Nghe câu hỏi, Cận Hướng Dương mới hoàn hồn, gương mặt đang đỏ vì sốt lại càng đỏ hơn: “Em được ạ.”
Nói xong, cậu vội quay đầu chạy về phía phòng ngủ. Vừa chạy vừa cảnh giác ngoái đầu nhìn Nguyên Liệt, phát hiện Nguyên Liệt vẫn đứng yên ở cửa không nhúc nhích, lúc này cậu mới loạng choạng chạy vào phòng ngủ. Cậu biết rõ quần áo của mình để ở đâu, lấy quần áo ra rồi bắt đầu cởi đồ ngủ, chuẩn bị thay sang quần áo thường.
Cởi nút áo ngủ phải làm từng chiếc từng chiếc theo thứ tự, Cận Hướng Dương vì sốt mà đầu óc choáng váng, nhìn không rõ, hành động trên tay khó tránh khỏi lóng ngóng. Nguyên Liệt đợi ở cửa hơn mười phút vẫn không thấy cậu ra, lại nghĩ đến việc Cận Hướng Dương ở nhà không biết đã sốt bao lâu, sợ xảy ra chuyện liền đi thẳng đến cửa phòng ngủ, gõ vài cái:
“Dương Dương? Cận Hướng Dương?”, bên trong không có ai đáp lại.
Nguyên Liệt liền trực tiếp xoay nắm cửa đi vào.
Cận Hướng Dương đã cởi áo ngủ, đang run rẩy gài nút áo, phần dưới vẫn còn trần trụi. Trong căn phòng chưa bật đèn, đôi chân trắng mịn thon dài của cậu đứng sát vào nhau dưới ánh trăng, trở thành một nguồn sáng mờ ảo màu sữa, trông như những cây tre non mới mọc, nếu có ai tùy tiện bẻ sẽ dễ dàng gãy vụn.
“Anh, anh không được vào đây!”
Cận Hướng Dương mặc xong áo bỗng phát hiện ở cửa phòng có người đứng, vội vàng kéo quần che chân, hốt hoảng hét lên. Khi thấy Nguyên Liệt vẫn im lặng không nói gì, cậu có chút xấu hổ và bực mình:
“Lúc vào phải gõ cửa chứ!”
Nguyên Liệt giải thích: “Tôi đã gõ cửa và cũng gọi em rồi. Không nghe thấy em đáp lại nên tôi mới vào, sợ em bị ngất ở trong.”
“Ồ.” Cận Hướng Dương cầm chặt lấy chiếc quần, ngập ngừng nói: “Em, em sắp mặc quần rồi.”
Khi quay người định bước ra, Nguyên Liệt không kiềm được mà liếc thêm một cái vào đôi chân của cậu. Ở góc nhìn này, anh chợt nhận ra đùi trong của Cận Hướng Dương có vài vệt bầm đỏ tím rõ rệt. Nghĩ đến thái độ của Cận Đình Hựu với cậu, lòng Nguyên Liệt chợt se lại. Anh bước tới nhanh, kéo phăng chiếc quần khỏi tay cậu.
Lần này, anh nhìn rõ hơn—đó không phải là những vết bầm do đánh đập hay véo nắn mà là dấu hôn li ti và những vệt đỏ do bị bóp mạnh, in hằn trên làn da trắng mịn non nớt đang run rẩy. Những dấu vết này giống như những hình xăm rẻ tiền, đầy tủi nhục, như một món đồ chơi bị khinh rẻ.
Nguyên Liệt đã từng trải đời, chỉ trong chốc lát đã hiểu ra quan hệ giữa Cận Hướng Dương và Cận Đình Hựu.
“Em không phải mới thành niên sao?!” Những dấu vết sáng màu trên cặp đùi trắng nõn mềm mại của Cận Hướng Dương khiến mắt Nguyên Liệt đau đớn, anh không kiềm chế được mà cao giọng, giận dữ chất vấn.
“Em…” Cận Hướng Dương ban đầu cảm thấy người anh trai này rất dịu dàng, cũng dễ nói chuyện, giờ bị hét lên bất ngờ như vậy, lập tức sợ hãi không còn lo che chân trần. Môi cậu mím chặt, run rẩy bật khóc:
“Anh… Anh kỳ lạ quá… Anh kỳ lạ quá… Anh trai em đâu rồi…”
Cậu sợ hãi khóc lớn, vừa khóc vừa nhìn xung quanh, run rẩy gọi: “Anh ơi! … Anh ơi!”
Nguyên Liệt nhắm chặt mắt, anh nghiến răng nghiến lợi dằn xuống cơn thịnh nộ trong lòng. Khi mở mắt ra lần nữa, Nguyên Liệt đã khôi phục lại vẻ bề ngoài điềm tĩnh. Anh đặt lại chiếc quần lên chân của Cận Hướng Dương, cố gắng tìm một lý do để an ủi cậu:
“Đừng sợ. Vừa rồi, tôi … tôi hơi sợ bóng tối, nên khi thấy em không bật đèn, tôi có chút lo lắng, nên mới nói to như vậy. Làm em giật mình. Xin lỗi em, Dương Dương.”
Nguyên Liệt hít một hơi thật sâu, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Mau mặc quần vào, chúng ta phải đến bệnh viện ngay, lát nữa sốt cao lại làm em mê man thì nguy đấy.”
Xin lỗi?! Anh ấy vừa nói xin lỗi… Chỉ vì đã lỡ lớn tiếng.
Đây là lần đầu tiên có người nói xin lỗi với cậu.
Cận Hướng Dương nghĩ rằng người biết nói xin lỗi chắc hẳn không phải là người xấu. Hơn nữa, anh trai này còn sợ bóng tối, có vẻ còn nhút nhát hơn cả cậu. Vì vậy, cậu lau đi nước mắt, vội vàng mặc quần áo vào, sau đó nghiêm túc nói với Nguyên Liệt: “Không sao đâu.”
Cậu bước vài bước đến tủ đầu giường, “tách” một tiếng bật đèn phòng lên, “Đèn sáng rồi, anh sẽ không còn sợ nữa.”
Ánh đèn trong phòng bừng sáng, khuôn mặt ngây thơ của Cận Hướng Dương hiện rõ trong tầm mắt Nguyên Liệt. Có lẽ cậu đã khóc rất lâu, khiến mí mắt mỏng manh phủ một lớp hồng hồng trong suốt, khuôn mặt nóng đỏ cũng còn lưu lại những vết nước chưa khô. Người mà lúc nãy còn sợ hãi gọi anh trai, giờ đây vì một lý do Nguyên Liệt bịa ra mà hoàn toàn tin tưởng, thậm chí còn vội vàng bật đèn để an ủi anh.
Nguyên Liệt khó mà diễn tả cảm giác lúc này trong lòng mình. Anh vừa nghĩ đến những vết đỏ trên đùi trong của Cận Hướng Dương, vừa nghĩ đến hình ảnh cậu mở đèn an ủi mình, cuối cùng mọi cảm xúc đều biến thành sự vuốt ve nhẹ nhàng trên mái tóc của cậu nhóc: “Đi thôi, xe của tôi đậu ở dưới lầu.”
Ngồi vào trong xe, Cận Hướng Dương tự giác cài dây an toàn. Nguyên Liệt nhìn chăm chăm vào con đường phía trước, ngón tay siết chặt vô lăng. Anh cố gắng kìm chế nét mặt mình không quá u ám để không làm Cận Hướng Dương sợ hãi.
Trong khoang xe im lặng một lúc lâu.
“Anh ơi, vừa nãy anh trai em có ở cùng anh không?” Cận Hướng Dương đặt hai tay ngoan ngoãn lên đùi, nhưng ngón tay không tự chủ mà lo lắng xoa xoa vải quần.
Nguyên Liệt cảm thấy câu hỏi này vừa buồn cười vừa chua chát. Anh kìm nén cơn giận trong lòng, trả lời: “Đúng vậy. Cậu ấy có việc nên phải về muộn hơn.”
“Ồ…. Vậy à.” Cận Hướng Dương thất vọng cúi mặt xuống, những ngón tay bất an cũng dừng lại. Cậu nhỏ giọng: “Cảm ơn anh.”
Nguyên Liệt hít một hơi sâu, nói: “Đừng gọi tôi là anh nữa, gọi tôi bằng tên đi.”
“Ồ” tâm trạng của Cận Hướng Dương đang thấp thỏm, nghe thấy lời của Nguyên Liệt, cậu ngẩn ra một lát mới phản ứng lại, lập tức ngạc nhiên quay đầu nhìn vào sườn mặt lạnh lùng của anh, “Anh nhỏ hơn em à? Em mười tám tuổi hai tháng nhé.”
“…” Nguyên Liệt bị thái độ không tin nổi của Cận Hướng Dương đánh tan những bực bội trong lòng. Anh cười khổ, liếc nhìn cậu đang tròn mắt, nghiêng đầu nhìn mình, “Em thấy tôi giống nhỏ hơn em à?”
“…Không, không giống.”
“Tôi chỉ không thích người khác gọi mình là anh. Tôi hai mươi sáu tuổi, lớn hơn em tám tuổi đấy. Gọi thẳng tên tôi là được.”
Trước tối nay, Cận Hướng Dương đã gặp Nguyên Liệt vài lần, nhưng cậu chưa từng để ý nhiều đến anh. Bây giờ Nguyên Liệt yêu cầu cậu gọi tên, làm cậu cảm thấy khó xử vì thậm chí không nhớ nổi tên anh trai này, thật là bất lịch sự.
Đúng lúc này xe đến một ngã tư đông đúc. Nguyên Liệt nhân lúc đợi đèn đỏ, lấy từ ngăn kéo trước xe ra một tờ giấy trắng và một cây bút. Anh ghi tên mình lên giấy rồi đưa cho Cận Hướng Dương: “Tên của tôi.”
Cận Hướng Dương nhận lấy, hai chữ đậm nét ngay lập tức hiện ra trước mắt. Nhưng… cậu không biết đọc chữ thứ hai. Cận Hướng Dương nghĩ nửa ngày, mãi mà không đọc được.
“Tôi là Nguyên Liệt.” Nguyên Liệt chỉ vào chữ “洌”, lặp lại: “Chữ này đọc là ‘liệt’, Dương Dương đừng quên nhé.”
Cận Hướng Dương chăm chú nhìn vào chữ đó, nhẹ nhàng nhưng kiên định đọc theo:
“Nguyên, Liệt.”
“Em sẽ không quên đâu.”