• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngón tay Khương Miểu véo cánh tay anh, sợ hãi nắm chặt, không phải cô làm ra vẻ mà nó khiến cô nhớ đến thời điểm lần đầu tiên phá thân, cô cố ý khiêu khích anh, ghét bỏ động tác của anh quá chậm.

Liền chủ động đem người đè ở trên giường, trực tiếp ngồi xuống, cô tưởng chừng xém chút trực tiếp khóc lên, mặc dù chỉ có một lần đó, nhưng lúc đó nơi riêng tư của cô đã bị xé rách.

Nghe được Ôn Sâm Ngôn ẩn nhẫn nói: “Ngoan, em có thể.” Khương Miểu không kháng cự lại, “Vậy anh… nhẹ chút.”

Được sự đồng ý của cô, Ôn Sâm Ngôn dán sát vào vành tai cô, thấp giọng cười.

“Miểu Miểu, em thật ngoan.”

Khương Miểu sắc mặt đỏ hồng, anh chậm rãi dùng sức, côn th*t hướng sâu vào bên trong tiểu huy*t, có một chút chiếm hữu, loại cảm giác này rất kỳ quái, đáy lòng có chút rung động, thật đúng là không có nói quá, đường đến gần nhất đi vào tâm phụ nữ chính là âm đạ*.

Lời này nếu là trước kia Khương Miểu sẽ khinh thường, nhưng hiện tại cô liền tin…

Đột nhiên, anh cúi đầu hôn cánh môi cô, đầu lưỡi của anh cắn mút khoá môi cô nuốt xuống toàn bộ tiếng rên rỉ.

Khương Miểu trừng lớn đôi mắt, con ngươi xinh đẹp ngập tràn nước mắt, dựa vào trên người Ôn Sâm Ngôn, ngón tay bóp lấy cánh tay rắn chắc của anh, lưu lại vài đường vệt đỏ.

Côn th*t gắt gao bị siết lấy, tiểu huy*t một lần nữa bị hung hăng va chạm, đẩy nhanh tốc độ cùng lực đạo.

Hạ thân đột ngột dừng lại, hôn lên mặt cô, chờ sắc mặt trắng bệch của cô hồng hào trở lại, Ôn Sâm Ngôn bắt đầu chậm rãi luận động, nhợt nhạt thọc vào rút ra.

“Cảm thấy tốt hơn chưa?” Lại cắm thật mạnh vào bên trong tiểu huy*t.

Vốn định sẽ làm cho anh khó chịu đôi chút nhưng Khương Miểu nhìn đến đôi con ngươi gây áp lực của anh, đáy lòng liền mềm xuống, trong ánh mắt tha thiết của anh gật gật đầu.

Sau khi được đáp ứng, Ôn Sâm Ngôn không hề cố kỵ dũng mãnh cắm vào toàn bộ.

Giờ phút này trong phòng tắm biến thành chiến trường của hai người.

Không biết qua bao lâu, âm thanh trong phòng tắm mới dần dần dừng lại, cửa mở ra, Ôn Sâm Ngôn khoác áo tắm dài, tóc nhỏ nước rơi xuống từng giọt.

Khương Miểu đã bị hôn mê, được quấn khăn tắm màu trắng đang ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh.

Ngày hôm sau, một người phụ nữ đang nằm trên giường, lông mi như cánh bướm run rẩy, đôi mắt chậm rãi mở ra, bên trong mang theo tia mê mang, Khương Miểu thất thần, nhìn xung quanh.

“Cô đang ở đâu vậy?” “Đây là nơi nào?”

“Làm sao cô lại nằm ở đây?”

Chậm rãi hoàn hồn, nhớ đến ngày hôm qua là kỷ niệm tròn 2 năm ngày cưới, chồng của cô lại không về nhà, không cần đoán cô cũng biết anh ta lại đi tìm Lâm Văn Văn.

Cho nên, cô cũng muốn đáp trả, đến tìm Ôn Sâm Ngôn.

Suy nghĩ dần dần đi xa, cô cùng Ôn Sâm Ngôn là khi nào bắt đầu gặp nhau nhỉ.

À, cô nhớ rồi, lúc trước cô cùng đồng nghiệp ở trường học đăng ký đi kiểm tra sức khỏe, nghĩ đến dù sao cũng tới rồi, bản thân trong thời gian dài cùng chồng không có con, cũng không dùng biện pháp tránh thai, vì thế vào phòng phụ khoa kiểm tra cơ thể một chút.

Lúc đó, bác sĩ kiểm tra cho cô là Ôn Sâm Ngôn, anh lớn lên đẹp mắt, nói chuyện ôn hòa, không có một chút không kiên nhẫn, nếu đặt trường hợp trước khi kết hôn cô gặp được, khẳng định bản thân liền lập tức theo đuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK