• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Shin

Quách Tề Ngọc bày sẵn chăn đệm đặt dưới đất, liếc nhìn Mạnh Tiếu Ngạn đứng ở một bên.

“Tiểu Bắc, con mau đi ngủ sớm, ba đi xem Trịnh Thanh thế nào rồi.” Hắn đứng lên, hướng về phòng ngủ đi tới.

Mạnh Tiếu Ngạn có chút bất mãn, “Chị ta khỏe mạnh, ba đi nhìn làm gì?”

“Cô ta là một cô gái tốt, uống say như vậy cũng không nên…” Quách Tề Ngọc cho nó đi ngủ sớm, chính mình đi ra ngoài.

Mạnh Tiếu Ngạn đi theo.

Trịnh Thanh uống quá chén, ngủ say như chết, cho dù có lay nhẹ cũng không nhúc nhích.

Quách Tề Ngọc giúp cô xê dịch chăn, đem ly nước đặt lên bàn, bật lên đèn giường, lúc này mới đi ra.

Mạnh Tiếu Ngạn theo ở phía sau vòng tới vòng lui, trong lòng có chút không cao hứng.

“Có phải ba thích chị ta không?”

Nằm ở dưới đất, Mạnh Tiếu Ngạn như thường ngày muốn chui vào bên trong lồng ngực Quách Tề Ngọc, hai người đồng thời phát hiện tư thế như vậy rất khó ôm nhau.

“Tiểu Bắc con cao lên rồi.”

Ngữ khí Quách Tề Ngọc nghe vào có chút vui mừng lại có chút hoài niệm.

Mạnh Tiếu Ngạn xê dịch thân thể, nghĩ muốn hoàn tay qua ôm lấy người nằm ở bên cạnh, hai người trong chăn uốn tới ẹo lui.

“Thế là xong…”

Quách Tề Ngọc có chút bất đắc dĩ, “Nhất định phải ôm sao?”

Mạnh Tiếu Ngạn tư thế khó chịu, cuối cùng vẫn là thu tay về, có chút rầu rĩ.

Ở trong bóng tối Quách Tề Ngọc liếc mắt nhìn, “Chờ con lớn hơn một chút, con có muốn ôm ba ngủ nữa không?”

“Con không biết.”

“Nói không chắc sau này con sẽ không bên cạnh ba.”

“Sẽ không đâu!”

“Khi đó con biết yêu, lúc đó con sẽ nói chuyện yêu đương còn nhớ được người ba ba này sao?” Quách Tề Ngọc vẫn tự nói, tựa hồ thật sự đã tưởng tượng ra Mạnh Tiếu Ngạn không lâu sau đó có bạn gái ngoan ngoãn dáng vẻ khả ái.

Mạnh Tiếu Ngạn trở mình, quay lưng về phía Quách Tề Ngọc, không muốn trả lời nữa.

Quách Tề Ngọc đâm chọt vào người nó, “Hở? Giận dỗi rồi?”

Mạnh Tiếu Ngạn không để ý tới hắn.

“Không nên giận dỗi nha, ngày mai ba sẽ chuẩn bị nấu món ngon cho con ăn, để con cao lên một chút.” Quách Tề Ngọc an ủi.

Bóng lưng Mạnh Tiếu Ngạn căng thẳng lúc này mới thoáng thả lỏng, nhưng rất nhanh nó lại nghe được Quách Tề Ngọc ở sau lưng mang theo ý cười nói rằng: “Cao lên một chút, con gái nó mới thích.”

“…”

Nó vẫn không quay lưng lại, một lát sau, cảm giác được Quách Tề Ngọc lại đứng dậy, đi đến phòng ngủ liếc mắt nhìn nữ nhân kia.

Mạnh Tiếu Ngạn trong lòng tràn đầy khó chịu, cau mày nhắm hai mắt lại.

Chỉ chốc lát sau, Quách Tề Ngọc trở về nằm xuống, nhìn nó không nhúc nhích, tựa hồ có hơi kỳ quái, lại ngồi dậy đến, liếc mắt nhìn nó.

Mạnh Tiếu Ngạn nghe được hắn nhỏ giọng nói thầm, “Ngủ rồi sao vẫn còn cau mày, cứ như là ông cụ non vậy.”

Đầu ngón tay Quách Tề Ngọc có chút lạnh lẽo, nhưng Mạnh Tiếu Ngạn cảm thấy vừa ý, nhiệt độ mát mẻ đem trong lòng khô nóng dịu bớt, vuốt lên lông mày nó nhíu chặt.

Chăn đệm nhỏ đặt dưới đất có chút nhỏ, nhưng Mạnh Tiếu Ngạn hi vọng hiện tại có thể chen nhiều thêm càng tốt, nó làm bộ không thoải mái – xoay người qua, đem Quách Tề Ngọc ôm vào trong ngực.

Quách Tề Ngọc nhỏ người – vùng vẫy một hồi, lại không muốn đánh thức nó, hai người trong tư thế kỳ quái chìm vào giấc ngủ.

Khi Mạnh Tiếu Ngạn tỉnh lại, giữa hai chân có cảm giác quen thuộc.

Quách Tề Ngọc đang ở trong nhà bếp nấu điểm tâm sáng.

Nó kêu Quách Tề Ngọc một tiếng, Quách Tề Ngọc chỉ “Ừ ừ” – đáp lời, lại không chịu nhìn qua nó.

“Ba làm sao vậy?”

“Không, không làm sao hết,” Quách Tề Ngọc có chút bối rối, chỉ về phía phòng vệ sinh.

Mạnh Tiếu Ngạn dù bận rộn vẫn ung dung – nằm xuống, “Chúng ta cứ để nó từ từ hạ xuống.”

Quách Tề Ngọc tựa hồ hơi cuống lên, chạy tới, không dám nhìn vào nó, ánh mắt loạn quét chung quanh, “Con đừng có như vậy, cô Trịnh lát nữa còn lên đây, nhà chúng ta có con gái đấy!”

Lúc này Mạnh Tiếu Ngạn muốn chính mình cùng Quách Tề Ngọc nằm xuống đất nghỉ ngơi, hơi không kiên nhẫn – “Chậc” một tiếng, vẫn là đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.

Mạnh Tiếu Ngạn tinh thần thoải mái – đi vào căn bếp nhỏ, toàn bộ thân thể đều dựa vào trên người Quách Tề Ngọc.

Quách Tề Ngọc có chút chịu không nổi, “Hiện tại con lớn rồi, đừng làm trò con nít nữa.”

Mạnh Tiếu Ngạn không tha thứ, còn đưa tay lấy đi sủi cảo trên tay Quách Tề Ngọc mới vừa ra lò.

“Hiện tại Tiểu Bắc đã là người lớn.” Quách Tề Ngọc nghĩ sáng sớm hôm nay có cái đồ vật nóng hổi chống đỡ ở chân mình, mặt đỏ tới tận mang tai.

“À…” Mạnh Tiếu Ngạn không hề để ý, đây không phải lần đầu tiên của nó, đứa nhỏ đang trong thời kỳ phát dục khó tránh khỏi sẽ có loại hiện tượng này, huống chi tối hôm qua nằm ôm người yêu mình cả một buổi tối.

“Quách tiên sinh?” Phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng nói.

Hai người quay đầu lại, liền thấy Trịnh Thanh đứng ở cửa phòng ngủ, quần áo ngày hôm qua vẫn còn mặc, có chút ngổn ngang, nhưng lớp trang điểm trên mặt đã trôi đi, có chút vô cùng thê thảm.

“A?” Quách Tề Ngọc liền vội vàng đi tới, “Cô Trịnh, tối hôm qua cô uống say, nhân viên liền gọi điện thoại cho tôi, tôi…”

Trịnh Thanh lắc đầu một cái, “Cảm ơn.”

“Không có chuyện gì, nên làm như vậy.” Quách Tề Ngọc vội vã chỉ vị trí phòng vệ sinh, “Khăn mặt cùng bàn chải đánh răng tôi đều chuẩn bị cho cô đặt ở trên bồn rửa tay.”

Trịnh Thanh vẫn lắc đầu, “Cảm ơn Quách tiên sinh, tối hôm qua đã làm phiền anh, em sẽ không rửa mặt dự định bây giờ sẽ về nhà luôn.”

“Thế còn điểm tâm?”

“Cảm ơn, không cần đâu,” Trịnh Thanh cảm kích cười trừ, “Hôm nào em sẽ mời anh ra ngoài ăn cơm, báo đáp lại những gì anh đã quan tâm đến em!”

“Không, không cần,” Quách Tề Ngọc liên tục xua tay, “Cô ráng nghỉ ngơi cho thật tốt, không có chuyện gì không thể vượt qua được.”

“Em cảm ơn.”

Cuối cùng Quách Tề Ngọc vẫn để lại một hộp sủi cảo cho Trịnh Thanh cầm theo mới cho cô ta rời đi.

Trịnh Thanh đi rồi, Quách Tề Ngọc hơi nghi hoặc một chút, “Không biết đụng vào chuyện gì, lại làm cho cô ta bị đả kích lớn như vậy.”

Mạnh Tiếu Ngạn rốt cục nhịn không được, lại nghĩ tới tối hôm qua bị Quách Tề Ngọc đánh gãy đề tài, “Có phải ba thích chị ta rồi không?”

Vốn cho rằng Quách Tề Ngọc sẽ cười trừ sau đó nói không có, không nghĩ tới Quách Tề Ngọc thật sự gật đầu, còn hướng về Mạnh Tiếu Ngạn sắc mặt rất kém giải thích: “Cô ta là người rất tốt, nếu như không phải lúc trước cô ấy không chịu tiếp thu con, nói không chắc chúng ta liền ở cùng nhau.”

Mạnh Tiếu Ngạn mặt trầm xuống, “Ba vẫn còn hoài niệm chị ta ư?”

Quách Tề Ngọc dừng động đũa, còn rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Kỳ thực vốn cũng không có gì, ba không còn hoài niệm nữa, chỉ là lúc đó cảm thấy thích hợp thôi, thế nhưng cô ấy không chịu tiếp thu con, dĩ nhiên là không hợp rồi.”

Mạnh Tiếu Ngạn nhìn Quách Tề Ngọc một lúc, lúc này mới gắp một miếng sủi cảo đặt vào bát Quách Tề Ngọc.

Thế nhưng Mạnh Tiếu Ngạn không nghĩ tới chính là, trong năm ngày ngắn ngủi khi nó còn đang đi học, bên người Quách Tề Ngọc liền có thêm một người phụ nữ.

Hơn nữa không phải người xa lạ, chính là Trịnh Thanh.

Mạnh Tiếu Ngạn vẫn như thường ngày buổi chiều bay đến W thị, Quách Tề Ngọc buổi tối lúc trở về cơm tối đã chuẩn bị kỹ càng.

Buổi tối, Quách Tề Ngọc rửa chén, tiếng di động vang lên, Mạnh Tiếu Ngạn nhìn vào màn hình điện thoại hiện lên “Trịnh Thanh”, liền bùng nổ tại chỗ.

“Ba đừng nói với con ba không nhớ chị ta đi?!” Mạnh Tiếu Ngạn nắm chặt điện thoại di động.

Quách Tề Ngọc vội vàng chạy tới, nhanh chóng lau tay vào tạp dề, cướp lại điện thoại, đối với Mạnh Tiếu Ngạn không ngừng làm thủ thế “Xuỵt”.

“A Thanh?”

Cách xưng hô thay đổi! Mạnh Tiếu Ngạn hầu như tức giận đến nỗi trước mắt đều biến thành màu đen.

“Ừ, anh không có chuyện gì, được, được, cái nào cũng được, tốt.” Hầu như Quách Tề Ngọc nói những câu không có nghĩa, Mạnh Tiếu Ngạn cái gì cũng không nghe thấy, liền thấy hắn đem điện thoại cúp máy.

Mới vừa cúp điện thoại, Quách Tề Ngọc liền bị cưỡng chế xoay người, đối mặt với Mạnh Tiếu Ngạn, tuy rằng đứa nhỏ đang trong thời kỳ phát dục, nhưng khí lực này không khỏi cũng quá lớn đi, Quách Tề Ngọc oán thầm.

“Như thế nào ba cùng với nữ nhân kia có cảm tình với nhau?”

Quách Tề Ngọc trợn to mắt, “Tiểu Bắc! Sao con nói chuyện khó nghe như vậy?”

“Đều gọi tên người ta là A Thanh, không nên trách người khác nói chuyện khó nghe!” Mạnh Tiếu Ngạn giận dữ.

Quách Tề Ngọc có chút không tiện nói, “Cô ấy, để ba…”

“Chị ta để ba gọi như thế, ba liền kêu như vậy sao, ba là chó hả?” Nói lời như vậy cũng quá khó nghe.

Quách Tề Ngọc sửng sốt, “Tiểu Bắc…”

Mạnh Tiếu Ngạn khí thế tàn nhẫn, lời nói trong lòng liền xổ ra hết, hiện tại thu hồi cũng không kịp, nó đưa tay ôm lấy Quách Tề Ngọc, nhưng vẫn cứng rắn không chịu xin lỗi, “Mối quan hệ giữa các người là gì?”

Quách Tề Ngọc cảm giác được tâm tình sói con không vui, liền sờ đầu nó, “Chỉ là mối quan hệ bạn bè, cô ấy nhờ ba vào ngày thứ hai đi bệnh viện giúp cô ấy khám bệnh.”

“Chị ta không thể đi một mình?”

“Cô ấy đi không tiện lắm.”

“Vì sao?”

Quách Tề Ngọc đẩy nó ra, “Con còn nhỏ không nên biết quá nhiều chuyện như vậy.”

“Con không phải đứa con nít.”

Tựa hồ Quách Tề Ngọc nhớ tới một buổi sáng nào đó vào tuần lễ trước, không thể làm gì khác hơn là sửa lại lời nói: “Đúng vậy, hiện tại con đã là người lớn, vì sao lại nói chuyện không êm tai như vậy?”

Mạnh Tiếu Ngạn tựa vào hõm vai Quách Tề Ngọc, nghiêng đầu liền nhìn thấy vành tai trắng mịn, nó đến gần, “Đối với không…”

“A!”

Quách Tề Ngọc rên lên một tiếng, sói con gặm cắn trên vành tai hắn, dùng hàm răng đay nghiến, trong miệng nói tiếng “Xin lỗi” không rõ ràng.

“Được rồi được rồi!” Quách Tề Ngọc liên tục né tránh, nhưng cũng có chút giãy dụa, đành phải chờ sói con mài răng cho đã, lòng từ bi buông tha hắn, hắn mới vội vàng chạy đến phòng vệ sinh.

Không có dấu răng trên lỗ tai, nó chỉ đỏ đến mức nhỏ máu.

Chính mính trong gương nhìn qua không một chút nào giống thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi, tướng mạo già đi mười tuổi, nhìn còn lớn hơn đồng nghiệp mới vào công ty còn gọi hắn là anh.

Quách Tề Ngọc xoa mặt, thời niên thiếu đã qua đi hiện tại đều ở trên khuôn mặt này rõ rõ ràng ràng.

Cũng may hắn và đứa nhỏ trước sau khỏe mạnh bình an.

Phần cảm tình này hắn đã nhìn ra được. Nhìn Tiểu Bắc từng ngày lớn lên, Quách Tề Ngọc trong lòng càng ngày càng vững vàng yên ổn.

Mặc kệ cuối cùng đứa nhỏ có bỏ hắn đi, hay nấn ná ở lại bên cạnh hắn, hắn đều chưa từng hối hận nhiều năm về trước vào một đêm tối trời ấy, hắn cầm trong tay hộp cơm tối đưa cho đứa nhỏ.

“Ba nhìn cái gì mà lâu đến thế?” Mạnh Tiếu Ngạn xuất hiện ở trong gương.

Quách Tề Ngọc hoảng sợ lùi lại phía sau, “Con vào đây làm gì? Đi ra ngoài xem ti vi đi chứ.”

Hai người xô đẩy lẫn nhau rồi đi ra,

Khi đang xem ti vi, Quách Tề Ngọc hỏi tình huống học tập của Mạnh Tiếu Ngạn.

“A, liền như vậy đó.” Mạnh Tiếu Ngạn qua loa nói.

Quách Tề Ngọc nói rằng: “Ở trường học khẳng định là cùng học lớp bổ túc không giống nhau, kỳ thực Tiểu Bắc con thích ứng rất là nhanh.”

Hắn biết đứa nhỏ của mình vẫn luôn rất thông minh.

“Chương trình trường học học rất nhiều, ngoại trừ chủ khoa còn có môn phụ, kỳ thực rất mệt,” Mạnh Tiếu Ngạn suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đem tình trạng gần đây nói một chút, “Có điều, Mạnh tiên sinh đã mời được những người thầy chuyên môn để dạy con.”

Ở trước mặt Quách Tề Ngọc nó vẫn luôn gọi Mạnh Thế Đào là Mạnh tiên sinh, Quách Tề Ngọc đã nói mấy lần, nó cũng không thay đổi, liền nghe theo lời nó, chỉ là nhắc nhở nó ở trước mặt người khác không thể nói như vậy.

“Các giáo viên rất lợi hại, kỳ thực sang năm con muốn nhảy lớp, năm sau con 14 tuổi rồi, vốn là nên học lớp 9, Mạnh tiên sinh nói trước tiên phải thích ứng môi trường học tập đã, để cho lão thầy giáo dạy con lớp tiểu học.”

Mạnh Tiếu Ngạn giọng nói có chút bất mãn.

Quách Tề Ngọc vỗ nó, “Tình huống của chính con tự mình con biết, thế nhưng đừng nóng vội, cứ từ từ đi.”

Không biết là đứa nhỏ xúc động ở điểm nào, Mạnh Tiếu Ngạn rất lâu mới mở miệng, “Con sẽ từ từ học tập, sẽ không nóng vội đâu.”

(Hết chương 37)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK