Buổi tối ngày thứ hai, Quách Tiểu Bắc cảm thấy Quách Tề Ngọc thần thần bí bí, thời điểm tới đón hắn có vẻ rất vui, vừa nhìn dáng vẻ là biết đợi lát nữa có chuyện tốt muốn chia sẻ.
Quách Tiểu Bắc yên lặng xem biến đổi.
Phần kinh hỉ này, trong nháy mắt khi cửa mở Quách Tiểu Bắc đã hiểu được.
Một giỏ hoa quả đi kèm với bánh sinh nhật sắp xếp trên bàn, mặt trên còn cắm sáu cây nến.
Quách Tiểu Bắc đi tới, Quách Tề Ngọc đi theo phía sau, “Tiểu Bắc, sinh nhật vui vẻ!”
“Làm sao anh biết ngày hôm nay là sinh nhật em?”
“Không phải sao? Ngày mùng 8 tháng 8 là ngày tháng may mắn liền hẳn lấy làm ngày sinh nhật em!”
Quách Tề Ngọc nhẹ giọng hát bài chúc mừng sinh nhật, để Quách Tiểu Bắc ước nguyện sau đó thổi nến.
Quách Tiểu Bắc không muốn làm chuyện ngốc như vậy, nhưng không chịu nổi vẻ mặt mong chờ từ Quách Tề Ngọc, nhắm con mắt một hồi, sau đó “Phù” – thồi tắt hết tất cả cây nến trên bánh.
“Ơ? Ơ? Nhanh như vậy sao?” Quách Tề Ngọc có chút ngỡ ngàng, ước nguyện sao đi quá nhanh.
“Bởi vì em nghĩ ước nguyện xong rồi.” Quách Tiểu Bắc đưa ra bộ mặt đó là chuyện đương nhiên.
“Sinh nhật nguyện vọng là không thể nói ra được nha!” Quách Tề Ngọc đàng hoàng trịnh trọng căn dặn.
Quách Tiểu Bắc đem đầu xoay một cái, “Nhanh ăn đi, thức ăn để lâu sẽ không ngon.”
Bánh sinh nhật thật sự rất nhỏ, hai người chia nhau mỗi người một nửa, đem bánh sinh nhật giải quyết xong, vừa vặn no rồi liền không dự định làm cơm tối.
Hai người nằm một lúc, Quách Tề Ngọc đột nhiên ngồi dậy, hộp bánh sinh nhật còn lưu lại dấu vết kem, Quách Tề Ngọc dùng đầu ngón tay quệt lên, bôi lên chóp mũi Quách Tiểu Bắc.
“…”
Quách Tiểu Bắc nghĩ không ngờ có người ấu trĩ đến như vậy.
Trên chóp mũi đứa nhỏ dính mẩu kem, cảm thấy rất ngứa, nhúc nhích cái mũi, hướng về phía Quách Tề Ngọc nói: “Lau đi.”
Quách Tiểu Bắc như vậy thật sự quá đáng yêu, mặt không hề cảm xúc, nhưng trên chóp mũi lại hết sức ngộ nghĩnh khi dính kem.
Quách Tề Ngọc đến gần, nhẹ nhàng liếm chóp mũi Quách Tiểu Bắc, “Hết rồi nè!”
Quách Tiểu Bắc bị hắn đột nhiên làm động tác này, cả kinh trợn to mắt, nhưng nhìn Quách Tề Ngọc dáng vẻ một mặt vui mừng, hiểu được đối phương coi chính mình thành đứa nhỏ đáng yêu không kìm lòng muốn hôn một cái.
Trong lòng lại có chút không cam lòng cùng thất lạc.
Quách Tề Ngọc không biết trong lòng sói con đang nhiễu loạn, còn đang vui mừng, từ phía sau không biết chỗ nào lấy ra một cái hộp quà vô cùng đẹp đẽ.
“Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Bắc.”
Quách Tiểu Bắc ngồi dậy, “Cho em?”
Không nghĩ tới tiệc sinh nhật này Quách Tề Ngọc tiêu tốn như thế, còn có quà lễ vật đưa cho nó.
Nó cẩn thận từng li từng tí một mở ra.
Mấy quyển đề tập hoàn toàn mới.
“…”
“Ồ? Tiểu Bắc không thích sao?” Nhìn thấy đứa nhỏ mở ra hộp quà vẻ mặt không như những gì mình suy nghĩ sẽ vui vẻ đến thế, hắn hơi nghi hoặc một chút, rõ ràng đứa nhỏ rất thích làm đề tập.
Mở tờ sách thứ nhất, chữ viết Quách Tề Ngọc thanh tú được ghi lại ở trên.
“Hi vọng Tiểu Bắc của anh lớn lên khoái khoái lạc lạc vui vẻ! —— Quách Tề Ngọc đề bút, ngày mùng 8 tháng 8 năm 1995.”
Quách Tiểu Bắc cười lên, “Không có, em rất thích.”
Nó nhìn chằm chằm tờ giấy không rời mắt, Quách Tề Ngọc ôm nó, “Sau đó hàng năm anh cùng em mừng sinh nhật, được hay không?”
“Dạ được.”
Có thể thấy, ngày hôm nay đứa nhỏ luôn luôn bình tĩnh có chút hưng phấn.
Ngủ thì nhích tới nhích lui.
Quách Tề Ngọc nói rất nhiều lần, để nó nhanh đi ngủ nếu không ngày mai sẽ dậy trễ.
Lời nói như vậy căn bản không có tác dụng, rốt cục Quách Tề Ngọc không chịu được sự quấy rầy từ sói con, đem lật người sói con tét mông một cái.
“Bộp” Tuy không nặng nhưng âm thanh trong đêm tối nghe rõ ràng.
Một hồi yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh từ ngoài cửa sổ và tiếng quạt từ bên trong căn phòng.
Thật lâu không thấy động tĩnh từ sói con, Quách Tề Ngọc có chút hoảng hốt, hắn mở mắt ra, liếc mắt nhìn Quách Tiểu Bắc.
Đột nhiên bị sói con ôm chặt lấy.
Đợi quãng thời gian, thời điểm Quách Tề Ngọc muốn ngủ, nghe thấy tiếng sói con hờn dỗi nói, “Cảm ơn anh Tề.”
Đây là sói con lần thứ nhất ra dáng đường hoàng xưng tên hắn.
Quách Tề Ngọc vẻ mặt kích động, sờ mái tóc mềm mại nói với sói con, “Không cần khách sáo”, sau đó hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.
Nửa đêm bởi vì thực sự quá nóng, sói con đem hắn đẩy sang một bên.
…
Quách Tề Ngọc tìm tới công tác, giúp người ta lắp đặt món linh kiện bật lửa, có thể làm ở nhà, một mao tiền 7.
Quách Tề Ngọc làm được rất vui vẻ, không cần lãng phí đầu óc, buổi tối còn có thể chơi đùa cùng Quách Tiểu Bắc.
Sau khi khai giảng, không có nhiều thời gian đi nhà sách, Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là cầm nhiều linh kiện, mỗi ngày buổi tối làm làm việc rất trễ.
Cũng may tiết trời thu đến, khí trời khá là mát mẻ, mùa đông còn chưa tới ngón tay Quách Tề Ngọc còn linh hoạt, thời điểm một tuần trôi qua giao hàng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Đến thời điểm mùa đông, Quách Tề Ngọc chuẩn bị đi mua hai áo khoác nhung cho Quách Tiểu Bắc, mới phát hiện hai tuần lễ vừa qua người ở viện mồ côi không ghé thăm.
“Tiểu Bắc, tuần trước người ở viện mồ côi có đến thăm em không?” Quách Tề Ngọc một bên đeo khăn quàng cổ cho Quách Tiểu Bắc, một bên hỏi.
“Dạ không có.”
Tuần trước Quách Tiểu Bắc chính mình chờ đợi ở nhà, không có ai ở cửa đến thăm viếng.
“Nếu qua một tháng, anh thi cuối kỳ xong, nếu như vẫn chưa có người tới thăm, chúng ta liền đi hỏi thử chứ?”
“Dạ được.”
Dáng người Quách Tiểu Bắc đẹp đẽ, mặc cái gì cũng đều dễ nhìn, các chị gái nhân viên trong cửa hàng ồn ào đổ xô ra ngắm nhìn, Quách Tề Ngọc đau đầu, vung tay lên mua vài bộ quần áo chỉnh tề.
Cuối cùng vẫn là Quách Tiểu Bắc không muốn, lôi kéo hắn ra cửa.
“Tiểu Bắc, sao em lại đẹp mắt như thế, thực sự là mặt cái gì cũng đề dễ nhìn…”
Hai người trên đường về nhà, Quách Tề Ngọc liên tục cằn nhằn, trên đường đi ngang qua chợ bán thức ăn còn đi mua đuôi cá.
“Trở về anh hầm canh cá cho em ăn!”
Quách Tề Ngọc lắc lư túi ni lông trên tay mình, hướng Quách Tiểu Bắc nở nụ cười.
Hai người rất ít khi tiêu xài qua, chớp mắt liền rất tận hứng.
“Tại sao anh vui vẻ như vậy?” Buổi tối trước khi ngủ, Quách Tiểu Bắc rốt cục hỏi.
Quách Tề Ngọc sửng sốt, suy nghĩ một chút cười nói: “Đại khái bởi vì thời gian này năm ngoái, em sẽ đứng ở chỗ đó chờ anh về.”
Quách Tiểu Bắc không nói gì, cái kia sao có thể tính là chờ hắn?
Nó hồi đó chỉ là chạy đến, đói bụng đến không chịu nổi, nhìn thấy một người nhấc theo đồ ăn, không nhịn được nhào tới đoạt lấy.
Chưa hề nghĩ tới hậu quả sẽ là như thế nào, cứ việc Quách Tề Ngọc cuối cùng không có tính toán, mà chiếc túi cơm đồ ăn thừa kia, cũng bởi vì mình đánh không lại đám chó mèo hoang đành phải phân ra nửa cho tụi nó.
Nó biết Quách Tề Ngọc chính là người như vậy, nhu nhược nhát gan, tuy rằng muốn chiếm một ít tiện nghi, nhưng tâm tính đều là nhẹ dạ thiện lương.
Nó ôm lấy Quách Tề Ngọc, cái gì cũng không nói.
Quách Tề Ngọc ôm nó lên, đi tới trên giường lấy mền đắp kín cả hai sưởi ấm lẫn nhau.
Quách Tiểu Bắc bị ôm lấy, bay lên không cảm giác không được, bị người ôm cảm giác cũng không được, cũng không phải không được, chỉ là mỗi lần như vậy bị ôm lấy thì Quách Tiểu Bắc luôn cảm thấy vô lực, nó vẫn như cũ yếu đuối như vậy, mặc dù Quách Tề Ngọc gầy yếu cũng có thể ôm nó như ôm một đứa trẻ.
Cũng may đứa bé này cũng không nhẹ, Quách Tiểu Bắc rất thích xem Quách Tề Ngọc ôm mình một khắc đó lộ ra dáng vẻ chật vật.
Dáng vẻ chật vật rõ ràng càng ngày càng lâu, Quách Tiểu Bắc trong lòng liền càng ngày càng khoan khoái.
Nó cho rằng, ở một mức độ nào đó khi nó lớn lên, một ngày nào đó Quách Tề Ngọc sẽ ôm nó không nổi.
Quách Tề Ngọc cũng nói như vậy, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Quách Tiểu Bắc, “Tiểu Bắc nhà anh càng lớn càng nặng anh ôm không nổi.”
“Nếu như vậy thì tính sao đây anh?” Nó khổ sở nói.
Quách Tiểu Bắc đem đầu chôn trong chăn, không khống chế được lén lút nở nụ cười.
“Giở chăn ra, kẻo ngộp thở.” Quách Tề Ngọc nhìn nó đột nhiên co vào trong chăn, vội vã lôi ra ngoài.
Quách Tiểu Bắc nhìn hắn mặt mày uể oải, đột nhiên nói rằng: “Nếu anh không ôm em nổi, liền đến lượt em ôm anh nha!”
Quách Tề Ngọc sững sờ, đột nhiên nghe được câu nói này, trong lòng ấm áp nồng đậm, hắn cười nói: “Anh chờ một ngày em sẽ ôm được anh!”
…
Thi cuối kỳ xong, thầy Lý cho Quách Tiểu Bắc nghỉ đông tại nhà bọn họ, Quách Tề Ngọc khéo léo từ chối.
Một nhà thầy Lý cũng không dư dả gì, trợ giúp như vậy Quách Tề Ngọc rất cảm kích, dù sao đó là thời điểm khó khăn nhất thầy Lý duỗi tay ra cứu viện.
Quách Tề Ngọc cả đời cảm kích ông, nhớ đến cả nhà bọn họ, nhưng mỗi nhà mỗi người có cái khó xử riêng, Quách Tề Ngọc đáp ứng đi xem bọn họ một chút, nhưng không để Quách Tiểu Bắc học tập ở nhà họ.
Chọn một ngày khí trời khá là ấm áp, Quách Tề Ngọc xin nghỉ, mang theo Quách Tiểu Bắc đi tới học viện mồ côi.
Đi đến nơi liền thấy nơi này so với bình thường không khí càng quạnh quẽ một chút.
Chuyển qua hai mặt đường phố, Quách Tề Ngọc sững sờ, bảng hiệu học viện mồ côi bị lấy xuống, cửa lớn khóa chặt.
Lại hỏi một bà thím đứng ở góc đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ, Quách Tề Ngọc thế mới biết, học viện mồ côi này là nơi lừa đảo.
“Ây chà, đứa nhỏ, bà viện trưởng này là người trái với lương tâm, kiếm lời ăn tiền từ mấy đứa trẻ mồ côi!” Đây là lời đúc kết cuối cùng mà bà thím đưa ra.
Quách Tề Ngọc cảm ơn, lúc này mới mang theo Quách Tiểu Bắc đi về trạm xe công cộng.
Quách Tiểu Bắc nhìn hắn về nhà mặt không có thần sắc, nắn bóp bàn tay hắn trong mắt lộ ra chút lo lắng.
“Hả? A, không có chuyện gì, chính là anh cảm thấy chuyện này khó mà tin nổi, cũng không phải, bọn họ đối với em làm những chuyện kia, nói rõ thật sự bọn họ là người xấu!”
Quách Tề Ngọc lấy lại tinh thần, “Tiểu Bắc à, cũng còn tốt ngày đó anh có đến xem em, sau đó mang em đem về, nếu không thì không biết chừng em sẽ đi đâu về đâu.”
“Cái viện mồ côi kia bà viện trưởng làm sao có thể ung dung liền để anh mang em đem về, khẳng định là bởi vì làm những việc XXX không thể lộ ra bên ngoài, sợ hãi anh tra ra được sẽ đi tố cáo.”
Quách Tề Ngọc gật gù, “Nhất định là như vậy, thế nhưng ác giả ác báo bà ấy chạy không thoát đâu!”
Hắn lại ôm lấy Quách Tiểu Bắc, “Tiểu Bắc vì lẽ đó, em đừng làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng đấy.”
Quách Tiểu Bắc trầm mặc không hề phát ra tiếng động, nó gặp quá nhiều, đã không tin tưởng cái gì thiện cái gì ác cái gì quả báo.
Nhưng nhân quả luân hồi là có thật, nó sau đó mới thật sự hiểu, hóa ra kẻ ác thật sự khó qua khỏi mắt trời.
Qua nửa tháng, Quách Tề Ngọc ở nhà sách bán nhật báo W thị lại nhìn thấy tin liên quan đến học viện mồ côi đút lót quan chức cấp cao, lén lút bán nội tạng trẻ em.
Một khi đưa tin, cả nước khiếp sợ, dân chúng W thị đem đề tài câu chuyện làm trà dư tửu hậu, kéo dài đến giao thừa năm 1996.
(Hết chương 12)