“Được,” Mạnh Tiếu Ngạn đứng lên, nắm lấy tay hắn, con mắt tăm tối tức giận đến đỏ chót nhìn Quách Tề Ngọc, “Ba đi theo con!”
“Dựa vào cái gì?” Quách Tề Ngọc tâm tình rất kích động.
Đột nhiên Mạnh Tiếu Ngạn ngữ khí mềm nhũn, tiến lên ôm lấy nam nhân, có chút oan ức – nói rằng: “Ba ở bên cạnh chờ con không được sao? Giống như trước đây…”
Muốn đem toàn bộ thế giới chuyển động dâng hết cho con, vây quanh chăm sóc con, mặc dù đi làm là để nuôi sống con, để cuộc sống của con trải qua khá hơn một chút…
Trong mắt Mạnh Tiếu Ngạn đầy oan ức.
“Tại sao ba lại muốn cùng người phụ nữ kia kết hôn?”
Rõ ràng con yêu ba như thế, người yêu ba là con kia mà.
“Tại sao ba lại thích công việc này đến vậy?”
Trước đây là vì nuôi con, nhưng hiện tại rõ ràng con đã không cần ba nuôi nấng nữa rồi.
“Tại sao?” Mạnh Tiếu Ngạn không để ý nam nhân giãy dụa, gắt gao ôm lấy hắn, tựa hồ giống như thật sự không hiểu, “Tại sao ba lại thu dưỡng con của người phụ nữ kia?”
Vừa nghĩ sắp tới sẽ có một đứa bé sống chung trong nhà, hoặc cường □□ trong cuộc đời Quách Tề Ngọc, nó hận không thể bóp chết tiểu sinh mệnh yếu đuối còn nằm trong bệnh viên.
Huống chi, đứa trẻ này trên danh nghĩa chân chính là con ruột Quách Tề Ngọc, cùng với nó không giống nhau, hoàn toàn khác nhau.
Đồng dạng không có máu mủ ruột rà, nhưng đứa bé kia được pháp luật công nhận, bất luận có như thế nào đi chăng nữa sẽ không bị người lạ mang đi.
Quách Tề Ngọc sẽ nuôi dưỡng nó từ nhỏ cho đến lúc thành người, đứng chờ ở bên cạnh nó, đối xử với nó tốt hơn mình, vì nó đi làm, vì nó nấu cơm, sinh hoạt hết thảy đều sẽ vì đứa bé kia mà xoay chuyển.
Vậy mình tính là gì?
Mạnh Tiếu Ngạn cảm thấy một trận vô lực, “Vậy con thì sao đây?”
Quách Tề Ngọc đạp nó một cái thật mạnh, “Cậu là con trai nhà Mạnh gia, nên gọi Mạnh tiên sinh là ba ba.”
Mu bàn chân Mạnh Tiếu Ngạn đau đớn, tay buông lỏng, mắt thấy Quách Tề Ngọc muốn lao ra bên ngoài, nó liền vội vàng kéo hắn lại, “Ba đi đâu vậy?”
“Cậu quản không được tôi.”
Mạnh Tiếu Ngạn từ trong mắt Quách Tề Ngọc nhìn ra ý tứ, “Ba không muốn chờ ở bên cạnh con?”
Quách Tề Ngọc cắn răng, “Chính cậu đã làm mấy chuyện tốt này.”
Mạnh Tiếu Ngạn mím môi, không cảm giác mình có lỗi, “Con yêu ba, làm tình với ba không có gì là sai cả, hơn nữa con đã rất cẩn thận, ba cũng đâu có bị thương.”
Quách Tề Ngọc mặt mày trắng bệch, Mạnh Tiếu Ngạn vẫn nghĩ mình làm chính xác, nhưng vẫn bù đắp một câu, “Hơn nữa công việc của ba còn trọng yếu nữa sao?”
“Quách Tiểu Bắc!” Quách Tề Ngọc quát lớn.
Ở trong lòng Mạnh Tiếu Ngạn suy nghĩ một hồi, hắc mặc dù gọi tên nó đầy đủ, nhưng không có gọi ba chữ “Mạnh Tiếu Ngạn”, nghĩ đến còn có đường lui.
Nó liền nói rằng: “Hơn nữa con đã thỏa hiệp.”
“Cậu thỏa hiệp cái gì?” Quả thực Quách Tề Ngọc muốn tát nó một cái.
“Con đã thỏa hiệp, đồng ý cho ba thu dưỡng đứa bé sinh non kia.”
Đôi mắt thiếu niên tối om, ngữ khí nói chuyện khiến Quách Tề Ngọc cảm thấy xa lạ, hắn chần chờ hỏi: “Cậu đồng ý?”
Mạnh Tiếu Ngạn nâng mặt hắn lên, con mắt như chứa đựng cả vầng sao sáng ôn nhu, lời nói ra lại như một con dao nhọn đâm vào lòng Quách Tề Ngọc, “Ừm, nếu không phải thế con đã bóp chết nó từ lâu rồi.”
“Cậu…”
Khóe miệng Mạnh Tiếu Ngạn nhếch lên, “Vì lẽ đó, ba ba à, nếu ba muốn chăm sóc nó, lại muốn ở bên con, làm sao có khả năng đi làm được đây?”
Giọng nói nó nhẹ nhàng xuống, “Như thế không phải tốt hơn sao?”
Sau đó, nó đi tới cửa khóa trái lại, “Ba ba, ở nhà với con luôn có được hay không?”
Quách Tề Ngọc gian nan mở miệng, “Có khóa trái tôi cũng có thể đi ra ngoài.”
“Ừm, con biết chứ,” Mạnh Tiếu Ngạn đắc ý, “Thế nhưng có khóa trái như vậy, cho dù ba có muốn ra ngoài, cũng phải mở một hồi rất lâu, đủ thời gian con đem ba ném lên giường làm chuyện vận động rồi.”
“Cậu giam cầm tôi?” Quách Tề Ngọc nhìn cửa, khó có thể tin hỏi.
Mạnh Tiếu Ngạn đi tới, trong mắt cuồng si nóng rực như làn sóng mãnh liệt không nhịn được tràn ra ngoài, hít sâu hai lần, trầm tĩnh lại, nhưng cuối cùng tâm tính thiếu niên, tốc độ nói so với bình thường hơi nhanh một chút bại lộ ra nó rất hưng phấn, “Ba ba, xưa nay con không có cao hứng đến như vậy!”
“Con khóa cổng lại, chỉ có đôi ta, giống như trên thế giới này chỉ có hai chúng ta, ba không thể không đi cùng con, ba chỉ có thể làm bạn với con, con rất là cao hứng, ba ba, người có cao hứng không?”
Quách Tề Ngọc kinh hoàng – bất chợt lui về sau một bước.
“Ba ba?” Nhìn thấy động tác của hắn, Mạnh Tiếu Ngạn hưng phấn ít đi một chút, “Ba không cao hứng sao?”
Quách Tề Ngọc cười khổ, “Làm sao tôi cao hứng được chứ?”
Mạnh Tiếu Ngạn đưa tay hướng về Quách Tề Ngọc hơi dừng lại một chút, tiếp đó sắc mặt không thay đổi, nhẹ nhàng nắm tay Quách Tề Ngọc, “Thôi thì ba ba à chúng ta làm chuyện vận động để ba cao hứng đi.”
Lại một lần nữa bị đè xuống giường, Quách Tề Ngọc cảm thấy choáng váng đầu, không biết có phải nguyên nhân do vừa nãy giãy dụa đầu đụng vào ti vi, thái độ Mạnh Tiếu Ngạn như vậy làm cho hắn sợ hãi.
Hắn chưa từng nghĩ tới có ngày Tiểu Bắc sẽ đối với mình làm ra những chuyện như vậy.
Lần thứ nhất, hắn sợ xúc phạm tới đứa nhỏ, không kêu cũng không giãy dụa được, cho rằng đây chỉ là thời kỳ trưởng thành đứa nhỏ đối với mình nổi loạn, cùng với ỷ lại tình thân cùng tình ái lẫn lộn nhau.
Nhưng vào thời khắc Mạnh Tiếu Ngạn từ trước ngực hắn ngẩng đầu lên, nhìn hắn hai tay bị trói trên đầu giường, đứng lên đi ra ngoài tìm đồ vật.
Nó đi tới, một lần nữa nằm phục trên người Quách Tề Ngọc, ngữ khí đắc ý, “Ba có biết từ lúc nào con sẽ thả nơi này không?”
Quách Tề Ngọc bị nó nhét khăn vào miệng, Mạnh Tiếu Ngạn tà khí – nở nụ cười, “Đã sớm cương lên, kỳ thực ba ba là người câu dẫn con trước, ba ba người là một kẻ bại hoại nha!”
Quách Tề Ngọc trợn to mắt, ô ô kêu vài tiếng, vừa vô tội lại phẫn nộ.
Mạnh Tiếu Ngạn mím môi cười cợt, xoa xoa dưới thân hình gầy gò bóng loáng, “Ba ba, quen thuộc là tốt rồi, chúng ta như vậy càng thân mật hơn, ba đã sẵn sàng chưa?”
Nó lấy xuống khăn che miệng Quách Tề Ngọc, không chờ Quách Tề Ngọc kêu to, liền hôn lên ngăn chặn miệng hắn, gắn bó tương sát, nhẹ giọng nói, “Ba ba, con muốn cùng ba càng thân mật hơn, con muốn trở thành người thân mật ba nhất trên toàn thế giới này, phương pháp gì con cũng đều muốn thử nghiệm.”
Đêm khuya, thiếu niên tinh lực dồi dào rốt cục dừng lại, mồ hôi đầm đìa – nằm phục trên thân nam nhân bán ngất bán ngủ, thở gấp từng ngụm từng ngụm khí.
“Ba ba, con rất là cao hứng.” Thiếu niên nắm chặt cánh tay trên thân nam nhân, trong mắt mang theo vẻ thỏa mãn.
Quách Tề Ngọc nhắm chặt mắt lại, hiện tại nam nhân lộ ra trạng thái mặt trắng bệch phi thường không tốt.
“Ba ba?” Mạnh Tiếu Ngạn nghỉ ngơi một lúc, ngẩng đầu lên nhìn thấy Quách Tề Ngọc nhắm chặt hai mắt, trên người mồ hôi đổ ra rất nhiều.
Nó đứng dậy đỡ Quách Tề Ngọc đi đến phòng tắm lau người thật sạch sẽ, dọn dẹp thay đổi dra trải giường xong, đem nam nhân đặt xuống giường.
Quét mắt chán ghét nhìn vào trong ngăn tủ, đem đồ Trịnh Thanh bên trong toàn bộ lấy ra, dùng túi xách nhét đồ vào, ném ra ngoài cửa.
Sau đó lại đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu cháo, cả một ngày bọn họ đều không ăn cơm, đợi lát nữa bất luận làm sao cũng phải gọi Quách Tề Ngọc tới dùng cơm.
Cháo đang sôi, Mạnh Tiếu Ngạn đi vào trong phòng ngủ liếc nhìn Quách Tề Ngọc.
Phát hiện trên mặt nam nhân ửng hồng không bình thường, cả người khẽ run, vẻ mặt thống khổ.
“Ba ba?” Nó đi tới, đưa tay đặt lên trán, quả nhiên là sốt rồi.
Hắn điều tra tư liệu, lần thứ nhất nếu xử lý không thoả đáng, sẽ khiến phía dưới không khỏe, sốt nhẹ, tả lỵ.
Ngày hôm qua sau khi làm xong, Quách Tề Ngọc vẫn khỏe mạnh, Mạnh Tiếu Ngạn cho rằng chính mình đã cẩn thận, hơn nữa thân thể Quách Tề Ngọc rất phù hợp với nó mới không có những ảnh hưởng này.
Xem ra chỉ là bởi vì ngày hôm nay sự tình quá nhiều, Quách Tề Ngọc trong trạng thái sốt sắng cao độ, chính mình lại làm lâu như vậy…
Mạnh Tiếu Ngạn lòng mang áy náy – hôn một cái lên trán Quách Tề Ngọc, một hồi tìm kiếm hòm thuốc trong nhà, lại phát hiện thuốc đã không còn lại bao nhiêu.
Không thể làm gì khác hơn là cẩn thận cầm tiền, đi ra ngoài mua.
Lúc về đến nhà, cháo vừa chín tới.
Trước tiên Mạnh Tiếu Ngạn đem cháo cho Quách Tề Ngọc uống lót bụng, lúc này mới đem thuốc vừa nãy mua được lấy ra, cẩn thận bôi thuốc phía sau cho hắn.
Trong quá trình bôi, bởi vì không khỏe, Quách Tề Ngọc thống khổ nhỏ giọng □□, Mạnh Tiếu Ngạn nghe được cảm thấy đau lòng rồi lại thỏa mãn.
Nó cùng Quách Tề Ngọc đã làm chuyện thân mật như vậy, còn cái gì có thể tách ra nó cùng Quách Tề Ngọc đây?
“Ba ba, uống thuốc.”
Tính toán thời gian sau khi uống thuốc xong, Mạnh Tiếu Ngạn đem Quách Tề Ngọc nâng dậy, một viên tới một viên – cho hắn uống thuốc, lại nhìn hắn ngủ thiếp đi.
Đêm khuya yên tĩnh, nó bán nằm bên người Quách Tề Ngọc, ánh đèn ấm áp chiếu sáng toàn bộ trong phòng, Mạnh Tiếu Ngạn ôm chặt Quách Tề Ngọc, an tâm ngủ.
Chỉ là không nghĩ tới, Quách Tề Ngọc bệnh đến tận một tuần.
Mà Mạnh Tiếu Ngạn tính toán thời gian, còn có nửa tháng là đến ngày khai giảng, học kỳ sau nó lên lớp 12, bài tập rất nhiều, không thể giống như bây giờ mỗi tuần đáp máy bay trở về.
Mỗi ngày, nó đều đề cập với Quách Tề Ngọc đồng thời hồi thành phố A.
Nhưng Quách Tề Ngọc thủy chung lắc đầu.
Mạnh Tiếu Ngạn biết hắn đang tức giận, nam nhân nhát gan nhu nhược một khi cố chấp lên, sẽ như lúc trước khư khư muốn nuôi mình, đụng phải bức tường cũng không quay đầu lại, thề phải đem tường xô ngã.
Thế nhưng Mạnh Tiếu Ngạn làm “Bức tường” không thể đổ sập, nó nhất định trước khi khai giảng, cho dù có trói cũng phải đem Quách Tề Ngọc đi đến thành phố A, trong lòng nó yên lặng dự định như thế.
Khoảng thời gian này, Quách Tề Ngọc có thể cảm nhận được Mạnh Tiếu Ngạn đối với mình tỉ mỉ chăm sóc quan tâm chu đáo, thậm chí có thể nói là vô cùng ân cần lấy lòng.
Thế nhưng trong lòng hắn vẫn rất bực mình.
Trong mắt Mạnh Tiếu Ngạn nồng nặc tình cảm hầu như đem hắn nhấn chìm, hoặc nên nói vốn Mạnh Tiếu Ngạn muốn đạt đến hiệu quả như vậy.
Muốn cho hắn chết chìm trong cảm tình quỷ dị này, vĩnh viễn bồi tiếp nó.
Hắn nỗ lực cùng Mạnh Tiếu Ngạn thương lượng, chí ít để hắn có thể đi ra ngoài.
Nó không thể đem hắn vĩnh viễn nhốt trong nhà.
Nhưng Mạnh Tiếu Ngạn nghiêm túc lại cẩn thận – nói rằng: “Vậy ba có thể hứa với con không được rời xa con?”
Nhìn nó con mắt tăm tối, Quách Tề Ngọc nói không ra lời.
Thất vọng ngắn ngủi qua đi, Mạnh Tiếu Ngạn lại một lần nữa cười cười, sau đó ôm lấy hắn, “Ba ba, người sẽ quen thuộc thôi.”
Thanh âm thiếu niên trong trẻo, vào thời khắc này nghe thấy, lại làm cho Quách Tề Ngọc không rét mà run.
Sói, trước sau vẫn là sói.
(Hết chương 54)