Trịnh Thanh chưa từng sợ hãi người đứng trước mặt mình như lúc này.
Đã từng nhu tình như nước, gắn bó keo sơn thời khắc hắn đối với mình cười lạnh đánh nát ảo tưởng mà cô mơ đến.
“La Giản, anh là một tên khốn nạn.” Cô quát lên trong tuyệt vọng.
Thấy ánh mắt La Giản từ trên mặt nhìn xuống bụng dưới chính mình, Trịnh Thanh thật sự sợ hãi.
“Van cầu anh, tôi không thể sinh con được nữa, đứa bé này là của tôi, tôi sẽ không tới làm phiền anh, sau khi sinh đứa bé tôi liền rời đi Trung Quốc, sẽ không làm phiền anh, van cầu anh.”
La Giản nở nụ cười, Trịnh Thanh có chút sững sờ, cho rằng La Giản còn ghi nhớ tình cũ, cũng liền cười theo, kéo lên khóe miệng cứng ngắc.
“Tôi không tin.”
Một câu nói đánh cô rớt xuống địa ngục.
Trịnh Thanh không thể tin tưởng – ngẩng đầu lên mong muốn chạy thoát, nhưng không nghĩ tới, lại rơi vào một cái bẫy. Cô cũng không ngờ rằng, La Giản lại ác độc đến như vậy.
“Tôi không muốn, La Giản tôi cầu xin anh. Đây là con của hai chúng ta, tại sao anh có thể tàn nhẫn đến như vậy? Van cầu anh, không nên thương tổn chúng ta!”
Trịnh Thanh tuyệt vọng cũng không đánh động được trong lòng La Giản, trái lại nâng lên hứng thứ từ La Giản.
Hắn cười nói: “A Thanh cô có còn nhớ thời điểm hai chúng ta lần đầu tiên gặp gỡ không?”
Trịnh Thanh ôm bụng, gật gật đầu.
Sau khi từ chối Quách Tề Ngọc không lâu, cô liền nghe dì Lý nói con nuôi Tiểu Quách gặp gỡ cha mẹ ruột ở thành phố A.
Trùng hợp đến nỗi làm người khác khó có thể tin được.
Tâm tư Trịnh Thanh âm thầm lung lay, cô vốn rất có hảo cảm đối với Quách Tề Ngọc, lúc trước từ chối trải qua đắn đo suy nghĩ, thực sự là không biết nên đối mặt với đứa nhỏ như thế nào, nó tuyệt đối sẽ không tiếp nhận cô, Quách Tiểu Bắc càng không nhận cô làm mẹ.
Nhưng không ngờ bọn họ đi một chuyến tới thành phố A, sẽ đụng phải chuyện như vậy, Trịnh Thanh nghĩ điều kiện của chính mình rất tốt, lúc trước từ chối cũng hợp tình hợp lý, không biết khi quay lại cùng Quách Tề Ngọc có còn khả năng hay không.
Ôm loại ý nghĩ này, Trịnh Thanh lại đi tới công ty Quách Tề Ngọc, đứng chờ ở cửa, muốn hẹn Quách Tề Ngọc ra gặp mặt nói chuyện.
Khi đó Quách Tề Ngọc vẫn chưa có di động, Trịnh Thanh ra hạ sách này, cũng là bất đắc dĩ, đứng trước cửa công ty.
Nhưng cô không chờ được Quách Tề Ngọc, đời cô vốn tưởng rằng là mộng đẹp nhưng không nghĩ lại dây dưa một đời ác mộng.
Ngay lúc đó La Giản thành thục lại tràn ngập mị lực, vóc người cao to cùng gương mặt anh tuấn, trên tình trường có thể nói thuận buồm xuôi gió.
Chỉ là lúc đó Trịnh Thanh còn trẻ vẫn không biết thôi.
Một người đàn ông đứng trước mặt cô, hỏi cô đang đợi ai, lộ ra nụ cười đẹp đẽ khiến Trịnh Thanh thất thần đỏ mặt, sau này cô mới biết hắn lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của kẻ đi săn, mà cô chính là con mồi, không chút nào tự biết rơi vào tròng của thợ săn.
Cô lúc đó còn mang theo vẻ ngượng ngùng cùng ngây thơ, tâm tư con gái lúc đó thật không tiện nói là đang chờ người, Trịnh Thanh cúi đầu, nhỏ giọng nói, chính mình đứng ở chỗ này chơi đùa mà thôi.
Nam nhân biết nữ nhân kia làm bộ, sau khi nghe xong, nhướng mày lên, rất là đẹp trai lại thân sĩ – đưa tay ra, hướng về Trịnh Thanh làm ra tư thế mời, ý vị rất rõ ràng.
“Không, không được đâu.” Trịnh Thanh cắn môi dưới, mang theo lời từ chối hoang mang, “Xin lỗi tiên sinh. Tôi, tôi đang chờ người.”
Nam nhân lộ ra vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh liền thu hồi lại, trong mắt ngậm lấy điểm oan ức, “Nghĩ đến vị nữ sĩ mỹ lệ này tạm thời không tin tôi,” hắn giơ tay lên, trái phải nhìn một chút chính mình, tự lẩm bẩm, “Trên người tôi không có chỗ nào đáng tín nhiệm ư?”
“A? Không, không có,” Trịnh Thanh bị chọc phát liền cười lên.
Đột nhiên dáng vẻ nam nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đây là lỗi của tôi, tôi còn chưa báo tính danh mình, liền bắt đầu trò chuyện rồi, lỗ mãng thế đó, thực sự cảm thấy quá hổ thẹn.”
Trịnh Thanh sinh ra ở gia đình có truyền thống thư hương thế gia, đối với nam nhân lễ độ nho nhã vô cùng có hảo cảm, Quách Tề Ngọc chỉ lễ phép tôn kính đã xem như là cực hạn, chỉ là cô có thể thấy, Quách Tề Ngọc bởi vì tự ti nhu nhược, tâm lý bất chợt lấy lòng, mà nam nhân trước mắt từ lúc sinh ra đã mang theo khí chất tu dưỡng từng trải.
“Chào cô, tôi tên là La Giản,” hắn suy nghĩ một chút, cười nói, “Cứ gọi tôi La Giản là được rồi, đừng gọi tiên sinh nghe xa cách lắm. Không biết…”
“Tôi gọi là Trịnh Thanh, màu xanh thanh nhã,” Trịnh Thanh ngắt lời hắn, mang theo vẻ ngượng ngùng, “Anh, anh cũng đừng gọi tôi là nữ sĩ nữa.”
La Giản sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại, liền cười ha ha, Trịnh Thanh không biết hắn đang cười cái gì, nhưng tâm thần đều đi theo tiếng cười kia bay đi mất.
“Tốt lắm, A Thanh,” ánh mắt La Giản chân thành, lại một lần nữa hướng về nàng đưa tay ra, “Em có đồng ý theo anh đi đến nơi này hay không?”
Hắn gọi cô là A Thanh, ngữ điệu ôn nhu như vậy, thật giống như từ lâu đã biết về cô, hai chữ A Thanh ở trong miệng ngàn chuyển bách hồi, có điều chỉ là hai chữ, Trịnh Thanh đều cảm thấy lưu luyến triền miên, con tim rung động.
“Dạ được.”
Cô nghe thấy chính mình trả lời hắn, lại nhìn thấy tay mình đặt trong lòng bàn tay hắn, ấm áp khô ráo, khiến cho người khác an tâm.
Nếu như được làm lại lần nữa, liệu cô có đi cùng hắn hay không?
Trịnh Thanh cuộn mình trên đất nơm nớp lo sợ mà nhìn nam nhân trước mắt giả vờ ôn nhu.
Cô nghĩ, khả năng không ai từ chối được nam nhân như vậy.
La Giản nhìn dáng vẻ cô thấp thỏm lo âu đột nhiên cười lên, “Khi đó cô rất nghe lời, kêu cô theo liền đi theo thật luôn.”
“Làm sao vậy,” La Giản nhíu mày lại, dáng vẻ suy nghĩ, “Hiện tại càng quen biết nhưng lại không nghe lời?”
“Đến cùng anh muốn thế nào?” Như một con chuột bị móng mèo quào cho đến kiệt sức, Trịnh Thanh rốt cục tuyệt vọng.
“Tôi vẫn nhớ cô ở với tôi lâu như vậy, lại ngoan đến thế,” La Giản cúi người, đưa tay ra, vuốt ve lên mặt cô, “Tôi chỉ muốn cô nạo nó ra, sau việc này tôi sẽ không trách cứ cô nữa.”
Trịnh Thanh gạt tay hắn ra, hơi khom thân, dùng tay bưng bụng chính mình, tư thái bảo vệ rõ ràng, La Giản biết tính tình Trịnh Thanh, tuy cô không nói lời nào, nhưng động tác của cô biểu đạt đã rõ ràng.
“Tôi cho cô cân nhắc một ngày,” La Giản không kiên nhẫn, “Trước hết ngày hôm nay cô ở chỗ này cho tôi.”
Đi tới cửa, đột nhiên La Giản xoay người lại, “Yên tâm, không có ai tìm được cô đâu.”
Tâm trạng Trịnh Thanh như hầm băng âm 14 độ C.
Nơi này là tài sản riêng của La Giản, khu biệt thự ngoại thành W thị, Trịnh Thanh chỉ là nghe nói qua, thế nhưng chưa hề tới, đối với nơi này không một chút nào quen thuộc.
Khu vực cô bị nhốt chỉ giới hạn đến phòng ngủ, ngoài cửa có bảo vệ, cửa sổ khảm kẽm gai, Trịnh Thanh hơi lung lay một chút, vẫn không nhúc nhích nổi.
Nhưng thời điểm cô đi WC phát hiện, trong đó có một cửa sổ nhỏ.
Nhìn cửa sổ một chút, nếu như cô không có thai, có thể dễ như bỡn trèo ra.
Trịnh Thanh có chút nhụt chí.
Mắt thấy trời tối, người ngoài cửa đưa cơm tối cho cô.
Trịnh Thanh sau khi nhận lấy, cũng không dám ăn, chỉ lo La Giản thừa dịp cô không đề phòng, làm hại đến thai nhi.
Cô đem phần cơm tối đổ vào trong WC.
Một lần nữa cô ngước nhìn lên về phía cái cửa sổ nhỏ kia.
Xoa xoa bụng nhô lên thật cao, trong lòng tự nhủ, “Con ngoan của má, con không được thua kém, nhất định phải vững vàng mà chờ má nghen con!”
Trịnh Thanh không dám làm động tác quá lớn, bò lên chậm rãi cẩn thận.
Cửa sổ hơi nhỏ một chút, phía dưới thanh cửa sổ miểng chai dựng thành một hàng, Trịnh Thanh cắn răng, nhắm mắt lại, trên bụng đâm nhói mãnh liệt.
Từ chỗ cao nhảy xuống lựa chọn chỗ nhiều bùn đất làm bước đệm, nhưng Trịnh Thanh vẫn cảm thấy trong bụng một trận đau đớn.
“Con ngoan, ráng chịu đựng.” Trịnh Thanh đứng dậy, mặc kệ trên bụng có vết thương, ở khu biệt thự dò dẫm mờ mịt tìm đường ra.
Cô không dám hướng về bất cứ người nào cầu viện, sợ chính mình bị đưa trở lại.
Nhưng bụng quặn đau càng ngày càng rõ ràng, làm cho cô đau đến không nhúc nhích nổi.
Không biết đi tới nơi nào, cô vịn vào thân cây, gần như sắp ngất, thấy một bóng đen đang hướng về đây.
Trịnh Thanh sợ hết hồn, xoay người muốn chạy, lại bị bóng đen kia ấn xuống đất.
Bụng dưới lại quặn đau lên, Trịnh Thanh sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt thấy rõ bóng đen kia là con chó.
Dường như muốn chứng thực ý nghĩ của cô, con chó kia liền đứng trên bụng cô.
Trịnh Thanh thật muốn bóp chết nó, sợ nó sẽ đưa La Giản đến đây.
“Có chuyện gì?” Một giọng nữ mềm mại vang lên.
“A, có người bị thương,” nữ sinh kia chạy tới, “Tiểu Lỗ, mày lại không nghe lời tao!”
Nữ sinh kia nhìn qua có chút gấp gáp, vội vã coi Trịnh Thanh có phải bị Tiểu Lỗ gây thương tích gì không, Trịnh Thanh đau đến trước mắt biến thành màu đen, một chữ không nói nên lời, liền hôn mê bất tỉnh.
Khi Trịnh Thanh tỉnh lại, bên tai có người đang nói chuyện.
Cô theo bản năng mò hướng xuống bụng, vẫn còn, chưa kịp thở một hơi, đột nhiên cơn đau bụng kéo tới, một hồi nhịn không được, □□ lên tiếng.
“A Thanh?”
Có người xông lại, hỏi dò – thân thiết.
Trịnh Thanh rốt cục yên lòng, đây là giọng Quách Tề Ngọc.
“Đau, đau quá!” Cô đau đến vẻ mặt hốt hoảng.
Mơ mơ hồ hồ nhìn thấy áo blouse trắng đẩy Quách Tề Ngọc ra, trước khi ý thức biến mất nghe được câu nói sau cùng, giống như là, “Thai nhi bất ổn, sợ là phải sinh non thôi.”
Trịnh Thanh nhắm mắt lại, không sao cả, chỉ cần con cô bình an sống sót là tốt rồi.
“Các người tại sao lại có thể làm vậy?” Quách Tề Ngọc nhìn đôi vợ chồng lạnh tâm lạnh tình khi đối mặt chuyện này, tràn đầy khó hiểu.
“Tại sao lại không thể?” Mẹ Trịnh Thanh hỏi ngược lại, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, “Chúng tôi là cùng con gái đoạt tuyệt quan hệ, nếu cậu không muốn ly hôn, tôi cũng không ép buộc, thế nhưng chúng tôi không muốn quản nó nữa.”
Quách Tề Ngọc lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được, “Nhưng A Thanh cô ấy, hiện tại đang làm phẫu thuật, khả năng đứa nhỏ sẽ sinh non!”
“Chúng tôi hi vọng nó tỉnh ngộ lại, đem con bỏ đi,” Ba Trịnh Thanh lạnh lùng nói tiếp, “Nó đã làm ra chuyện gièm pha như vậy, chúng tôi đã hết lòng hết nghĩa.”
“Mặt mũi của hai người quan trọng hơn so với con gái cùng cháu ngoại sao?” Quách Tề Ngọc rốt cục không nhịn được nữa, liền nói ra.
Mẹ Trịnh Thanh lộ ra dáng vẻ không rõ, “Đều đã nói, Trịnh Thanh cùng chúng tôi sẽ đi công chứng, sau đó nó cùng chúng ta không còn liên quan, chúng tôi làm gì có cháu ngoại chứ?”
Quách Tề Ngọc cắn răng, không lên tiếng.
Mẹ Trịnh Thanh thở dài, “Cậu không hiểu đâu, nhà chúng tôi gia thế xảy ra chuyện như vậy, người sau lưng nói cười nhục nhã chúng tôi, cậu nghĩ rằng chúng tôi không biết à?”
“Xác thực tôi không hiểu hai người.” Quách Tề Ngọc mạnh mẽ – trả lời.
Ba Trịnh Thanh đứng một bên, “Ngày sau cậu sẽ biết. Nhớ nhắc nhở Trịnh Thanh tới tìm chúng tôi đi công chứng.”
Ba mẹ Trịnh Thanh rời đi.
Quách Tề Ngọc đứng tại chỗ, hắn biết bọn họ cả đời giáo dục thư nhân, thậm chí nghe Trịnh Thanh nói toàn bộ gia tộc bọn họ hầu như đều làm nhà giáo.
Trịnh Thanh đã từng nói, gia tộc của bọn họ tụ hội liền đơn giản là nói một chút gần nhất học tập có tiến triển gì, hoặc đứa nhỏ nhà ai rất có tiền đồ đứa nhỏ nhà ai lại ham chơi không học tập.
Thông thường mà nói, cái loại ham chơi kia, đại gia tuy rằng nói tính tình nó còn trẻ con, thế nhưng trong mắt lời nói đều hiện lên vẻ trào phúng, nhưng trên mặt làm điệu bộ hòa khí.
Trịnh Thanh lúc nói lời này, có một chút không cam lòng lại có một chút bất đắc dĩ.
Cô nói mình từ nhỏ sinh sống ở hoàn cảnh như vậy, ba mẹ đối với cô yêu cầu duy nhất chính là nghe lời.
Chỉ cần nghe lời bọn họ, liền mang ý nghĩa ưu tú.
Ngoan ngoãn đi học các loại môn học bổ túc, học piano, hội họa, cờ vây, thư pháp…
Nghiêm túc đi học, làm bài tập, thi đậu với thành tích tốt nhất…
Tự giác phải xem sách, cầu đạt đến khóa ngoại tri thức trình độ nhất định…
Cuộc sống như thế, gặp phải La Giản liền vỡ nát.
Nhà bọn họ trở thành tấm gương sáng nhiều người noi theo liền trở thành trò hề.
Khi cô trở về nhà, ba mẹ Trịnh gia không mở cửa, mặc dù cô đứng canh trước cửa, mẹ Trịnh đi ra mua thức ăn tình cờ thấy, cũng làm như không thấy, cứ như là không khí.
Dần dà, cô không muốn trở về nhà nữa, sống ở chỗ La Giản, chỉ là sau đó phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Cô chạy về nhà cầu cứu, mẹ Trịnh chỉ muốn một yêu cầu, phá đứa nhỏ đi, đem cô đi xuất ngoại.
Trịnh Thanh liền từ chối.