Khoảng một tiếng rưỡi sau, bọn họ quay về nhà của Cận Đình Hựu.
Khóe miệng Cận Hướng Dương vẫn treo nụ cười. Trong chiếc xe mờ tối, lúm đồng tiền trên má cậu thấp thoáng ẩn hiện. Cậu nghiêng đầu về phía Nguyên Liệt nói: “Nguyên Liệt, em vào nhà đây! Tạm biệt anh!”
Cận Hướng Dương chờ Nguyên Liệt đáp lại như mọi khi rồi mới mở cửa xuống xe. Nhưng chờ một lúc lâu, cậu vẫn không thấy Nguyên Liệt lên tiếng. Trên đường về, hai người gần như không nói chuyện. Cận Hướng Dương vừa rồi mải vui vẻ suốt cả đoạn đường, giờ đột nhiên nhạy cảm nhận ra điều gì đó không ổn. Cậu nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc khác thường của Nguyên Liệt, bàn tay vốn đặt trên tay nắm cửa liền rút lại.
Cậu đan hai tay vào nhau, vẫn nghiêng đầu nhìn Nguyên Liệt, nhỏ giọng bất an nói: “Nguyên Liệt, em vào nhà đây, tạm biệt.”
Một lúc sau, Nguyên Liệt cuối cùng cũng quay đầu nhìn vào mắt Cận Hướng Dương. Vẻ mặt anh không hề u ám, nhưng cũng không còn nụ cười thường thấy với Cận Hướng Dương, anh chỉ lạnh nhạt đáp: “Ừ. Tạm biệt Dương Dương.”
Cận Hướng Dương ngẩn người khi chạm phải ánh mắt của Nguyên Liệt, bỗng nhiên cảm thấy có chút tủi thân. Cậu cẩn thận nhìn trộm Nguyên Liệt, mím môi, buồn bã đáp lại một câu “Tạm biệt” rồi cúi đầu xuống xe.
Khi thấy bóng dáng Cận Hướng Dương bước vào khu nhà, vẻ mặt của Nguyên Liệt hoàn toàn tối lại. Anh vẫn ngồi im ở ghế sau, im lặng một lúc lâu, sau đó ra lệnh cho tài xế: “Quay về.”
****
Cận Hướng Dương cúi đầu đi suốt đoạn đường về, mãi cho đến khi mở cửa, nhìn thấy anh trai đang ngồi trên ghế sofa, tâm trạng của cậu mới tươi tỉnh lại. Cậu đóng cửa, tuy không vui sướng đến mức mất kiềm chế như lúc nghe tin Cận Đình Hựu về, nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ chạy đến bên hắn, ôm lấy Cận Đình Hựu nói:
“Anh, anh! Sao anh về sớm thế? Em tính rồi còn hai ngày nữa mà.”
Nói rồi, Cận Hướng Dương ngạc nhiên: “Chẳng lẽ em tính sai rồi sao?!”
Cận Đình Hựu hỏi: “Làm toán giỏi vậy à? Sao mà tính ra nhanh vậy?”
“Không phải đâu,” Cận Hướng Dương nghiêm túc giải thích, “Mỗi tối em đều đếm một lần. Mười bốn ngày, mỗi ngày trừ đi một.”
Cận Đình Hựu nói: “Nhớ anh rồi phải không?”
“Vâng.” Cận Hướng Dương ôm lấy cánh tay của Cận Đình Hựu, cọ mặt vào đó, thân thiết nói, “Em nhớ anh lắm.”
“Anh thấy em đi chơi khuya thế này, nếu không phải anh gọi điện, chắc em quên mất anh rồi.”
“Không có!” Cận Hướng Dương bỗng nhớ ra điều gì, hào hứng nói, “Hôm nay em đi nướng thịt! Nguyên Liệt dẫn em đi đấy! Còn có bác sĩ Hứa, và chị Vạn nữa. Ai cũng tốt với em, họ đều nói là thích em lắm.”
“Không có!” Cận Hướng Dương chợt nhớ ra điều gì, hớn hở nói: “Hôm nay, là đi ăn đồ nướng! Nguyên Liệt đưa em đi! Còn có bác sĩ Hứa, và chị Vạn nữa. Họ đối xử với em rất tốt, ai cũng nói thích em.”
“Nguyên Liệt dạy em cách nướng đồ ăn. Anh, em giỏi lắm, thoáng một cái là em học được ngay, Nguyên Liệt còn nói đồ em nướng rất ngon nữa!”
Trong lời nói của cậu không che giấu được niềm vui và sự thỏa mãn, chỉ vài câu ngắn ngủi, Cận Hướng Dương đã nhắc đến Nguyên Liệt ba lần. Cận Đình Hựu lắng nghe, sắc mặt dần trở nên khó coi và có chút lạnh nhạt, nhẹ giọng đáp: “Ừ, thật sao?”
“Ừ ừ! Đúng mà!” Nhưng Cận Hướng Dương không nhận ra điều đó, vẫn tiếp tục kể: “Tụi em còn đi chơi du thuyền. Gió rất lớn, biển rất đẹp. Nguyên Liệt còn bôi kem chống nắng cho em. Anh, Nguyên Liệt là bạn của anh, anh ấy tốt giống như anh vậy.”
“Em thích cậu ấy?”
“Thích chứ.”
Một cơn giận dữ bất ngờ bùng lên trong lòng Cận Đình Hựu, nhưng ngay lập tức hắn nghe Cận Hướng Dương nói: “Nhưng, em vẫn thích anh nhất!”
Nghe thấy vậy, Cận Đình Hựu nghiêng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt gần kề của Cận Hướng Dương. Trong mắt Cận Hướng Dương lúc này chỉ có duy nhất một mình hắn, đầy ắp sự nhiệt tình và tin tưởng, là sự ngây thơ hồn nhiên chỉ thuộc về riêng Cận Hướng Dương. Đôi môi của cậu cũng sát lại gần, hơi thở nhẹ nhàng phả vào gò má hắn.
Cận Đình Hựu ôm lấy Cận Hướng Dương, ngửi ngửi: “Người em đầy mùi đồ nướng.”
“Cả buổi tối, em nướng đồ ăn suốt mà!” Cận Hướng Dương trả lời.
“Đi tắm đi nhé?” Cận Đình Hựu vừa xoa nhẹ eo của Cận Hướng Dương vừa thúc giục.
Cận Hướng Dương ngửi ngửi chính mình, nhưng không thấy có mùi gì. Cậu lại rúc vào trong ngực Cận Đình Hựu, cánh mũi khẽ phập phồng, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ, ngọt lịm, không giống như mùi hương thơm nồng của hoa, mà giống như mùi của một đống hoa đã nở rộ rồi mục rữa. Mùi hương này hoà quyện với mùi trên người của Cận Đình Hựu, khiến cậu cảm thấy có chút khó chịu.
Cậu nói: “Anh tắm cùng em nhé.”
“Ừ, được thôi.” Cận Đình Hựu nửa ôm lấy cậu đứng dậy, hướng về phía cầu thang, nói: “Đi tắm trong phòng của anh.”
Bọn họ đã trần trụi trước mặt nhau nhiều lần. Cận Hướng Dương theo Cận Đình Hựu bước vào phòng tắm, nhanh chóng cởi hết quần áo. Cận Đình Hựu nhìn lướt qua cơ thể của Cận Hướng Dương, không có dấu vết gì bất thường, rồi thu ánh mắt lại.
Mùi nước hoa ở câu lạc bộ dường như vẫn còn bám trên người hắn, khiến hắn cảm thấy khó chịu. Cận Đình Hựu cũng cảm thấy bản thân dính dáp không thoải mái, nên hắn cởi áo ra trước.
“Anh ơi!” Cận Hướng Dương đột nhiên chỉ vào vùng eo và bụng của hắn, lo lắng hét lên: “Anh bị thương rồi.”
Cận Đình Hựu nhìn xuống, nào phải bị thương, đó chỉ là vết cào nhẹ mà cô gái lúc nãy để lại. Nhưng đối diện với ánh mắt lo lắng trong sáng của Cận Hướng Dương, hắn bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, giọng nói trở nên bực bội:
“Tự anh làm đấy. Em đừng bận tâm.”
Cận Hướng Dương liếc nhìn sắc mặt của Cận Đình Hựu, đôi mắt lập tức ướt đẫm, chóp mũi đỏ lên, không dám nói thêm gì nữa.
Cận Đình Hựu thấy cậu sợ hãi, biết mình không nên giận cá chém thớt với đứa trẻ này, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, chỉ đành nhẹ giọng hơn: “Lại đây, đến gần anh, anh tắm cho em.”
Cận Hướng Dương cúi đầu, từ từ bước tới bên cạnh Cận Đình Hựu. Cận Đình Hựu bôi sữa tắm lên người Cận Hướng Dương, xoa cho ra bọt rồi xả sạch. Khi tắm cho cậu, Cận Đình Hựu không tránh khỏi có phản ứng. Phần dưới của hắn cứng lên trong quần, Cận Hướng Dương cúi xuống nhìn thấy, khuôn mặt ướt sũng nước ngước lên nhìn anh: “Anh, anh cứng rồi.”
“Ừ.” Cận Đình Hựu cởi quần ra, thứ cứng rắn lập tức bật ra ngoài.
Cận Đình Hựu đặt tay lên khe mông của Cận Hướng Dương, đầu ngón tay chưa kịp chạm vào bên trong, Cận Hướng Dương theo bản năng tránh đi.
Ngón tay của Cận Đình Hựu dừng lại, hắn hỏi: “Sao thế?”
Cận Hướng Dương nói: “Em, em không muốn.”
Đây là lần đầu tiên Cận Hướng Dương từ chối hắn. Cận Đình Hựu cảm thấy có chút không tin nổi, nụ cười dịu dàng trên môi chợt biến mất, hắn nói:
“Vì Nguyên Liệt?”
Cận Hướng Dương không biết phải giải thích ra sao, chỉ đành lắc đầu. Cận Đình Hựu dứt khoát ôm cậu vào lòng, cúi thấp người rồi đẩy lên, thứ cứng rắn bên dưới liền trượt vào giữa hai chân Cận Hướng Dương.
Cơ thể cả hai đột nhiên áp sát nhau, Cận Hướng Dương lại ngửi thấy mùi hương của đống hoa mục nát ấy, như thể chúng đang thối rữa trên cổ của Cận Đình Hựu. Cậu bất chợt cảm thấy thứ giữa hai chân mình cũng bị nhiễm một thứ gì đó kỳ lạ. Cận Hướng Dương bỗng nhiên thấy chán ghét, lại có thêm can đảm, vùng vẫy một chút, nói: “Em không muốn.”
“Em không muốn?” Cận Đình Hựu bóp mạnh vào mông cậu: “Em không muốn anh, vậy muốn ai? Muốn Nguyên Liệt?”
“Em không muốn.” Cận Hướng Dương càng lúc càng thấy phản cảm, động tác giãy giụa mạnh mẽ hơn, cậu cảm nhận được Cận Đình Hựu đang bóp chặt mông mình, cậu cố hết sức đẩy hắn ra, miệng không ngừng lặp lại lời từ chối: “Em không muốn, anh ơi. Em không muốn.”
Mười hai ngày không gặp, Cận Hướng Dương đã thay đổi. Ai đã mang đến sự thay đổi này cho cậu? Rõ ràng là người kia.
Miệng thì nói thích hắn nhất, nhưng đã bắt đầu kháng cự sự đụng chạm của hắn rồi. Lúc này đôi môi ấy vẫn không ngừng từ chối hắn, khuôn mặt cau có, đôi mắt cũng không thèm nhìn hắn.
Đây chính là Cận Hướng Dương mà hắn được gặp sau khi bất ngờ trở về sớm hơn thường lệ.
Cơn tức giận tích tụ cả buổi tối của Cận Đình Hựu biến thành cái tát giáng xuống mặt Cận Hướng Dương.