Bởi khu chữa bệnh cứu viện điều kiện đơn sơ, người bệnh không cách nào trị liệu tốt hơn, nhân viên cứu trợ quyết định dời đi một phần người bệnh thương thế nghiêm trọng, vừa có thể làm cho bọn họ tiếp thu trị liệu tốt hơn, lại có thể chừa ra giường ngủ cho khu cứu viện.
Người bệnh dời vào bên trong còn có Tiểu Bắc vẫn sốt cao hôn mê bất tỉnh.
“Quách đồng chí, anh cũng đi đi.” Người phụ trách họp xong đột nhiên nói rằng.
Quách Tề Ngọc sững sờ, hắn đi hộ tống người bệnh dời đi?
Hắn có thể ở bên cạnh Tiểu Bắc thì không sai, thế nhưng hắn biết bản thân thường thức chữa bệnh cũng không nhiều, chỉ sợ là không giúp ích gì được.
Thế nhưng người phụ trách vỗ vai hắn, “Ở lại chỗ này, trong lòng anh cũng không bỏ xuống được, còn không bằng để anh đi theo, có thể vừa đi vừa học mà!”
Quách Tề Ngọc cảm kích tấm lòng của người phụ trách, liền đi theo.
…
“Quả nhiên không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai sẽ hồi tỉnh thôi.” Bác sĩ đối với Quách Tề Ngọc nói rằng.
Bọn họ đã tới bệnh viện hai ngày nay rồi.
Nơi này là bệnh viện cứu viện phía sau, mỗi ngày có lượng lớn người bệnh được dời tới nơi này.
Ngày thứ nhất khi đến đây, trong hành lang nằm một dãy người, mỗi người đều bị tổn thương tay chân một chút.
“Những người này kỳ thực đã không thể cứu được nữa rồi,” Không phải lần đầu tiên người tình nguyện lặng lẽ tới nơi này nói cho hắn biết, “Chỉ đành chờ chết.”
“Không cứu sao?”
Người kia dương dương cằm, xung quanh bác sĩ hộ sĩ toàn bộ đều bận đến tối tăm mặt mũi, cảnh tượng vội vã, “Anh nhìn xem, giải quyết được sao?”
Anh ta lại nói: “Những người này đa phần bị chôn sâu thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, không cứu sống được đương nhiên chỉ có thể an bài ở đây!”
Anh ta nói rất nhỏ, Quách Tề Ngọc nghe xong như sét đánh ngang tai.
Người nằm ở bên trong không thiếu những đứa trẻ, hắn ôm lấy một cô bé, sắc mặt xanh tím, thở thoi thóp.
Cô bé mở mắt ra, môi không khỏi run rẩy lên, nói ra từng tiếng đứt quãng, “Chú…chú ơi, cứu… cứu con với, con không muốn chết.”
Quách Tề Ngọc nắm tay cô bé, mềm mại lại lạnh lẽo.
“Con… con không còn sức lực nữa,” Cô bé mở nửa con mắt ra, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, “Không còn…”
“Đi thôi!” Người tình nguyện vừa nãy nói chuyện với hắn lại đây nâng hắn dậy.
Quách Tề Ngọc sợ cực kỳ, hắn đi tìm bác sĩ, nơi này còn người quan trọng nhất với hắn, hắn cầu xin bọn họ đừng từ bỏ việc điều trị cho Tiểu Bắc.
Bác sĩ rất là kinh ngạc, “Tại sao lại nói như vậy? Chúng tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua điều trị cho Mạnh tiên sinh.”
Quách Tề Ngọc sững sờ, hắn chưa từng nói Tiểu Bắc là họ Mạnh.
Bác sĩ cười nói, “Tôi cũng mới vừa biết, tên thật của Tiểu Bắc hóa ra là Mạnh Tiếu Ngạn.”
“Cái gì?”
“Anh không biết sao? Tiểu Bắc sẽ ở đây đợi cho đến khi tỉnh táo, rồi sẽ chuyển đến một bệnh viện khác, có trang thiết bị tốt hơn. Tôi vừa nghe chủ nhiệm nói như vậy.”
Thấy Quách Tề Ngọc ngẩn người tại chỗ, tựa hồ không phản ứng kịp, bác sĩ thu thập dụng cụ, chuẩn bị đi ra ngoài, “Nhìn bộ dạng anh như vậy, cũng không phải là ba Tiểu Bắc, sao lại sững sờ đến thế?”
Quách Tề Ngọc nhếch miệng, đi ra ngoài.
…
Tiểu Bắc vẫn còn trẻ, ý thức cầu sinh lại rất mạnh, Quách Tề Ngọc ở cùng cậu hai ngày, buổi sáng ngày thứ ba, Tiểu Bắc có tỉnh một lần, thế nhưng trùng hợp Quách Tề Ngọc đi ra ngoài hỗ trợ, chờ hắn trở lại thì, Tiểu Bắc lại một lần nữa ngủ mê man.
Nhưng dù gì cũng là tỉnh lại, Quách Tề Ngọc rất nhanh nhận được tin tức từ bác sĩ nói cho hắn biết, Tiểu Bắc buổi chiều sẽ chuyển viện.
“Anh muốn đi theo sao?” Bác sĩ hỏi, thấy Quách Tề Ngọc không nói lời nào, tưởng rằng hắn muốn đi theo chẳng qua ngượng ngùng không nói, liền nhắc nhở, “Anh còn đang làm tình nguyện viên đấy, nhớ tới nơi này tìm Lâm chủ nhiệm ký tên rồi hẵng đi.”
Quách Tề Ngọc không lên tiếng, bác sĩ chỉ căn dặn như thế, liền đi làm chuyện của chính mình.
Quách Tề Ngọc đứng tại chỗ một lúc, chờ phục hồi tinh thần lại, đã đi tới phòng bệnh Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc hiện tại lần thứ hai ngủ thiếp đi, ý thức không tỉnh táo, Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, vẫn là đẩy cửa vào.
Người nằm bên trong yên tĩnh dị thường, nhất thời khiến Quách Tề Ngọc cảm thấy thân cận không ít.
Hắn ngồi vào bên cạnh cậu, kỳ thực hắn từ góc độ này nhìn sang, bởi vì mặt bị va chạm sưng lên nhìn có chút buồn cười, Quách Tề Ngọc lẳng lặng mà nhìn cậu một lúc, mở miệng nói rằng: “Tiểu Bắc, con có cảm thấy ba rất yếu đuối, lại không có nguyên tắc?”
“Sau khi con đối với ba làm ra những chuyện như vậy,” Ánh mắt Quách Tề Ngọc lóe lên một tia giãy dụa, dừng một chút, tiếp tục nói, “Nhưng vẫn như cũ ba dễ dàng tha thứ cho con, thậm chí con không hề làm gì cả, cũng không cần làm.”
“Lúc ba không tìm thấy con, ở nơi này,” Hắn chỉ vào trái tim chính mình, “Vẫn luôn không thoải mái, từng trận lạnh lẽo, từng trận đau.”
“Con nằm ở đây, bị thương rất nặng, ba hận không thể thay con chia sẻ.”
“Nhưng là, con biết không,” Quách Tề Ngọc lạnh nhạt nói, “Đây không phải tình yêu.”
Hắn cúi người, môi hắn nhẹ nhàng hôn lên lớp băng gạc bó chặt trên thái dương.
“Tiểu Bắc, con bình an là tốt rồi.”
Quách Tề Ngọc đứng lên, nhắm hai mắt lại trong người bất an “A” lên một tiếng.
Nhưng không có bất kỳ thay đổi nào, Quách Tề Ngọc cũng không quay đầu, liền đóng cửa lại.
…
Hắn trở về thành D.
Ở nơi đó đợi chừng mười ngày, gặp quá nhiều sinh ly tử biệt, một hồi thiên tai, hủy diệt vô số hi vọng cùng ước mơ, nhưng chính khu phế tích bên trên này, ánh sáng nhân tính thắp sáng càng nhiều hi vọng!
Có thể nói bọn họ là nhóm người tình nguyện đầu tiên, ở đến tận mười ngày cứu viện gian nan, các nơi khác đều có những người tình nguyện gia nhập đội ngũ này.
Sau mười ngày, Quách Tề Ngọc cùng Lý tiên sinh đồng thời trở về nhà.
Bọn họ ở quê hương còn có công việc, còn có người nhà, mười mấy ngày xa nhà khiến bọn họ càng thêm quý trọng thời gian ở cùng với gia đình.
Mẹ Lý dẫn theo hai đứa bé đến nhà ga nghênh tiếp bọn họ.
Quách Tề Ngọc cùng Lý tiên sinh phong trần mệt mỏi, hai người đến gần, mẹ Lý vẫn không nhúc nhích mới nhào vào trong lồng ngực Lý tiên sinh, mạnh mẽ đập hắn một cú, không nói gì.
Lý tiên sinh ha ha cười, ôm lấy vợ, viền mắt ướt mi.
“Thừa Ân?” Quách Tề Ngọc ngồi chồm hỗm xuống, hướng về đứa nhỏ mở rộng vòng tay nó gắt gao níu tay Lý Triêu Thiên không chịu qua.
Thừa Ân không chỉ không hướng về hắn nhào tới, liều mạng hướng về sau lưng Lý Triêu Thiên trốn, một tay nắm lấy góc áo Lý Triêu Thiên, ánh mắt sợ hãi – liếc nhìn Quách Tề Ngọc.
“Làm sao vậy?” Quách Tề Ngọc hơi nghi hoặc một chút, không phải mới chừng mười ngày không nhìn thấy, sao Thừa Ân lại sợ như thế này?
Lý Triêu Thiên cười “Ha ha”, đem Thừa Ân từ phía sau lôi ra, “Bạn ấy sao? Không phải hôm qua còn rất vui vẻ à?”
“Sao vậy, ba của bạn mà không nhận ra à?” Lý Triêu Thiên đẩy Thừa Ân hướng về phía trước hai bước.
Quách Tề Ngọc tiến lên, đem Thừa Ân kéo vào trong lồng ngực, nhẹ giọng hỏi: “Cục cưng làm sao thế? Ba trở về rồi đây!”
“Đại khái có thể là do lúc đó anh đi, những ngày gần đây, nó nghĩ đi nghĩ lại liền sinh khí, vào lúc này thấy anh, khả năng là do nó tức giận thôi, lại còn muốn anh nữa,” Mẹ Lý dựa vào trong lồng ngực Lý tiên sinh, có chút bất đắc dĩ, “Con nít mà, vừa đơn giản lại phức tạp.”
Quách Tề Ngọc ôm Thừa Ân đứng lên, đầu bé con đặt trên vai hắn, ngoan ngoãn không nhúc nhích, “Cám ơn mẹ Tiểu Thiên, hơn mười ngày cực khổ rồi.”
Mẹ Lý vung tay, “Không có khổ cực gì cả, Thừa Ân ngoan cực kì, chưa từng thấy đứa nhỏ nào ngoan như vậy, có điều Thừa Ân hay nhớ anh, anh trở về cố gắng an ủi nó một chút.”
“Được rồi, cám ơn!” Quách Tề Ngọc cảm kích nói.
Trên đường về nhà mua một chút món ăn, mua cho Thừa Ân một ổ bánh kem nhỏ, bé con không có bất kỳ vui sướng gì, Quách Tề Ngọc hôn nhẹ nó, một tay nhấc đồ vật, một tay ôm nó lên, trên lưng còn xách túi du lịch.
Nhưng Thừa Ân cũng chỉ ôm hắn, không giống thường ngày thấy Quách Tề Ngọc mệt một chút, liền ồn ào muốn xuống chính mình tự đi.
Quách Tề Ngọc hiểu rõ, bé con thật sự có điểm lạ.
Về đến nhà, Quách Tề Ngọc để Thừa Ân đọc sách, hắn đi phòng bếp thu dọn đồ đạc, nấu hai bát mì.
“Trước tiên ăn một chút gì đi!” Nhấc bàn nhỏ lên, Quách Tề Ngọc đem mì đặt ở trước mặt Thừa Ân.
Trên trứng chần có sốt cà chua họa ra khuôn mặt tươi cười, Thừa Ân nhìn vào, nước mắt to nhỏ đột nhiên chảy xuống.
“Thừa Ân,” Quách Tề Ngọc đi tới, ngồi xổm trước mặt nó, hơi ngửa đầu, bé con không tiếng động rơi lệ, từng giọt từng giọt như mũi kim đâm vào lòng hắn, “Xin lỗi, sau này ba sẽ không rời bỏ con,”
“Đừng khóc, ba vẫn ở bên cạnh Thừa Ân, đuổi cũng không đi.” Hắn đặt tay lên lưng đứa bé, đem nó ủng vào trong lồng ngực, không ngừng nhẹ giọng an ủi.
Thừa Ân chăm chú ôm hắn một hồi, không nói câu nào.
Qua một hồi lâu, Thừa Ân đột nhiên giật giật người, đẩy Quách Tề Ngọc ra, nhìn về phía sốt cà chua chảy vào bên trong nước lèo trứng chần, chỉ chỉ mì sợi, mang theo âm thanh nhu mềm, “Ba ơi, con ghét mì sợi chung với sốt cà chua.”
“…”
Thừa Ân cuối cùng không còn mặt nặng mày nhẹ nữa, tuy rằng không nói gì, ngoan ngoãn ăn mì của mình, thế nhưng Quách Tề Ngọc biết trong lòng bé con đám mây đen đã tản đi.
Buổi tối lúc ngủ, một lần nữa Thừa Ân chán ghét lại đây, nhào vào trong lồng ngực Quách Tề Ngọc.
Quách Tề Ngọc đem nó ôm lấy, hai cha con tựa hồ không có một chút nóng nào chăm chú chịu đựng cùng nhau.
“Ba, con xin lỗi.” Thừa Ân thanh âm nho nhỏ mà xin lỗi.
“Không sao.”
Thừa Ân trở mình, cánh tay nhỏ ôm cổ hắn, “Ba, con vốn không có giận ba đâu.”
“Con chỉ là lo lắng cho ba, mấy ngày nay đều cúp điện, thế nhưng buổi tối sẽ có điện một lúc, dì Lý mỗi ngày đều xem tin tức địa chấn, thật là nguy hiểm, ba ở địa phương nguy hiểm như vậy, con rất là lo lắng đó!”
Quách Tề Ngọc vừa cảm động lại thấy buồn cười, hôn một cái lên mái tóc mềm mại của nó, nói rằng: “Lần này ba đi, kỳ thực thu hoạch rất lớn, chúng ta đều phải nắm giữ cuộc sống quý giá này.”
“Không đi con cũng biết,” Thừa Ân “Hừ” một tiếng, “Ba, con rất yêu ba! Con sẽ quý trọng ba!”
“Ba cũng yêu con!” Quách Tề Ngọc không nhịn được hôn một cái lên đầu bé con đáng yêu.
“Thế ba có tìm được anh hai không?” Thừa ân đột nhiên hỏi.
Quách Tề Ngọc trầm mặc một hồi, đột nhiên có chút đắc ý, “Tìm được, cũng may lần này ba có đi, anh hai không sao rồi.”
“Vậy tại sao không cùng ba trở về đây?”
“Bởi vì, anh hai bị thương rất nặng, cần phải đi bệnh viện lớn, không thể theo ba trở về được.”
“A? Anh hai sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Ừ, không có chuyện gì,” Quách Tề Ngọc vỗ nhẹ lưng nó, “Ngủ đi, ba ở đây.”