Cận Hướng Dương vẫn không ngừng lo lắng, hỏi: “Chị Nguyễn Hà sẽ thế nào đây? Chị ấy bị anh trai mang đi rồi. Nhỡ đâu anh ấy đánh chị thì sao? Chị ấy sẽ khóc mất.”
“Không đâu.” Nguyên Liệt nói, “Nguyễn Hà được người nhà họ Cận đưa đi, thậm chí còn an toàn hơn.”
Có lẽ Cận Hướng Dương không hiểu, nhưng Nguyên Liệt vẫn giải thích: “Trong tình hình này, nhà họ Cận vì muốn tránh xa mọi rắc rối, chắc chắn sẽ không để Nguyễn Hà gặp chuyện gì. Họ sẽ đối xử với cô ấy tốt đến mức không thể tốt hơn. Thậm chí, họ có thể sẽ… nhận nuôi cô ấy.”
Dù giới truyền thông đang cố gắng tìm cách moi móc mối liên hệ giữa nhà họ Cận và vụ bê bối của viện phúc lợi Thịnh Dương, nhưng theo Nguyên Liệt, nhà họ Cận tuyệt đối sẽ không dính líu vào chuyện này. Nhà họ Cận luôn cân nhắc lợi ích và thiệt hại.
Nếu để Cận thị dính dáng đến Thịnh Dương, mà viện phúc lợi có chuyện, kéo họ vào rắc rối thì sẽ mất nhiều hơn được. Điều này cũng cho thấy, suốt bao năm qua, dù nhà họ Cận tỏ ra tích cực trong các hoạt động từ thiện, nhưng thực tế lại chẳng hề quan tâm đến tình hình của những đứa trẻ, gia đình được giúp đỡ hoặc các viện phúc lợi.
Vụ bê bối lần này bùng nổ, nhà họ Cận có lẽ phải tốn không ít công sức để lấy lại hình ảnh mà họ đã dày công xây dựng bấy lâu.
Quả nhiên, Cận Hướng Dương không hiểu nhiều lắm, nhưng cậu tin tưởng Nguyên Liệt. Nếu Nguyên Liệt đã nói vậy, thì cậu cũng an tâm hơn phần nào. Dù vẫn còn lo lắng, nhưng cậu không tiếp tục truy hỏi.
Nguyên Liệt chợt nghĩ đến điều gì đó, hỏi cậu: “Em và Nguyễn Hà, quen nhau thế nào?”
“À…” Cận Hướng Dương suy nghĩ một lúc, có chút buồn bã đáp: “Em không nhớ rõ nữa, lúc đó còn bé quá. Nhưng em nhớ, chị Nguyễn Hà rất tốt với em.”
“Khi dì Triệu đánh em, chị Nguyễn Hà sẽ đến giúp, thỉnh thoảng chị ấy còn dẫn em trốn vào phòng của chị ấy.”
Nguyên Liệt hỏi: “Cô ấy có phòng riêng à?”
“Ừm,” Cận Hướng Dương ngạc nhiên trả lời, “Chú viện trưởng thường không mặc đồ, và chị Nguyễn Hà cũng không mặc gì cả.”
“Trước đây,em cứ nghĩ viện trưởng thích chị Nguyễn Hà. Vì chỉ có chị ấy mới có phòng riêng, chị ấy có rất nhiều quần áo mới và đồ ăn vặt nữa. Nhưng chị Nguyễn Hà bảo, viện trưởng không thích chị ấy, mà là đang bắt nạt chị ấy.”
Vì thế, khi Cận Đình Hựu dụ dỗ cậu làm những việc đó với lý do thích cậu, sau đó sẽ đối xử tốt với cậu hơn, Cận Hướng Dương không hề cảm thấy áp lực tinh thần mà chấp nhận một cách tự nhiên.
Bởi cậu đã từng chứng kiến Nguyễn Hà được hưởng những đặc quyền riêng biệt sau khi làm những việc đó. Khi còn nhỏ, cậu không biết phân biệt thiện ác, cứ ngỡ rằng viện trưởng làm vậy là vì thích Nguyễn Hà, nên dĩ nhiên cậu cũng nghĩ rằng sau khi Cận Đình Hựu làm những điều đó với cậu, anh ta cũng sẽ đối xử tốt và yêu thương cậu hơn.
Nguyên Liệt nói với Cận Hướng Dương: “Nguyễn Hà nói đúng. Đó không phải là thích, càng không phải là đối xử tốt với cô ấy.”
“Trước đây em không hiểu, không sao cả,” Nguyên Liệt nói. “Sau này, tôi sẽ từ từ dạy em. Có tôi ở đây, em sẽ không bị ai bắt nạt nữa.”
Sáng sớm hôm sau, Cận Hướng Dương vừa mở mắt đã nói ngay: “Nguyên Liệt, em… em muốn gọi điện cho chị Nguyễn Hà.”
Nguyên Liệt thay cậu gọi cho Cận Đình Hựu. Khi Cận Hướng Dương nghe chính miệng Nguyễn Hà nói rằng mình không có vấn đề gì nghiêm trọng, cậu mới yên lòng. Tuy nhiên, việc bị phóng viên bao vây chất vấn đã khiến cậu sợ hãi.
Dù không còn quá lo lắng cho Nguyễn Hà, nhưng cậu vẫn mang một vẻ mặt ủ rũ. Nguyên Liệt trò chuyện với anh, có thể nhận ra cậu vẫn còn chút hoang mang và bất an.
Vài ngày trước, Nguyên Liệt đã nhờ trợ lý tìm cho Cận Hướng Dương một thợ làm bánh ngọt có tính cách dễ chịu. Dự định sẽ đến trong hai ngày này, nhưng hôm qua họ có việc bận nên đã bị hoãn lại. Bây giờ, Nguyên Liệt thông báo cho thợ làm bánh đến.
Người thợ làm bánh này tên là Đường Đường. Cô đã đi du học tại Pháp từ khi còn là thiếu niên và trở về nước vào năm ngoái sau khi hoàn thành chương trình học. Dù tuổi đời còn trẻ, cô đã trở thành thợ làm bánh ngọt cho một chuỗi cửa hàng cao cấp trên toàn quốc.
Nguyên Liệt đứng bên cạnh quan sát Đường Đường từ từ dạy Cận Hướng Dương cách làm cốt bánh, không nhận thấy điều gì khác lạ. Sau đó, anh gọi dì Lý đến hỗ trợ quan sát, rồi quay lên thư phòng trên tầng hai để xử lý công việc.
Chỉ trong một buổi chiều, Cận Hướng Dương đã có thể tự làm ra được một cốt bánh hoàn chỉnh.
Khi Cận Hướng Dương chia tay Đường Đường, trên mặt cậu vẫn còn vương lại sự phấn khích: “Cảm, cảm ơn cô Đường.”
Trước khi đến, Đường Đường đã tìm hiểu về tình hình của Cận Hướng Dương. Ban đầu cô nghĩ rằng cậu sẽ là một người trầm lặng, không ngờ tính cách lại dễ thương, ngoan ngoãn và diện mạo cũng rất thanh tú.
Vì vậy, khi dạy Cận Hướng Dương, cô vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng. Sau buổi học, cô cười vẫy tay chào: “Tạm biệt. Lần sau gặp lại, tôi sẽ dạy Dương Dương cách làm kem nhé.”
Trước đây Cận Hướng Dương chỉ học kiến thức từ Phương Trạch Bình, nhưng hôm nay cậu đã tự tay làm ra một chiếc bánh hoàn chỉnh, khiến cậu phấn khích vô cùng. Ngay khi Đường Đường rời đi, Cận Hướng Dương liền lập tức cởi tạp dề, vui mừng chạy đến thư phòng của Nguyên Liệt và gõ cửa “cộc cộc”.
“Em… em tự làm được cốt bánh rồi.” Cậu nhìn Nguyên Liệt, chớp chớp mắt. Chỉ mới chạy hết cầu thang một tầng, mà khuôn mặt cậu đã đỏ bừng.
Nguyên Liệt nói: “Tôi đi xem thử nào.”
“Ừm!” Cận Hướng Dương đi trước dẫn đường. “Em chỉ thêm một chút đường thôi. Anh thử xem, được không?”
“Em làm thì tôi sẽ ăn.”
Nguyên Liệt ăn một miếng và khen ngợi: “Chỉ trong một buổi chiều mà em làm được thế này sao?”
“Ừm, đúng vậy!” Cận Hướng Dương nhận được lời khen, giọng điệu vui vẻ hơn hẳn. “Là cô Đường dạy em. Cô Đường thật lợi hại!”
Đường Đường đã cầm tay dạy Cận Hướng Dương làm loại bánh mà cậu thích nhất, khiến cô trở nên vô cùng rực rỡ trong mắt cậu.
“Cô Đường trông cũng không lớn hơn em bao nhiêu, mà cô ấy giỏi thế nhỉ. Cô ấy giống như chị Nguyễn Hà, rất xinh đẹp. Giọng nói của cô ấy cũng thật dễ nghe. Cô ấy tên là Đường Đường! Trong tên có chữ ‘đường’ nữa! Em thích đường nhất!”
Nguyên Liệt vốn đang mỉm cười nhìn Cận Hướng Dương, nhưng đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo. Anh cúi đầu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ với lúm đồng tiền mờ mờ của Cận Hướng Dương, im lặng lắng nghe cậu bày tỏ sự yêu thích đối với Đường Đường.
“Em rất thích cô Đường, ngày mai, ngày kia, sau này nữa, em đều muốn gặp cô ấy,” Cận Hướng Dương nói. “Có được không?”
Khi nhắc đến Đường Đường, không giống như khi cậu nhắc đến Nguyễn Hà hay Vạn Tịch Lâm, đôi mắt cậu ánh lên sự rạng rỡ, lúm đồng tiền hiện rõ trên má.
Nguyên Liệt đi tới bên ghế sofa và ngồi xuống.
Cận Hướng Dương líu ríu nói một hồi nhưng không thấy Nguyên Liệt đáp lại như mọi khi, liền im bặt. Cậu nhạy cảm nhận ra biểu cảm của Nguyên Liệt có gì đó không ổn. Giọng cậu hạ thấp: “Nguyên Liệt, anh sao vậy?”
Nguyên Liệt không trả lời.
Dù trí tuệ của Hướng Dương phát triển không bình thường, nhưng về mặt sinh lý, cậu là một người trưởng thành. Chỉ là khả năng hiểu biết và biểu đạt của cậu không được tốt lắm. Nguyên Liệt chưa bao giờ nghi ngờ khả năng yêu đương của Cận Hướng Dương.
Ngày hôm đó, Cận Đình Hựu đã nói với anh: “Bất kể người cứu vớt cậu ấy là ai, Cận Hướng Dương sẽ đi theo người đó. Có thể là anh, nhưng cũng có thể là người khác.” Anh không thể phủ nhận rằng, điều Cận Đình Hựu nói chính là điều mà Nguyên Liệt đã luôn cố tình phớt lờ, không muốn đối diện.
Khi còn chưa hiểu chuyện, Cận Hướng Dương đã bị Cận Đình Hựu lừa gạt đến mức cam lòng khuất phục. Điều này không có nghĩa là xu hướng tình dục của cậu chắc chắn là đồng tính. Có lẽ, sau này Cận Hướng Dương sẽ thích một cô gái nào đó.
Còn anh — Nguyên Liệt, trong mắt Cận Hướng Dương chỉ là một người anh hiểu lòng cậu. Nguyên Liệt không thể làm chuyện như Cận Đình Hựu, dụ dỗ trẻ con. Nếu một ngày nào đó, Cận Hướng Dương nói rằng cậu đã yêu một cô gái, Nguyên Liệt không biết mình sẽ phản ứng thế nào.
Anh yêu Cận Hướng Dương, nhưng chưa bao giờ có ý định ép buộc hay lừa dối cậu. Thế nhưng, anh cũng không thể chấp nhận việc Cận Hướng Dương thật sự yêu người khác.
Nguyên Liệt ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, không nhúc nhích. Một tiếng thút thít nhẹ vang lên bên tai, kéo anh trở lại với thực tại.
Cận Hướng Dương đứng cách đó không xa, tay che mắt, đôi mắt ướt đẫm nước mắt lén lút nhìn anh qua kẽ ngón tay. Hai dòng nước mắt đã lăn dài trên má cậu. Thấy Nguyên Liệt cuối cùng cũng nhìn về phía mình, Cận Hướng Dương vội nén lại tiếng nức nở, giọng nghẹn ngào đầy thận trọng:
“Nguyên Liệt, anh sao vậy? Em làm phiền anh quá à? Em có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
Trước mặt Cận Hướng Dương, Nguyên Liệt luôn vô thức nở nụ cười để cậu không sợ hãi. Nhưng lúc nãy, khi anh nghĩ rằng Hướng Dương có thể sẽ thích con gái, sắc mặt vô thức mà trở nên nặng nề.
Cận Hướng Dương như mọi khi, lén nhìn Nguyên Liệt vài lần, nhưng không thấy anh đáp lại. Thậm chí, nét mặt của Nguyên Liệt còn không vui, điều này làm cậu nhớ lại lần trước khi họ đi du thuyền, tối đó, Nguyên Liệt đưa cậu về cũng mang nét mặt tương tự.
Cậu biết, Nguyên Liệt đang giận mình.
Mắt Cận Hướng Dương đỏ hoe, cậu khẽ nói: “Đừng giận em, Nguyên Liệt.”
Thấy người khóc như vậy, Nguyên Liệt theo phản xạ đưa tay ra, nhưng giữa chừng, anh dừng lại, rồi từ từ thu tay về.
Anh nhẹ giọng nói: “Em không có làm phiền, tôi cũng không có tức giận, Dương Dương.”
Dù Cận Hướng Dương đang dùng tay che gần hết mắt, nhưng cậu vẫn luôn quan sát Nguyên Liệt. Vì vậy, cậu nhìn thấy bàn tay của Nguyên Liệt vốn sắp chạm vào mình lại rụt lại.