• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Shin

Vẫn chưa tới một tháng, hàng xóm xảy ra vấn đề rồi.

Quách Tề Ngọc nhận công việc kế toán tại một công ty nhỏ, tiền lương hiện nay tuy rằng không nhiều, thế nhưng cũng đủ xài.

Ngày hôm nay là thứ bảy, không cần tăng ca, sáng sớm Quách Tề Ngọc chuẩn bị đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.

Khi ra cửa, nhìn thấy nhà hàng xóm có mấy người trẻ tuổi, gầy gò như thế, dáng vẻ không có tinh thần, giơ lên hai cái va li lớn, vẻ mặt hoang mang.

Vừa nhìn thấy hắn đi ra, mấy người kia vô cùng đề phòng, ánh mắt hung ác lại cảnh giác Quách Tề Ngọc.

Quách Tề Ngọc bị dọa không dám động, sợ bọn họ vọt vào trong phòng, quấy rầy giấc ngủ Thừa Ân, hắn vội vàng đóng cửa lại, chính mình chặn ở trước cửa nhà.

Hành động này tựa hồ làm tức giận mấy người kia, bọn họ đứng đối diện, thả xuống va li, hướng nơi này đi tới.

“Hai người sao còn chưa đi?”

Bên trong đi ra một người, đúng là hàng xóm bọn họ, đi ra hút thuốc, nhìn qua rất thiếu kiên nhẫn.

“Người này rất lạ.” Một người nhấc va li chỉ vào Quách Tề Ngọc.

“À, hàng xóm, mới tới đó,” Hàng xóm híp híp mắt, “Không có chuyện gì, các người mau đi!”

Những người kia giơ va li đi rồi, chung cư lâu đời chỉ có một thang máy, Quách Tề Ngọc không muốn gần bọn họ, đứng ở cửa nhìn bọn họ đi xuống phía dưới, mới lại bấm thang máy đi xuống.

Chờ hắn mua xong món ăn trở về, phát hiện bên ngoài tiểu khu xe cảnh sát dừng lại đây, còn có cả cảnh sát giữ gìn trật tự.

Đi vào tiểu khu, phát hiện dưới lầu đứng rất nhiều người, đều nhìn phía trên lầu chỉ chỉ chỏ chỏ.

Quách Tề Ngọc cảm giác không ổn, đang muốn lên lầu, lại bị bác gái áo bông tím hồng kéo lại, “Này này này, con tính làm gì vậy?”

Hai tay Quách Tề Ngọc đưa ra đầy đồ vật, chỉ có thể nhìn lên phía trên, “Con về nhà, có chuyện gì xảy ra?”

Thấy Quách Tề Ngọc hỏi, bác gái áo bông tím hồng liền hỏi, “Con ở đây à?”

Quách Tề Ngọc gật gù.

“Haizz!” Bác gái dùng sức vỗ hắn một hồi, “Con có biết chung cư này xảy ra chuyện lớn rồi?”

Quách Tề Ngọc nhìn những người vây quanh xem náo nhiệt, muốn nói không có xảy ra việc gì cũng khó.

Bác gái tiến sát vào, giọng nói hạ thấp xuống, ngữ khí thần bí, “Người trong chung cư này buôn bán ma túy, con có biết không?”

Quách Tề Ngọc sững sờ, nghĩ đến sáng nay gặp một đám người trẻ tuổi gầy gò cùng hàng xóm kỳ quái.

“Nghe nói là đang chuẩn bị chạy, muốn đem món đó lấy đi, nhưng lại tham lam, kết quả chạy không thoát!” Bác gái “Chậc chậc” hai tiếng, “Hôm nay có thêm nhiều khuôn mặt mới, còn tưởng rằng chuyện gì xảy ra luôn đấy?”

“Đây là những khối u ác tính của xã hội này, nên bắt chúng không cho đẻ trứng!” Bên cạnh một người tiến tới góp mặt căm giận nói.

“Đúng rồi! Phải bắt!”

“Nghe nói những cảnh sát này điều tra hơn nửa năm, mới đưa sào huyệt này tóm gọn!”

“Những người này rất giảo hoạt, sao lại không thăm dò rõ ràng cho được?”

Quách Tề Ngọc đã không nghe lọt tai nữa, Thừa Ân ở nhà một mình, nghe bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ chạy đến nhìn.

Hắn muốn vọt vào, lại bị một người ngăn lại, “Anh định làm gì, đợi lát nữa lại đi vào!”

“Con trai của tôi ở nhà một mình!” Quách Tề Ngọc vội la lên, “Tôi phải trở về nhìn!”

Người kia suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh ở lầu mấy?”

“Lầu tám.”

“Lầu tám?” Người kia giơ bộ đàm trên tay lên, “Các anh phái một người đi lên lầu tám nhìn xem có đứa bé nào ở trên đó không?”

“Không có.” Chỉ chốc lát sau trong máy bộ đàm truyền ra âm thanh thẳng thắn dứt khoát.

Người kia lắc đầu, “Không có đứa bé nào, khả năng ở trong nhà không đi ra, anh trước tiên ở chỗ này chờ một lát, lập tức có thể vào!”

Quách Tề Ngọc lòng như lửa đốt.

Qua hơn nửa tiếng, Quách Tề Ngọc không kiềm chế nổi, thực sự muốn vọt vào bên trong, cảnh sát liên tục ra ra vào vào cửa thang máy lại một lần nữa mở ra.

Đi ra là một người trẻ tuổi sắc mặt uể oải, ánh mắt không quen, liếc mắt nhìn Quách Tề Ngọc đang sốt ruột, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Quách Tề Ngọc chưa kịp trả lời cảnh sát nhún nhún vai, “Trong nhà có một đứa bé, sợ là có chuyện.”

“Lầu tám?”

Người kia gật gù.

Cảnh sát trẻ tuổi kéo đường cảnh giới, đi ra ngoài, “Lập tức sẽ xong ngay, nếu quá mười phút, chờ Cố trưởng hạ lệnh xuống, mọi người liền có thể vào rồi.”

Người kia đáp một tiếng “Đúng vậy”, lại quay đầu hướng Quách Tề Ngọc nói rằng: “Có nghe không? Thủ lĩnh chúng tôi nói đợi thêm mười phút.”

Quách Tề Ngọc cũng nghe thấy, nói tiếng cảm ơn, quay đầu nhìn chằm chằm trong hành lang cảnh sát không ngừng đi ra đi vào.

Đột nhiên người kia không nhịn được “Xì” một tiếng, “Chuyện gì xảy ra?”

Quách Tề Ngọc theo ánh mắt của cậu quay đầu, hóa ra không biết phóng viên nghe được phong thanh gì, đoàn người đang ở phía ngoài, không ngừng dáo dác ngó vào.

“Này, các người.” Người kia chỉ vào bọn họ, hướng về bọn họ phất tay cảnh cáo, “Không được vào!”

Phóng viên cười cười, thuận thế chen vào, “Chúng tôi biết, chúng tôi đưa tin chuyện này một tí, anh cảnh sát cứ yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không lộ mặt các anh đâu.”

Nói xong, cô liền kéo Quách Tề Ngọc đang đứng một bên, “Chào anh, nên xưng hô với anh thế nào đây?”

“Quách, Quách…”

“Quách tiên sinh, xin hỏi gia đình anh đang ngụ ở đây?”

Quách Tề Ngọc lăng lăng gật gật đầu.

“Vậy xin hỏi, anh có biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Quách Tề Ngọc lắc đầu, không muốn nói thêm.

Lại bị phóng viên kéo lại, nữ phóng viên trẻ tuổi ra hiệu camera chờ một chút, sau đó xoay đầu theo sát Quách Tề Ngọc muốn thương lượng.

Lại nghe được tiếng hô từ phía cảnh sát, “Có thể đi vào, có đường cảnh giới không cần chen lấn xô đẩy!”

Quách Tề Ngọc vội vàng xin lỗi một tiếng, bỏ qua tay phóng viên liền vọt vào.

Anh quay camera theo bản năng giơ lên máy quay nhắm ngay tình cảnh này.

“Thế là xong, lại đi phỏng vấn những người khác.” Phóng viên trẻ tuổi bắt đầu tìm kiếm mục tiêu khác.

Quách Tề Ngọc lên lầu tám, mở cửa, “Thừa Ân! Thừa Ân?”

Trong phòng không có bóng dáng Thừa Ân, tâm Quách Tề Ngọc lạnh lẽo.

Hắn tìm bên trong bên ngoài một hồi, chạy lên hành lang, phát hiện trên lầu ầm ĩ, hắn trực tiếp từ cầu thang chạy lên, lầu chín người cũng không ít, kéo cả đường cảnh giới.

Thấy hắn tới, có người ngăn cản hắn, “Anh là ai? Nơi này không được phép tiến vào.”

Quách Tề Ngọc gấp gáp vội vàng nắm được tay anh cảnh sát, “Các anh có nhìn thấy một đứa bé, sáu tuổi, cao ngần này!”

Người kia suy nghĩ một chút, “Chắc là ở…”

“Ở nơi nào?!”

“Hẳn là đứa bé ở dưới lầu đi, bé đứng ở chỗ này ngó dáo dác, chúng tôi để một nữ cảnh sát dẫn bé về nhà, đứa bé ở phòng 801,” Người kia hỏi, “Con trai của anh?”

Quách Tề Ngọc khủng hoảng không ngớt, “Anh nói nữ cảnh sát dẫn nó về nhà?”

“Đúng vậy, vừa vặn đồng sự chúng tôi phải về cảnh cục, liền để cô ấy dẫn bé về cục.”

“Nhưng là, nhưng là con trai của tôi, không có ở nhà!”

“Hả?” Người kia sững sờ, “Không thể nào, có phải là chạy ra ngoài chơi?”

“Làm sao có khả năng đó?!” Quách Tề Ngọc giận dữ nói, “Người của các anh không muốn tôi vào, tôi vẫn ở phía dưới nhà, không có đứa nhỏ nào đi ra ngoài hết!”

Sắc mặt người kia cũng không dễ nhìn, cảnh sát tuổi còn trẻ từ trong nhà đi ra, anh vội vàng vẫy tay, “A, cảnh sát Cố.”

“Có chuyện gì?” Cảnh sát Cố đi tới hỏi.

“Người này, hộ gia đình lầu tám, vừa xông lên nói con trai của mình không tìm được, là Ngô Dĩnh mang đứa bé trai kia về nhà.”

Quách Tề Ngọc còn đang nhìn chung quanh, “Thừa Ân nhà tôi rất biết điều, nó sẽ không chạy loạn, ngày hôm nay nhiều người như vậy, khả năng làm nó sợ rồi!”

“Chúng tôi lập tức phái người đi tìm,” Cố cảnh sát vốn nghĩ muốn phái mấy người đi tìm, phát hiện mọi người đều có việc của mình, vừa vặn chính hắn chuẩn bị trở về cảnh cục, liền nói, “Tôi cùng anh chúng ta đồng thời đi với nhau.”

“Trước tiên đến nhà anh nhìn một chút.”

Quách Tề Ngọc vội vàng trở về nhà mình, tìm bên trong bên ngoài một lần, vẫn không gặp bóng dáng Thừa Ân.

Cảnh sát Cố đã gọi điện thoại mang Thừa Ân về nhà Ngô Dĩnh, biết được bé con đi vào cửa sau, cũng dặn nó không nên tùy tiện ra ngoài sau đó mới rời khỏi.

“Anh nói anh vẫn ở phía dưới trông chừng?”

“Đúng, người của các anh không muốn tôi vào!” Quách Tề Ngọc vừa vội vừa giận.

“Các anh đến cùng là ở lầu mấy?” Quách Tề Ngọc hỏi, hắn vốn cho rằng là ở lầu tám, nhưng bây giờ nhìn lại hiện trường thật giống như bọn họ ở trên lầu chín.

“Lầu chín, người của chúng tôi bình thường sẽ có người chuyên biệt giữ gìn trật tự hiện trường, cư dân ở bên trong hoặc là chờ ở nhà, hoặc là đi ra ngoài.” Cảnh sát Cố nói rằng, anh lại gọi một cú điện thoại, để cảnh cục bên kia phái hai người lại đây.

“Đúng, lầu tám có hộ gia đình không gặp đứa bé trai, cần người hỗ trợ.”

“Tôi có thể báo án không?” Quách Tề Ngọc vội vàng hỏi.

“Không được, hiện tại vẫn chưa thể lập án,” Cảnh sát Cố dừng một chút, nói bổ sung, “Tôi đã kêu cấp dưới giúp anh tìm, yên tâm nếu Thừa Ân ngoan như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Quách Tề Ngọc sắc mặt tái nhợt, “Có hay không, có hay không trên lầu còn đồng bọn, đem Thừa Ân mang đi?”

Cảnh sát Cố nhếch môi, “Sẽ không, sào huyệt này chúng tôi tra xét rất lâu, đã không còn đồng bọn nào nữa.”

“Anh đảm bảo chứ?” Quách Tề Ngọc trợn to mắt.

Cảnh sát Cố nhìn hắn một hồi lâu, rốt cục vẫn nói rằng: “Chắc chắn.”

Nhìn Quách Tề Ngọc mặt xám xịt, cảnh sát Cố nói rằng: “Nếu như anh nghĩ như thế, thì anh cũng quá là bi quan đi.”

Quách Tề Ngọc sợ hãi cực kỳ, đẩy cảnh sát Cố một hồi, “Tôi vốn không phải người lạc quan!”

“Anh thật là…”

“Ba ơi?”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói trẻ con.

Quách Tề Ngọc xoay người vừa nhìn, Thừa Ân đang đứng ở cửa, nhút nhát nhìn vào bên trong cảnh sát Cố mặc thường phục nhưng khí thế bất phàm.

Phía sau nó là anh hàng xóm, cầm trong tay mâm điểm tâm bọn họ mới đưa đến sáng nay.

“Thừa Ân!” Quách Tề Ngọc thở phào nhẹ nhõm, đi qua ôm lấy bé con, “Không phải ba đã nói, người lớn không có ở nhà, không nên tùy tiện chạy loạn?!”

Ánh mắt Thừa Ân nhìn cảnh sát Cố thu hồi lại, rất oan ức – nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba, không dám mở miệng giải thích.

“Thừa Ân sợ hãi, đến gõ cửa nhà tôi, tôi mang nó đi chơi một lúc,” Anh hàng xóm đem mâm đặt ở phía trên ngăn tủ, vỗ vỗ tay, “Được rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành.”

Quách Tề Ngọc đứng lên, “Thật không tiện, Thừa Ân chạy đến nhà cậu ư?”

“Ừm, rất thông minh.” Anh hàng xóm hướng về hắn phất tay một cái, “Hẹn gặp lại, Thừa Ân.”

“Chào anh, hẹn gặp lại.” Thừa Ân còn đang sợ hãi Quách Tề Ngọc sinh khí, tiếng nói nhỏ xuống, vung tay theo, phạm vi động tác không quá lớn.

Quách Tề Ngọc vội vàng nói: “Phiền phức cậu rồi, thực sự rất xin lỗi.”

“Coi như đây là tạ lễ phần điểm tâm đó đi.”

Quách Tề Ngọc xoay người, đối với cảnh sát Cố cười cười xin lỗi, “Thật không tiện, đứa nhỏ tự mình chạy loạn, gây phiền phức cho các anh rồi.”

Cảnh sát Cố không để tâm nở nụ cười, “Không có chuyện gì, quan trọng nhất là đứa nhỏ an toàn.”

Anh đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, chỉ vào cửa hàng xóm bọn họ hỏi: “Hai người biết người vừa nãy làm gì không?”

Quách Tề Ngọc cũng không rõ ràng, vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng những cảnh sát này bắt chính là hàng xóm hắn, bây giờ suy nghĩ một chút thực sự là có vấn đề.

“Con biết!” Thừa Ân giơ tay lên, “Anh ấy biết vẽ tranh, còn có rất nhiều mô hình đồ chơi, nhỏ xinh lại đẹp đẽ.”

“Cám ơn Thừa Ân,” Cảnh sát Cố nói rằng, “Sau này không nên chạy loạn nha.”

Thừa Ân gật gù, “Chào chú, hẹn gặp lại.”

(Hết chương 66)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK