Trước khi đi, anh vẫn không nhịn được hỏi: “Em ở nhà một mình có sợ không?”
“Không sợ.” Cận Hướng Dương trả lời một cách nghiêm túc, cố gắng tỏ ra dũng cảm và hiểu chuyện trước mặt Nguyên Liệt, “Nếu dì Trần không ở đây, em thường ở nhà một mình, nhiều lần rồi.”
“Ừ.” Nguyên Liệt nhẹ nhàng vén vài sợi tóc gần tai của Cận Hướng Dương, “Vậy tôi về đây, sau này có thời gian tôi sẽ đến chơi với em.”
“Được ạ!” Cận Hướng Dương vui vẻ đồng ý, lúm đồng tiền lại hiện lên trên má. Cậu bắt chước người lớn, dặn dò bóng lưng đang quay đi của Nguyên Liệt, “Lái xe cẩn thận nhé, Nguyên Liệt.”
“Nhất định rồi. Dương Dương tạm biệt.” Nguyên Liệt quay lại, dịu dàng vẫy tay chào.
Khoảng nửa tiếng sau, Cận Đình Hựu trở về nhà. Thực ra, tối nay hắn đã uống khá nhiều, nhưng tửu lượng của hắn luôn tốt nên khi về đến nhà, ý thức vẫn còn tương đối tỉnh táo. Cửa nhà vừa có thể mở bằng chìa khóa, vừa có khóa vân tay và khóa mật mã. Cận Đình Hựu đã đưa chìa khóa cho Nguyên Liệt nhưng hắn vẫn có thể vào nhà bằng vân tay và mật mã. Hắn thay giày ở lối vào và chợt nhận ra tối nay Cận Hướng Dương không nằm trên sofa đợi hắn như mọi khi.
Cận Đình Hựu ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới nhớ ra rằng tối nay Cận Hướng Dương đã bị sốt. Có lẽ giờ này cậu ấy đang được Nguyên Liệt đưa đi bệnh viện, nghĩ vậy, Cận Đình Hựu kéo lỏng cà vạt đầy khó chịu, rồi lười biếng đi lên phòng ngủ chính ở tầng hai. Vừa bước vào, hắn đã nghe thấy tiếng nước chảy lách tách từ phòng tắm.
Cửa kính trong suốt phản chiếu bóng người mờ ảo, phác họa một thân hình mảnh mai, trắng mềm tựa như bạch ngọc trong làn sương mỏng dưới mưa. Cận Đình Hựu treo áo khoác lên giá bằng gỗ đỏ, sau đó tiến thẳng vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Cận Hướng Dương nhanh chóng quay đầu lại, thấy người đến liền vui vẻ gọi: “Anh! Anh về rồi!”
“Ừ.” Cận Đình Hựu đáp lại một cách hời hợt, không khỏi nheo mắt ngắm nhìn hai đầu nhũ hoa màu hồng đang nổi lên do tác động của nước.
Cận Hướng Dương vừa kỳ cọ sữa tắm xong, chỉ cần xả nước vài phút nữa là có thể lau khô người và mặc đồ ngủ. Cậu ngửi thấy mùi rượu rõ rệt trên người Cận Đình Hựu, nhăn mặt hỏi: “Anh, anh uống nhiều rượu lắm à?”
Ban đầu, Cận Đình Hựu chỉ tựa lưng vào khung cửa ngắm nhìn Cận Hướng Dương. Nhưng càng nhìn, ham muốn trong hắn càng dâng lên. Hắn cởi áo sơ mi ra, trả lời bâng quơ một câu “tiếp khách” cho qua chuyện.
Hắn để trần nửa thân trên tiến lại gần, đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, ướt đẫm của Cận Hướng Dương. Cảm giác trơn ướt từ bàn tay khiến hắn khó phân biệt liệu đó là nước tắm chảy trên bề mặt hay chính là hơi ẩm mềm mại từ làn da non nớt.
“Em chưa tắm chưa xong mà,” Cận Hướng Dương cố lùi lại, nhưng đôi tay đang siết chặt eo cậu không hề di chuyển, “Anh, quần anh bị ướt hết rồi.”
“Không sao đâu.” Cận Đình Hựu đã có phản ứng, hắn nhấc vật cương lên, cọ nhẹ vào bụng của Cận Hướng Dương qua lớp quần đã ướt, “Em bị sốt rồi, anh nên đưa em đi khám bác sĩ mới đúng, nhưng tối nay công việc quá quan trọng, anh thực sự không có thời gian. Nguyên Liệt không bắt nạt em chứ?”
“Không có. Anh ấy rất tốt.” Đôi mắt của Cận Hướng Dương đảo tròn, không dám nói thêm gì. Cậu cảm thấy may mắn vì đã đánh răng trước khi tắm, chỉ cần không nói quá nhiều, anh trai sẽ không phát hiện cậu đã ăn kẹo.
Cận Đình Hựu chỉ thuận miệng hỏi cho có. Cận Hướng Dương là một đứa trẻ ngốc, hắn chỉ cần tỏ vẻ quan tâm bề ngoài, nói vài lời ngon ngọt là là đủ khiến cậu bám lấy hắn không rời, suốt ngày nhắc đến “anh trai” với lòng trung thành ngây thơ, chẳng khác nào một chú cún nhỏ.
Việc Cận Hướng Dương được gia đình bọn họ nhận nuôi đã là vận may lớn của đời cậu.
Năm đó, bố mẹ của Cận Đình Hựu vì để thắt chặt quan hệ giữa chính phủ và doanh nghiệp cũng như nâng cao hình ảnh xã hội của công ty, đã đặc biệt thành lập Quỹ từ thiện Cận thị, trong đó có một mục là làm từ thiện cho trại trẻ mồ côi. Bố mẹ hắn đã chọn một ngày đặc biệt để đến trại trẻ mồ côi Thịnh Dương để thực hiện lễ quyên góp, và đặc biệt thông báo cho các phương tiện truyền thông chủ lực đến hiện trường đưa tin.
Không ngờ đến giữa buổi lễ quyên góp, một đứa trẻ hơn mười tuổi bị thiểu năng trí tuệ vô tình va vào mẹ hắn. Trước ống kính của các phóng viên, bà ta suy nghĩ một lát rồi quyết định nhận nuôi đứa trẻ này, sau đó đặt tên là Cận Hướng Dương. Dưới sự đồng ý của bố mẹ Cận, truyền thông đã khuếch trương câu chuyện “nhân duyên bất ngờ” này, khiến sự kiện từ thiện càng thêm phần ý nghĩa.
Tuy nhiên, bố mẹ Cận Đình Hựu vốn không phải là người thực sự vị tha hay giàu tình cảm. Họ làm từ thiện chủ yếu để phục vụ lợi ích của doanh nghiệp. Do đó, sau khi nhận nuôi Cận Hướng Dương, họ cũng không thật sự đối xử với cậu như con trai của mình. Tất nhiên, họ không hề ngược đãi Cận Hướng Dương, chỉ nuôi dưỡng cậu như một đứa trẻ bình thường mà thôi. Dẫu vậy, so với cuộc sống trước đây, điều kiện vật chất của Cận Hướng Dương đã được cải thiện đáng kể.
Điều may mắn là Cận Hướng Dương không phải là đứa trẻ ồn ào, dù có thiểu năng trí tuệ nhưng cậu rất ngoan ngoãn và yên tĩnh, bố mẹ hắn dù không dành nhiều tình cảm cho cậu, nhưng ít nhất cũng không ghét bỏ.
Cận Đình Hựu lớn hơn Cận Hướng Dương sáu tuổi. Nhà họ có hai người con trai. Ngoài hắn còn một người anh trai, tên là Cận Hoa Vĩ, nhưng mối quan hệ giữa Cận Đình Hựu và anh trai luôn không tốt. Vì vậy, khi còn sống ở nhà cũ của Cận gia, Cận Đình Hựu khi rảnh thường lấy việc trêu chọc Cận Hướng Dương làm niềm vui. Cận Hướng Dương không hiểu ác ý ẩn sau những lời nói đẹp đẽ của “anh đẹp trai” này, chỉ biết rằng người anh này sẵn lòng nói chuyện còn cười với mình, dần dần Cận Hướng Dương bắt đầu phụ thuộc vào Cận Đình Hựu.
Về sau, khi Cận Đình Hựu chuyển ra ngoài sống, hắn đã đưa Cận Hướng Dương – đứa trẻ không ai quan tâm đến sống cùng mình. Lúc này, Cận Đình Hựu đã hai mươi mốt tuổi, hắn không còn buông những lời mỉa mai như khi trẻ dại, mà thay vào đó là những lời ngọt ngào nhưng đầy giả dối, khiến Cận Hướng Dương mê mẩn và hoàn toàn tin tưởng vào người anh trai “tốt” của mình.
Cậu trở nên ngoan ngoãn và bám lấy Cận Đình Hựu không rời, như thể hắn là cả thế giới của cậu.
Đến khi trưởng thành, Cận Đình Hựu đã sớm trải qua không ít cuộc chơi với cả nam lẫn nữ bên ngoài. Vào năm hai mươi ba tuổi, một buổi tối nọ, khi hắn trở về nhà, vô tình thấy Cận Hướng Dương đang nằm sấp trên giường đọc truyện tranh.
Tấm lưng áo xộc xệch lộ ra một đoạn eo trắng nõn cùng với cặp mông nhỏ đầy đặn. Hắn vốn từ trước đến giờ không coi Cận Hướng Dương ra gì, không có gánh nặng đạo đức, chỉ cần vài lời ngon ngọt, liền dụ được Cận Hướng Dương ngoan ngoãn mở chân ra. Tối hôm đó, Cận Đình Hựu đã làm tình với Cận Hướng Dương, khi ấy mới mười bảy tuổi.
Có lần đầu tiên, thì có lần thứ hai, lần thứ ba… Đến hôm nay, Cận Đình Hựu thậm chí không nhớ nổi đã làm bao nhiêu lần với Cận Hướng Dương. Mỗi khi hắn không đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè, ở nhà có hứng thú, liền kéo Cận Hướng Dương ra chơi đến thoả mãn.
Cận Hướng Dương không hiểu những điều này, khi thoải mái thì sẽ tùy ý rên rỉ và kêu lên khiến người nghe cảm thấy rất phấn khích, không giống những kẻ bên ngoài hay làm bộ làm tịch. Hoặc là giả vờ từ chối, hoặc là do không thỏa mãn nên mới chạm vào hắn. Và nếu Cận Đình Hựu không kiềm chế được sức lực và làm đau Cận Hướng Dương, hắn chỉ cần nói vài câu như “anh yêu em” thì cậu sẽ quên hết đau đớn và tiếp tục ngoan ngoãn gần gũi, mặc hắn muốn làm gì thì làm.