• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Sâm Ngôn ngước mắt, nhìn cửa sổ trên lầu, đèn còn sáng, chứng minh cô còn chưa ngủ.

Đột nhiên, anh nhìn qua cửa cầu thang dưới lầu xuất hiện một hình bóng quen thuộc, Ôn Sâm Ngôn nhíu chặt mày rốt cuộc sau đó cũng giãn ra.

Đôi mắt híp lại, nghĩ nghĩ gửi cho cô một tin nhắn, “Miểu Miểu, anh nhớ em, mới tan làm còn chưa có ăn cơm, em có thời gian không?”

Xác nhận tin nhắn không có vấn đề gì, bấm gửi đi.

Lúc Khương Miểu nhận được tin nhắn, trong lòng cân nhắc, bản thân cũng đang rảnh rỗi, không bằng liền đến chỗ anh.

“Được.”

Nhận được hồi âm Ôn Sâm Ngôn khóe miệng cong lên, đáy mắt sương mù trở lại bình thường.

Sau khi chờ Khương Miểu lên xe rời đi, anh mới ngồi trên xe, Khương Miểu chưa tan tầm anh liền ở chỗ này chờ cô, đương nhiên cũng thấy được Tống Tranh Nghiệp chồng cô trở về, ngoài ý muốn nhìn thấy Khương Miểu ra ngoài, tâm tình Ôn Sâm Ngôn cao hứng.

Cố ý vòng thêm một đường, chờ lúc anh về, Khương Miểu đã chờ ở cửa.

Từ xa nhìn lại, giờ phút này Khương Miểu cực kỳ giống như cô vợ nhỏ chờ chồng về nhà, Ôn Sâm Ngôn kiềm nén khóe môi giương lên, đi đến phía trước, “Em chờ lâu lắm không?”

Từ túi lấy ra chìa khóa, mở cửa.

“Không có lâu lắm.” Khương Miểu nhìn mắt anh, “Đúng rồi, em đã mua cho anh bánh mì từ cửa hàng tiện lợi, ăn chút đi.”

Trên mặt anh tươi cười đắc ý, tiếp nhận áo khoác của cô treo lên giá áo, đi đến sô pha, khom lưng ôm cô, “Anh có thể nghĩ rằng Miểu Miểu đang quan tâm anh?”

Khương Miểu vốn định đả kích anh, tầm mắt nhìn đến đáy mắt dịu dàng của anh, mềm lòng: “Đúng vậy.”

Ôn Sâm Ngôn xác thật chưa ăn cơm, kiên trì ngồi trên sô pha cùng cô ăn bánh mì, bên trong dạ dày thoải mái không ít.

Khương Miểu ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn anh, vừa nghĩ đến đống chuyện phiền toái kia.

Kỳ thật cô không nên đến đây, ít nhất không phải hiện tại, nếu chuyện của cô và anh bị đôi cẩu nam nữ kia biết được, đoán chừng sẽ lấy nó tới uy hiếp cô.

Như vậy, vốn dĩ tiền đồ của Ôn Sâm Ngôn rất tốt sẽ bị mình liên lụy.

“Làm sao vậy?” Ngước mắt nhìn ánh mắt lo lắng của cô, Ôn Sâm Ngôn cười hỏi.

“Không có việc gì, đang nghĩ một chút chuyện.” Khương Miểu lắc lắc đầu, nhìn thân ảnh anh đang dọn dẹp, “Sâm Ngôn……”

“Ừ? Làm sao vậy?” Anh nghi hoặc hỏi.

Một lát sau, Khương Miểu vẫn không hạ được quyết tâm, “Không có việc gì……”

Có lẽ là hôm nay Ôn Sâm Ngôn hơi mệt mỏi, không có giống như bình thường dính lấy trên người cô, gấp không chờ nổi trêu chọc cô.

Trong lúc nhất thời Khương Miểu có chút không thích ứng, nghĩ đến lo lắng lúc nãy, cô cúi đầu, “Sâm Ngôn, trong khoảng thời gian này em rất bận… Chúng ta tạm thời đừng liên lạc.”

Trong lúc nhất thời phòng khách cực kỳ yên tĩnh, Khương Miểu không dám nhìn sắc mặt của anh, cúi đầu nhìn đầu ngón tay.

“Được thôi, mấy ngày sau anh cũng phải đến thành phố kế bên đi công tác.” Ôn Sâm Ngôn cất giọng khàn khàn nói.

“Anh hiện tại hơi mệt, Miểu Miểu em nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi ngủ trước đây.” Nói xong, bước chân có chút hỗn loạn rời đi, chẳng qua anh đi vào không phải phòng ngủ chính, mà là phòng cho khách.

Khương Miểu đặt mu bàn tay lên mắt, có chút khó chịu nhắm mắt lại.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK