Cô chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, cái gì mà ôn nhuận như ngọc đều là gạt người.
Ôn Sâm Ngôn không trêu chọc cô nữa, “Em hiện tại đã có giấy chứng nhận thương tích, anh biết em khẳng định sẽ không cam tâm ly hôn như vậy, có phần chứng minh này, em sẽ càng có được nhiều hơn.”
Nhìn tờ đơn được gấp chỉnh tề, Khương Miểu ánh mắt phức tạp nhìn anh, “Em không phải là vì bồi thường, chỉ là không cam lòng bị khinh nhục như vậy.”
“Anh biết.” Ôn Sâm Ngôn ôm cơ thể mềm mại của cô, làm anh đau lòng.
Ôn Sâm Ngôn quyết định đem lời nói ra, bằng không người phụ nữ ngốc này, chỉ sợ còn sẽ né tránh mình, mãi cho đến khi mọi việc kết thúc mới chịu tiếp nhận anh.
“Miểu Miểu, ngay từ đầu anh xác thật muốn để tự em xử lý chuyện này, nhưng hiện tại em đã thành cái dạng này, bất luận như thế nào anh cũng sẽ không đứng yên nhìn, em thật sự rất ích kỷ, từ lúc ở quán bar giả vờ say, anh liền biết em cố tình tiếp cận, cho nên việc này hết thảy đều là anh cam tâm tình nguyện, không cần đẩy anh ra nữa?”
Cùng mắt anh nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt anh mang theo tia cầu xin nhìn cô, giờ phút này, tim Khương Miểu đập loạn nhịp, vì người đàn ông Ôn Sâm Ngôn này đã làm dao động suy nghĩ của bản thân, “Vâng.”
Ôn Sâm Ngôn mở miệng: “Ở toà án anh có người quen, em yên tâm, Miểu Miểu, hãy dựa vào anh. Em còn có anh.”
“Vâng.” Khương Miểu dựa vào trong ngực nói ra suy nghĩ của mình, “Kỳ thật em chưa bao giờ nghĩ đến sẽ rời khỏi anh, chỉ là không muốn khiến anh vì em mà huỷ hoại tiền đồ của mình.”
Ôn Sâm Ngôn cúi đầu cắn cánh môi cô, “Từ lúc bắt đầu anh đã biết em kết hôn, cũng biết em cố tình tiếp cận anh, Miểu Miểu, về sau không được rời khỏi anh hoặc cũng không cần nói những lời như không liên lạc nữa.”
“Em lại không hề biết, em còn tưởng rằng anh không biết em cố ý tiếp cận anh.” Khương Miểu lẩm bẩm.
“Anh khi nào thì biết được?” Khương Miểu tò mò hỏi.
“Từ lúc em bắt đầu muốn số WeChat của anh, mỗi ngày đều nhắn sớm ngủ ngon, chia sẻ vòng bạn bè chắc là cũng chỉ có anh thấy nhỉ.” Ôn Sâm Ngôn cười nói.
“Không ngờ, anh đã sớm biết.” Khương Miểu bị vạch trần, thẹn quá hóa giận nói: “Vậy anh như thế nào không nói cho em biết? Nhìn em ngu ngốc như vậy là có ý tứ gì?”
“Xác thật rất ngốc, bằng không như thế nào tiện nghi đến anh?” Ôn Sâm Ngôn hôn lên tay cô, “Anh chỉ là muốn nhìn em có thể kiên trì được bao lâu.”
Hai người lần lượt không nói gì nữa, thông qua lần nói chuyện phiếm rõ ràng này, trái tim liền hòa nhịp cùng nhau.
Ôn Sâm Ngôn chờ Khương Miểu ngủ sau đó mới rời đi.