịch.
Nguyên Liệt đứng bên cạnh Cận Hướng Dương, từ phía trên nhìn xuống, anh thấy rõ ràng từ khi cậu cho viên kẹo vào miệng, đôi má đã không ngừng phồng lên rồi đột ngột dừng lại. Đôi mắt ướt ánh lên vẻ háo hức, rõ ràng cậu đang chăm chú lắng nghe từng lời họ nói.
Nguyên Liệt chỉ có thể đáp: “Cậu ta nói đang bận, tôi biết Cận Hướng Dương bị sốt nên đến xem thế nào.”
Lời giải thích này, Cận Hướng Dương không hiểu được ẩn ý bên trong, nhưng Hứa Sơ Dịch lại hiểu rõ. Anh đã biết qua tiếng tăm của Cận Đình Hựu từ trước, nghe vậy liền cười nhạt, rồi nhận ra sự quan tâm không nhỏ của Cận Hướng Dương đối với tên kia, nên không thể không hỏi cậu:
“Hướng Dương có phải rất thích anh trai của mình không?”
“Vâng!” Cận Hướng Dương ngậm viên kẹo và gật đầu, làn tóc xoăn màu nâu nhạt bay lên.
Hứa Sơ Dịch không trực tiếp nói xấu Cận Đình Hựu trước mặt Cận Hướng Dương, anh khéo léo nói: “Cận Đình Hựu thật là… khá giỏi.”
“Không chỉ vậy, hôm nay tôi thật sự đã có một cái nhìn hoàn toàn mới về cậu ta.” Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng, sau đó khéo léo giấu đi vẻ u ám trên mặt, bình thản nói: “Nếu cậu đã kiểm tra xong mà không có vấn đề gì, tôi sẽ đưa Cận Hướng Dương về.”
“Được thôi.”
Lúc Cận Hướng Dương ngồi lại vào ghế phụ lái, viên kẹo trong miệng cậu mới chỉ tan một lớp mỏng. Thấy cậu tâm trạng đẽ vui vẻ hơn, Nguyên Liệt hỏi: “Bây giờ em còn thấy khó chịu không?”
“Một chút chút.” Cận Hướng Dương nhẹ nhàng gật đầu, “Nhưng mà em ăn kẹo thì rất vui.”
“Ở nhà em không có kẹo sao?”
“Anh trai nói, ăn nhiều sẽ bị sâu răng, không cho em ăn.” Cận Hướng Dương bất chợt nhớ ra điều gì đó, lo lắng nhìn Nguyên Liệt, “… Nguyên Liệt, anh đừng nói với anh em, có được không?”
Nguyên Liệt nhìn đôi mắt ngây thơ không hiểu chuyện của Cận Hướng Dương, một lúc sau, nói: “Tôi sẽ không nói với cậu ta đâu.” Rồi anh hỏi: “Dương Dương có ghét người khác chạm vào mặt và tóc của em không?”
Cận Hướng Dương thấy câu hỏi của Nguyên Liệt hơi lạ, vì trước đó không có ai thực sự hỏi cậu ghét gì hay thích thứ gì. Cậu có người mà bản thân yêu quý, cũng có những thứ đặc biệt thích thú, nhưng dường như cậu không cảm thấy chán ghét bất cứ thứ gì. Có lẽ, hồi nhỏ cậu đã từng nghĩ đến việc ghét hay thích, nhưng những thứ mà cậu ghét cũng không vì thế mà biến mất, lâu dần, cậu không còn nghĩ đến những gì khiến mình chán ghét nữa.
“Bởi vì Dương Dương rất đáng yêu. Nhưng mà…” Nguyên Liệt nhìn vào đôi mắt ngây ngẩn của Cận Hướng Dương, mỉm cười nói, “Nếu em không thích, thì tôi sẽ không chạm vào em.”
Khuôn mặt Cận Hướng Dương từ từ đỏ bừng lên. Cậu không ngu ngốc đến mức không hiểu những lời thẳng thắn như thế này. Hiếm khi có ai khen cậu như vậy. Anh trai, dì Trần, ba Cận và mẹ Cận đều luôn khen cậu hiểu chuyện, nghe lời. Nhưng không ai nói với Dương Dương rằng cậu thật đáng yêu. Cậu đột nhiên cảm thấy viên kẹo trong miệng còn có thể đem lại niềm vui:
“Em không ghét.”
Nguyên Liệt bèn xoa nhẹ mái tóc xoăn mềm của Cận Hướng Dương và nói: “Lát nữa nếu anh trai em hỏi, đừng nói quá nhiều về chuyện tối nay, không thì anh ấy sẽ phát hiện ra em đã ăn kẹo.”
“!”
Cận Hướng Dương vội vàng dùng mu bàn tay bịt miệng, gật đầu.
“Có khi cậu ta cũng chẳng hỏi em đâu.” Nguyên Liệt bỗng nhiên vừa cười vừa nói, anh xoa nhẹ khuôn mặt ửng hồng của Cận Hướng Dương, “Tôi đưa em về nhà.”