• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Shin

“Ngạc nhiên sao?”

Mạnh Tiếu Ngạn ở một bên khác tiếng nói nghe tới rất không chân thực.

Quách Tề Ngọc lắc đầu một cái, lại nghĩ tới đang trong cuộc trò chuyện, mau mau nói rằng: “Không có, chỉ là làm sao con lại để quên điện thoại ở nhà ba? Đồ mắc tiền như vậy…”

Mạnh Tiếu Ngạn đánh gãy lời hắn, “Không phải con quên, cái này là cho ba, con có cái khác rồi.”

Năm 2001 di động cũng không phải là đồ vật quý hiếm gì, nhưng đối với Quách Tề Ngọc mà nói, vẫn là một mặt hàng xa xỉ.

“Tiểu Bắc, này không tốt lắm đâu, ba trả lại cho con đây.”

Bên kia tựa hồ trầm mặc, bèn nói “Được”.

Tiếp theo đó nó lại nói: “Điện thoại này ba không thể gửi qua đường bưu điện, nó lại dễ hư hỏng, vậy ba chịu khó đi đến thành phố A trả con đi.”

Quách Tề Ngọc liền vội vàng gật đầu, “Không thành vấn đề, không thành vấn đề…”

“Cái kia, vậy sau đó con làm sao liên lạc với ba đây?” Mạnh Tiếu Ngạn ngữ khí hờ hững, tựa hồ chỉ như đang trần thuật một sự thật.

Quách Tề Ngọc ngẩn người, “Không sao đâu Tiểu Bắc, con có thể gọi điện thoại bàn trong công ty ba nha.”

Bên kia tựa hồ cười khẽ một tiếng, cười đến nỗi Quách Tề Ngọc không biết phải làm sao.

Một lúc lâu, Mạnh Tiếu Ngạn mới nói: “Được rồi, hẹn gặp lại ba ba.”

Quách Tề Ngọc cũng chào lại câu hẹn gặp lại, còn chưa kịp nói với nó đừng gọi hắn là ba, bên kia liền cúp máy.

Quách Tề Ngọc mân mê chiếc hộp nhỏ trên tay, bấm mấy cái con số, lại cất vào trong hộp, hắn dùng di động còn chưa thông thạo, không thể làm gì khác hơn là để nó ở một bên.

Kỳ thực hắn cũng biết mình có chút quá đáng.

Điện thoại văn phòng là dùng để làm việc, làm sao có thể dùng làm việc riêng, hơn nữa giờ làm việc không được tán gẫu, hắn lại còn bảo Tiểu Bắc gọi điện thoại đến văn phòng hắn.

Thông minh như Quách Tiểu Bắc, làm sao lại không hiểu đạo lý này?

Quách Tề Ngọc thở dài, đem di động nho nhỏ cầm lấy, cẩn thận tỉ mỉ.

Đêm giao thừa 30 tết, Quách Tề Ngọc ngồi bên trong sô pha, bưng chén sủi cảo lớn, vừa nhìn tiết mục văn nghệ cuối năm vừa từ từ ăn.

Tiết mục cuối năm người chủ trì bắt đầu đếm ngược từng tiếng, ngoài cửa sổ truyền đến từng tiếng pháo hoa, Quách Tề Ngọc đang chuẩn bị khoác thêm tấm mền đến xem pháo hoa, tiếng di động lại vang lên.

“Alô?” Hắn một bên nghe điện thoại, hướng về phía sân thượng đi, hắn biết nhất định là Quách Tiểu Bắc gọi điện chúc tết, “Tiểu Bắc, tân niên vui sướng nha!”

“Ba ba, tân niên vui sướng.”

“Tiểu Bắc, đều nói rồi không nên gọi anh là ba ba!”

“Ừm.”

Nhất thời không nói chuyện, Quách Tề Ngọc còn tưởng rằng đứa nhỏ vì chuyện di động vào buổi trưa mà tức giận, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.

“Tiểu Bắc, em nghe thấy tiếng pháo hoa không?” Tiếng vang pháo hoa đạt đến đỉnh điểm cao nhất, Quách Tề Ngọc không thể không hưng phấn mà nói.

“Nghe thấy rồi.”

“Sao anh không nghe thấy bên kia có tiếng pháo?” Quách Tề Ngọc hơi nghi hoặc một chút, hắn mơ hồ cảm thấy đầu điện thoại bên kia rất yên tĩnh.

“Một mảnh khu thành phố A này cấm đốt pháo hoa, vì lẽ đó nên rất yên tĩnh.” Mạnh Tiếu Ngạn kiên nhẫn giải thích.

“A? Lần trước mới nghe bố em nói, tết đến liền thực thi rồi?”

Mạnh Tiếu Ngạn ở trong hành lang đi, pháo hoa đột nhiên trở nên yên tĩnh, Quách Tề Ngọc nghe được từng bước chân chầm chậm vang vọng trong hành lang cô quạnh.

“Tết đến có khỏe không?” Quách Tề Ngọc hỏi, nắm chặt trong tay điện thoại.

Mạnh Tiếu Ngạn trầm mặc rất lâu mới nói: “Con không khỏe tí nào, thôi con cúp máy đây, tân niên vui sướng.”

Quách Tề Ngọc vội vàng trở về nói: “Tân niên vui sướng, Tiểu Bắc!”

Bên kia truyền đến âm thanh tút tút thật dài, Quách Tề Ngọc để điện thoại di động xuống, nhắm mắt cúi đầu.

Pháo hoa bên ngoài lại bắt đầu lượt bắn thứ hai, tiếng vang ầm ầm làm Quách Tề Ngọc có chút hoảng hốt, nhưng hắn không gọi điện lại, cũng không có tâm tình đi xem tiết mục cuối năm.

Trở lại trên giường, cảm thấy giao thừa năm này có chút cô quạnh, ngoài cửa sổ âm thanh pháo hoa náo nhiệt trái ngược với trong phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động.

Mạnh Tiếu Ngạn nằm ở trên giường, tối nay Mạnh gia muốn đón đêm giao thừa.

Thế nhưng thân thể người già cùng đám trẻ con đều cần ngủ đủ giấc, lão gia chỉ thức đến 12 giờ, vừa mới lên lầu ngủ, Mạnh phu nhân liền vội vàng đưa Mạnh Tiếu Ngạn đi ngủ.

Nơi này là nhà cũ Mạnh gia.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Tiếu Ngạn đến đây, cũng là lần đầu tiên ăn tân niên tại nhà Mạnh gia, tự nhiên được xem như nhân vật chính trong bữa tiệc.

Lần thứ nhất bị nhiều ánh mắt soi mói như thế, dù là Mạnh Tiếu Ngạn cũng vô cùng không dễ chịu.

Lên lầu về phòng của mình, không biết có phải có người nói chuyện hàn huyên khách sáo, nguyên nhân vẫn là nhà cũ quá mức yên tĩnh, Mạnh Tiếu Ngạn bức thiết – muốn nghe một chút âm thanh Quách Tề Ngọc.

Nó gọi tới, tựa hồ một mình Quách Tề Ngọc trải qua đêm giao thừa rất vui vẻ, cho dù không có nó cũng không vấn đề gì.

Mạnh Tiếu Ngạn nhếch miệng, đột nhiên không muốn nói, Quách Tề Ngọc mẫn cảm – nhận ra được nó không vui.

Thế nhưng nó không nói lời nào, tùy ý nói vài câu, sau đó bèn cúp máy.

Nằm ở trên giường, nhìn màn hình điện thoại, nó biết Quách Tề Ngọc sẽ không gọi tới, thế nhưng nó cũng biết Quách Tề Ngọc sẽ không giống như vừa nãy không tim không phổi mà vui vẻ nữa.

Mạnh Tiếu Ngạn đặt điện thoại di động để ở một bên, nhắm mắt lại, đột nhiên cười ra tiếng.

Ngày thứ hai, Quách Tề Ngọc ôm túi công văn, đi vào công ty, đi tới trước một cái quầy liền cầm trên tay cuốn sách nhỏ, đưa tới không ít ánh mắt khinh thường.

Về đến nhà, Quách Tề Ngọc mới lấy ra trong lồng ngực một xấp sách nhỏ, từng tờ từng tờ – cẩn thận lật xem.

Nhìn di động trên bàn, lại nhìn cuốn sách nhỏ trên di động, Quách Tề Ngọc cắn răng lật một trang lên.

Qua một tuần, Mạnh Tiếu Ngạn đang học, chuẩn bị khai giảng liền vào trường học học tập chương trình học cơ bản.

Di động trong túi đột nhiên vang lên, nó lấy ra nhìn, là một dãy số lạ.

Thế nhưng là số được gọi từ W thị.

Mạnh Tiếu Ngạn trong lòng run lên, hướng về thầy dạy kèm tại nhà tạm dừng việc học, xoay người đi ra khỏi phòng.

“Ba hả?”

Quách Tề Ngọc ở bên kia nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Mạnh Tiếu Ngạn cười nói: “Ba mua lúc nào thế?”

“Mới vừa nãy.”

“Vậy chừng nào ba ba mới mang di động của con đem trả lại?” Mạnh Tiếu Ngạn ngữ khí càng ngày càng ung dung.

Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, “Gần đây ba không có thời gian…”

“Không sao, con còn chưa đi học, con có thể qua đó tìm ba.” Mạnh Tiếu Ngạn suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Quách Tề Ngọc không nói gì.

Mạnh Tiếu Ngạn từ trong sự trầm mặc đoán được trong lòng hắn, Quách Tề Ngọc không muốn đến thành phố A, tình nguyện chính mình ở lại W thị.

Nó mím miệng, đột nhiên thay đổi chủ ý, “Há, không được rồi.”

“Làm sao vậy?”

Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: “Mấy ngày nay chương trình học quá căng thẳng, chuẩn bị khai giảng, sự tình có chút nhiều, có khả năng con không lại W thị được.”

Quách Tề Ngọc buông mắt xuống, nhìn dưới chân cục đá nhỏ, đá một hồi, “Vậy ba sẽ đi đến đó.”

Lập tức, hắn liền nói bổ sung, “Tiểu Bắc, ba chỉ ghé thăm con một chút, không phải lại đó chơi gì hết.”

Nghe được Quách Tề Ngọc sẽ đến đây, Mạnh Tiếu Ngạn trong lòng ấm áp, ngữ khí mềm nhũn, “Con biết, khi nào ba tới thì gọi điện cho con, con đi đón ba.”

Cúp điện thoại, Quách Tề Ngọc nhìn trong tay di động mới tinh, có chút mờ mịt, sau đó lại bắt đầu ở trong lòng bàn tính nên lúc nào đi thành phố A.

Đến ngày Quách Tề Ngọc đến thành phố A, Mạnh Tiếu Ngạn thức dậy rất sớm, đem mình sửa soạn chỉnh tề rất có tinh thần.

Vợ chồng Mạnh thị cũng biết tin tức Quách Tề Ngọc tới đây, Mạnh phu nhân nhẫn nhịn để Mạnh Tiếu Ngạn đưa Quách Tề Ngọc dẫn đi chơi.

Dù sao lần trước là người nhà họ Mạnh có lỗi với hắn.

Mạnh tiên sinh rất hoan nghênh Quách Tề Ngọc, tựa hồ Mạnh Tiếu Ngạn ở trong nhà mấy ngày nay, đã bỏ đi sự nghi ngờ bọn họ làm gì Quách Tề Ngọc.

“Con đi đón Quách tiên sinh, để cho ông Trương mang theo các con đi chơi một chút,” Mạnh tiên sinh nói “Buổi tối trở về dùng cơm, chúng ta kỳ thực vẫn chưa cảm ơn hắn.”

Mạnh Tiếu Ngạn gật đầu, không đưa ra ý kiến.

Quách Tề Ngọc ngồi xe lửa đến, xe lửa xuất phát từ tận khuya, sáng sớm đến thành phố A.

Thời điểm Mạnh Tiếu Ngạn nhìn thấy hắn, hắn đang cầm trứng gà, có chút mờ mịt nhìn dòng người đi lại, bên chân là mấy bịch ni lông,  Mạnh Tiếu Ngạn không cần nghĩ cũng biết đó là trái cây.

Khắp nơi đều có hoa quả, Quách Tề Ngọc dù sao cũng yêu thích chúng, nói là đi xa tặng trái cây mới có ý nghĩa.

Trước đây đi thăm viếng một nhà thầy Lý, lần nào cũng đi mua hoa quả, sau đó đi một chặng đường dài mệt đến chịu không nổi, mà khu bên ngoài nhà thầy Lý có cả sạp bán trái cây.

Đại khái là trong lòng cảm thấy lễ vật quá mức nhẹ nhàng, muốn lại thêm một điểm khổ cực, tăng cường một điểm giá trị của nó.

Mạnh Tiếu Ngạn còn chưa đi qua, Quách Tề Ngọc đã nhìn thấy nó, xa xa – hướng về nó phất tay.

Một tay nắm trứng, một tay nhấc lên bịch ni lông.

Đi tới trước mặt nó thở hồng hộc, con mắt sáng ngời, “”Tiểu Bắc, ăn trứng gà hông?”

Mạnh Tiếu Ngạn tiếp nhận trứng gà, nhưng không ăn, ông Trương phía sau vội vàng lại đây đem túi Quách Tề Ngọc tiếp nhận.

Quách Tề Ngọc từ chối không được, cũng thật không tiện, cuối cùng lão Trương xách ba, Quách Tề Ngọc xách hai.

Trở lại trên xe, thấy Mạnh Tiếu Ngạn còn nắm trứng, Quách Tề Ngọc không khỏi nhắc tới, “Tiểu Bắc, sao còn không ăn?”

“Sáng nay nhất định con vẫn chưa ăn trứng gà.”

Đương nhiên vợ chồng Mạnh thị cưng nó cưng đến tận trời, nó luôn luôn không thích ăn trứng gà, Mạnh gia trên bàn ăn cơ bản không nhìn thấy “Trứng”, các loại trứng đều sẽ không xuất hiện.

Quách Tề Ngọc lấy trứng, gõ trên cửa sổ xe, túi ni lông đặt ở trên đầu gối chính mình, để đứa nhỏ giúp hắn cầm lại, hắn bắt đầu chậm rãi bóc trứng.

Mạnh Tiếu Ngạn nhìn ngón tay Quách Tề Ngọc từ từ di chuyển chậm rãi, trứng gà trắng mịn vẫn còn nhiệt khí, được năm ngón tay hắn giữ thật chặt.

Mạnh Tiếu Ngạn liền cầm tay hắn, cắn xuống một cái.

Quách Tề Ngọc nhỏ giọng nói, “Đến thành phố A lâu như vậy rồi, ban đầu ba nói những gì con còn nhớ không?”

“Nhớ chứ.” Mạnh Tiếu Ngạn hàm hồ đáp.

“Con nhớ tới nhưng không có làm.” Quách Tề Ngọc tựa hồ có hơi gấp, “Trứng gà đối với thân thể người rất tốt, con hiện tại đang trong tuổi mới lớn, phải có dinh dưỡng tuyệt đối.”

Mạnh Tiếu Ngạn nuốt trứng vào bụng, Quách Tề Ngọc vội vàng lấy nước đem ra.

Bên người hắn luôn mang theo nước, trong bình giữ nhiệt trữ La Hán quả*, Mạnh Tiếu Ngạn uống vào mấy ngụm, liền không muốn uống nữa.

“Chỉ còn một chút, con phải uống, để sót lại đây làm gì?” Quách Tề Ngọc nhìn một chút, giữ ấm chén đưa cho nó.

Mạnh Tiếu Ngạn bĩu môi, “Ba không uống ư?”

“Ba uống rồi.”

Quách Tề Ngọc trừng mắt nhìn nó, nhìn Mạnh Tiếu Ngạn đem nước uống sạch, hỏi nó có muốn uống thêm nước, ăn thêm món gì không…

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, Quách Tề Ngọc giống như trước nói liên miên cằn nhằn, Mạnh Tiếu Ngạn yên tĩnh nghe, nhưng hai tay vòng quanh eo Quách Tề Ngọc, đầu gối gác lên đùi Quách Tề Ngọc, thỉnh thoảng còn nằm xuống nói đôi lời, gặp chuyện gì hứng thú còn có thể hỏi vài câu.

Hai người tập mãi thành quen phương thức ở chung, trong ánh nhìn của ông Trương, trong lòng như có cơn sóng lớn cuồn cuộn liên tục.

Ông là tài xế của nhà Mạnh gia.

Bình thường Mạnh phu nhân cùng vị Mạnh thiếu gia này ra ngoài đều là ông đưa đón.

Ông gặp người nhà họ Mạnh cùng vị Mạnh thiếu gia này chỉ ở chung hình thức, chỉ đơn giản ngồi lặng lẽ nhau, lúc này sau xe âm thanh nói chuyện rôm rả làm ông không nhận ra đây là vị Mạnh thiếu gia trước đó.

Ông vẫn cho là Mạnh gia thật vất vả mới tìm về vì thiếu gia có chứng tự bế nghiêm trọng.

“Tiểu thiếu gia, chúng ta đã đến nơi.”

Xe đứng ở bên ngoài quán rượu, Mạnh Tiếu Ngạn nhìn một chút, xuống xe, để ông Trương đi về trước.

“Nói cho phu nhân tiên sinh, tối hôm nay chính mình tôi sẽ trở lại.”

“Vâng.”

Đang muốn đi, Quách Tề Ngọc kéo Mạnh Tiếu Ngạn, “Trái cây đâu?”

Mạnh Tiếu Ngạn không ngại cực khổ đem năm cái túi ni lông từ cốp sau lấy ra, “Giữ lại tự chúng ta ăn.”

Nó mới không muốn Quách Tề Ngọc đi một chặng đường xa đưa trái cây cho người khác ăn vào bụng!

(Hết chương 32)
*La Hán quả: là loài thảo mộc dây leo bản địa của miền nam Trung Quốc và bắc Thái Lan.

280px-Fructus_Momordicae

Cây được trồng để lấy quả, sử dụng làm đồ uống giải khát, cũng là một vị thuốc trong đông y. Chất chiết từ quả la hán ngọt gấp 300 lần so với đường mía và được dùng làm chất tạo ngọt tự nhiên ít năng lượng tại Trung Quốc trong điều trị bệnh đái tháo đường và béo phì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK