“Cái này là túi chườm ấm của bác sĩ Ôn đúng không.” Tô Vân tiến đến trước mặt cô cười hề hề nói: “Thời điểm khi nhìn đến cậu, bác sĩ Ôn vẻ mặt rất sốt ruột, các cậu có phải hay không có mờ ám?”
“Cậu đừng nói bậy.” Khương Miểu có chút hoảng loạn, “Lát nữa chúng ta còn phải đăng ký thủ tục xác nhận vết thương.”
“Aaa ~” cô ấy cố ý kéo dài giọng nói, làm ra biểu tình cái gì cũng đều hiểu được.
Kết quả siêu âm vào buổi chiều hai giờ liền ra tới, Khương Miểu đến khoa phụ khoa, bác sĩ nữ nhìn kết quả cùng báo cáo nhíu mày, “Tình huống không tốt lắm, yêu cầu nằm viện kiểm tra.”
“Bác sĩ, có phải hay không ảnh hưởng đến việc sinh con?” Khương Miểu vội vàng hỏi.
“Tử c*ng xuất huyết, may mắn diện tích không lớn, nhưng cũng không thể bỏ qua, nằm viện ba ngày nhìn xem tình huống đã, tôi sẽ kê cho cô chút thuốc.” Bác sĩ đem đơn tiền thuốc đưa cho Khương Miểu.
Thanh toán tiền, tiến vào phòng bệnh, Khương Miểu nằm xuống, qua một hồi, y tá liền tới, sau khi truyền dịch, Tô Vân ôm túi chườm đi vào, đặt trên bụng cô.
“Tớ trở về giúp cậu thu thập vài thứ, phòng bên kia cũng không thể ở, chờ cậu sau khi xuất viện hãy dọn đến chỗ của tớ, dù sao tớ cũng sống một mình.” Tô Vân nhìn đồng hồ, “Buổi tối tớ còn phải đi văn phòng luật sư một chuyến, đợi lát nữa tìm giúp câu một hộ sĩ riêng.”
“Đúng rồi, ảnh chụp tớ đã gửi ra ngoài, xem cậu hiện tại cái bộ dạng này, cũng không vui lên nổi. Mọi việc còn lại giao cho tớ, chờ cậu xuất viện chúng ta thương lượng một chút, làm như thế nào đem tên khốn đó tiền tiết kiệm cái gì đều chiếm hết, tớ biết cậu ngại bẩn,còn đỡ hơn để anh ta đem đi dưỡng tiểu tam.”
Tô Vân nói xong hấp tấp rời đi.
Đại khái một giờ sau, y tá thay đổi bình truyền nước, Ôn Sâm Ngôn đi vào, cầm lấy kết quả trên đầu giường nhìn xem, lại thả xuống chỗ cũ.
“Cần anh làm đơn chứng minh giúp em không?” Ôn Sâm Ngôn hỏi.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh tủ, trong tay cầm phích nước nóng đổ nước ra ly, từ góc độ này, Khương Miểu chỉ có thể nhìn đến sườn mặt anh, lông mi rất dài, run run, ánh mắt lạnh nhạt, không giống ngày thường ôn hòa, dường như đây mới chân chính là anh.
Anh thở dài, nước vừa đủ ấm, cắm ống hút vào ly, đặt trên môi cô.
Khương Miểu cắn ống hút uống mấy ngụm nước, không dám uống nhiều, hộ công đi lấy thuốc, muốn đi vệ sinh nhưng hiện tại không ai giúp cô.
Đến nỗi Ôn Sâm Ngôn cũng không nằm trong phạm vi cô suy xét.
Thấy cô không trả lời, Ôn Sâm Ngôn lại kiên nhẫn hỏi một lần nữa. “Có cần anh giúp em làm đơn chứng nhận vết thương hay không?”
Khương Miểu lắc lắc đầu, “Không cần, em đã làm rồi.”
Trong lúc nhất thời phòng bệnh yên tĩnh quá mức, lúc trước nói dối mình rất bận không có thời gian cùng anh liên hệ là giả, tuy rằng vội nhưng cũng không đến mức không có thời gian liên lạc với anh, chủ yếu không nghĩ khiến anh bị liên lụy.
Khương Miểu hối hận, hối hận lúc ấy vì trả thù Tống Tranh Nghiệp đã trêu chọc Ôn Sâm Ngôn, lợi dụng Ôn Sâm Ngôn, vì chứng minh mị lực bản thân, kết hôn hai năm cũng không làm anh ta đã quên đi người cũ.
Đồng thời hoài nghi chính mình có phải hay không thật sự rất kém cỏi, vì thế Ôn Sâm Ngôn trở thành mục tiêu của cô, trừ bỏ ngày đầu kiểm tra sức khoẻ gặp nhau, còn lại mỗi lần gặp được đều là Khương Miểu tràn ngập tính kế.