“Cái loại tra nam này thì có cái gì phải luyến tiếc?” Khương Miểu mặt không biểu cảm nhìn anh, “Vốn dĩ ngay từ đầu đã không có cảm tình, là anh ta ngoại tình trước rồi gọi điện cho tôi, lại không phải tôi cầu xin anh ta.”
Nhìn sắc mặt cô không tốt, Ôn Sâm Ngôn ôm cô, trêu ghẹo nói: “Đúng vậy, nếu không phải mắt anh ta bị mù, hiện tại liền không đến lượt của tôi, tôi cũng sẽ không gặp được Miểu Miểu tốt như vậy.”
“Hừ.” Khương Miểu bị anh nói như vậy làm tâm tình tốt lên rất nhiều.
Chờ sau khi phim kết thúc, Khương Miểu đem anh trở thành đối tượng tâm sự, “Anh có biết không? Ngày hôm qua là kỷ niệm kết hôn của chúng tôi……”
“Khương Miểu!” Gương mặt ôn hòa của Ôn Sâm Ngôn biến mất, nghiêm túc nhìn cô, “Em nằm trong ngực tôi nói đến người đàn ông khác sao… Em cảm thấy thích hợp không?”
Kỳ thật nghe anh nói như thế, Khương Miểu tự biết mình đuối lí, “Xin lỗi, nếu anh muốn kết thúc…”
Còn chưa chờ cô nói xong, Ôn Sâm Ngôn trực tiếp cúi đầu cắn môi cô, tiến thẳng vào trong miệng cô cuốn lấy đầu lưỡi dây dưa.
“Khương Miểu anh chờ em, chờ em ly hôn.” Ôn Sâm Ngôn thấp giọng nỉ non ở vành tai cô.
Đôi mắt cô có chút ửng hồng, “Tốt, nhưng mà em không cam lòng hiện tại sẽ ly hôn, bọn họ sắp có con, anh ta tìm em nói chuyện, đoán chừng là muốn đứa bé có hộ khẩu, bọn họ xem Khương Miểu này thành cái gì chứ? Cho nên em muốn cho đôi cẩu nam nữ đó phải trả giá đắt!”
“Được.” Ôn Sâm Ngôn ôm cơ thể mềm mại của cô, trong lòng yên tâm đôi chút.
Chủ nhật, Khương Miểu vẫn là không chịu nổi tiếng chuông điện thoại, tin nhắn oanh tạc, liền hẹn gặp mặt tại nhà hàng.
Trên ghế lô, cô uống nước sôi để nguội, nhìn Tống Tranh Nghiệp đối diện đang thấp thỏm.
Một lát sau, thấy Khương Miểu không dự định mở miệng, Tống Tranh Nghiệp nhìn chằm chằm cô, “Cô ấy mang thai, là của anh.”
Nói xong, dường như suy sụp, dựa vào lưng ghế.
“Thì sao?” Cô cúi đầu, khóe miệng gợi lên một tia châm chọc, “Còn có chuyện gì không?”
“Khương Miểu!” Hắn nhịn không được giọng nói cao lên, ánh mắt phức tạp nhìn cô, “Chúng ta… Ly hôn đi.”
“Anh cảm thấy có khả năng sao?” Khương Miểu khoanh tay trước ngực, châm chọc cười, “Chuyện tốt đều bị các người chiếm hết, người trong lòng anh trở lại, còn tôi nên xám xịt rời đi sao?”
Biết rằng yêu cầu của mình hơi quá mức, Tống Tranh Nghiệp xoa giữa chân mày, đau đầu nói: “Cơ thể cô ấy không tốt, Miểu Miểu em……”
Khương Miểu trực tiếp cắt ngang, “Anh không cảm thấy buồn cười sao? Cơ thể cô ta không tốt cùng tôi có quan hệ gì? Câu dẫn chồng của tôi, trở thành tiểu tam là tôi ép cô ta làm sao?”
Cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống kiên định nói: “Tống Tranh Nghiệp anh đừng tưởng rằng sẽ được tự do… Nằm mơ đi!”