Khương Miểu chờ xe đã đặt, vừa nghĩ hôm nay mẹ Tống nói Lâm Văn Văn sinh non, Tống Tranh Nghiệp lỡ tay đẩy cô ta.
Khoảng thời gian trước, hai người cùng đi bệnh viện kiểm tra, điều tra ra Tống Tranh Nghiệp bị vô sinh.
Cho nên đứa bé trong bụng Lâm Văn Văn dĩ nhiên không phải của anh ta.
Hơn nữa hai người bởi vì áp lực sinh hoạt, trong khoảng thời gian này vẫn luôn cãi nhau, oán trách nhau, Tống Tranh Nghiệp nhất thời tức giận đẩy Lâm Văn Văn ngã, máu chảy nhiều dẫn đến sảy thai, sợ phải chịu trách nhiệm, Tống Tranh Nghiệp liền bỏ chạy.
Chờ Lâm Văn Văn bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, đã mất máu quá nhiều nên mất đi ý thức, tự cung bị cắt bỏ.
Tống Tranh Nghiệp từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, cảnh sát vẫn luôn tìm anh ta.
Dựa theo lời cảnh sát nói hẳn là anh ta sẽ bị khởi tố, phán xử một năm tù trở lên có thời hạn.
Khương Miểu cười cười, đem những giấy tờ chứng minh tội cố ý ẩu đả làm thương tổn đến mình, cùng với chứng cứ ngoại tình đều trình lên cho cục cảnh sát.
Khởi tố Tống Tranh Nghiệp, Khương Miểu hỏi cảnh sát: “Nếu thêm cái này vào thì anh ta sẽ bị phán xử bao lâu?”
“Hai năm trở lên.”
Nghe được đáp án, thần sắc Khương Miểu lãnh đạm, nhìn không ra cảm xúc.
Lúc Ôn Sâm Ngôn trở về, cô ôm eo anh, đầu chôn trong lồng ngực ấm áp của anh.
“Em thật không nghĩ tới anh ta sẽ làm như vậy, vốn tưởng rằng Tống Tranh Nghiệp thật sự yêu Lâm Văn Văn…”
Đột nhiên môi cô bị lấp kín, lời định phát ra toàn bộ đều bị nuốt vào…
Lần nữa nhìn thấy Tống Tranh Nghiệp là một tháng sau, toà án mở phiên toà, cô mời luật sư bắt đầu chỉ trích một loạt tội danh của Tống Tranh Nghiệp, trong lúc ngoại tình còn đả thương cô, còn có chứng cứ phạm tội.
Sau khi Lâm Văn Văn tỉnh lại biết được mình không thể làm mẹ nữa, hận chết anh ta…
Vốn dĩ cùng Tống Tranh Nghiệp ở bên nhau là bởi vì anh ta đối với cô khá tốt, mấy năm nay cô vẫn luôn không từ bỏ câu một kẻ có tiền để kết hôn, mà những người đó căn bản đều không hề nghiêm túc.
Năm trước, cô và Trương tổng ở bên nhau, đang trong giai đoạn mặn nồng, qua hai tháng, bị vợ ông ta phát hiện, đánh một trận, Trương tổng đối với cô cũng chán ngấy, cho chút tiền rồi đuổi cô đi.
Trở lại thành phố này, một phương diện là vì tuổi cô đã không còn nhỏ, tiếp theo ở bên kia quá hỗn loạn không ở nổi nữa.
Nói trắng ra là Tống Tranh Nghiệp chỉ là lốp xe dự phòng của cô thôi.
Hiện tại cô không thể mang thai, cơ thể cũng suy yếu, càng không có hy vọng gả vào hào môn.
Hết thảy đều là bị Tống Tranh Nghiệp huỷ hoại, cô như thế nào có thể không hận.
Luật sư của Lâm Văn Văn cáo trạng Tống Tranh Nghiệp cố ý đả thương, tạo thành thương tổn không thể cứu chữa, khởi tố anh ta 5 năm tù có thời hạn.
Một lát sau, trải qua thương nghị của thẩm phán, bồi thường Khương Miểu 15 vạn tiền thiệt hại tinh thần, 5 năm tù có thời hạn.
Nhìn mặt anh ta xám đen như tro tàn, lưng cong xuống, dường như trong nháy mắt già hơn mười tuổi, trong lòng Khương Miểu chỉ có khoái ý.
Lúc rời đi, cô nhìn Lâm Văn Văn đứng ở cửa, dừng một chút, đi lướt qua cô ta thì bị gọi lại.
“Khương Miểu, cô chưa từng thích Tống Tranh Nghiệp, hoặc là nói cô căn bản không để ý tới anh ta.”
Khương Miểu nâng nâng cằm, môi đỏ gợi lên, “Không, cô nói sai rồi, liền tính nuôi chó một thời gian dài đều sẽ có cảm tình, chỉ là thất vọng nhiều sẽ không để ý nữa.
Cô sao không suy nghĩ, vì cái gì sau khi phát hiện chồng ngoại tình lại lựa chọn tiếp thu và tha thứ cho người phụ nữ, bởi vì tôi và anh ta chỉ là kết nhóm sinh hoạt, anh ra rời đi thì vì cái gì tôi phải bắt lại?”
Nhìn Lâm Văn Văn tiều tụy không hề giống lúc trước có nửa điểm tinh xảo, cô châm chọc cười.
“Một người hưởng thụ đồ vật của tôi, một người còn cầm đồ của tôi dưỡng người khác, chuyện tốt trên đời này sợ là đều bị các người chiếm hết.”
Nói xong, Khương Miểu từ toà án đi ra, ngồi trên xe, nhìn sườn mặt Ôn Sâm Ngôn, “Sâm Ngôn, em yêu anh…”
Trên mặt ửng hồng, ánh mắt nhìn bên ngoài mặt trời đã lên cao, hôm nay lại là một ngày tốt đẹp.
Toàn Văn Hoàn