Cảnh Hiên không rõ bọn họ vì cái gì kêu mình đến nhưng vẫn cung kính chào hỏi. Hướng lão cùng Tiếu lão nghe nói sự việc kia đối với Cảnh Hiên vô cùng tán thưởng nay nhìn đến con người có khí chất tao nhã, cử chỉ khiêm tốn, thành thục lại càng thêm hài lòng.
Trái lại nhị gia gia lại nhìn Cảnh Hiên như một tội đồ, cầm một bản báo cáo dài đưa cho cậu. Cảnh Hiên liếc mắt xem ra là cháu cưng bị đánh tìm ông nội làm chỗ dựa, không khách khí nói: “Ngài có việc gì xin cứ nói thẳng, Hiên nhi chờ nghe dạy bảo?”
Thái độ của Cảnh Hiên càng làm Nhị gia gia tức giận: “Lan thị luôn yêu cầu huynh hữu đệ cung, hiếu thuận trưởng bối nhưng ngươi đêm qua tùy tiện đả thương đệ đệ còn không biết sai?”.
Cảnh Hiên chưa trả lời, nhị gia gia lại nói: “Chuyện này có phải hay không ngươi động trước thủ?”
“Đúng vậy là Cảnh Hiên động trước thủ nhưng cậu ta bị thương tuyệt đối không nghiêm trọng như trong báo cáo nhiều nhất chỉ là nứt xương bầm tím chút ít” Cảnh Hiên thẳng thắn không hề che giấu.
“Hai người cũng nghe hắn nói rồi đó, ấn gia uy nên xử lí thế nào?” Nhị gia gia nhìn hai người kia nói.
Thời điểm nghe Cảnh Hiên thú nhận, hai vị trưởng lão có chút thất vọng: “Đứa nhỏ này thoạt nhìn ổn trọng sao lại xúc động như vậy”.
Lão nhân này là quyết tâm bao che cho cháu trai, Cảnh Hiên có chút bực bội: “Nhị gia gia sao có thể vội vàng kết luận, người không muốn điều tra một chút nguyên nhân của chuyện này và ta vì cái gì động thủ?”.
“Ý của cậu là chuyện này còn có uẩn khúc” Tiếu Lão hỏi.
Cảnh Hiên đem chuyện ở quán bar nói lại một lần, nhìn ba người nói: “Chuyện này cả quá trình Lý Thanh, Trương Lâm cũng biết, nếu các vị còn chưa tin có thể xem lại camera ở quán bar để xác minh”.
Bởi vì nhị gia gia yêu cầu, Cảnh Hiên chỉ có thể nhàm chán ngồi chờ, một giờ sau, ba vị trưởng lão trở lại. Sự tình rõ ràng, Hướng Lão cùng Tiếu Lão nhìn Cảnh Hiên rất hài lòng nhưng chuyện lần này chung quy là Cảnh Hiên động thủ trước. Nhị gia là trưởng quản hình đường còn luôn nhất mực bao che cho con cháu, Cảnh Hiên lần này khó thoát phiền toái.
“Chuyện này song phương đều có sai, sai nhất định phải phạt, Lan Cảnh Hiên tự tiện động thủ, đả thương huynh đệ, ấn lệ phạt năm mươi roi, tổn thất ở quán bar trực tiếp bồi thường, cấm túc một tháng” Nhị gia nêu ra hình phạt vô cùng bất công, tuy nói Cảnh Hiên động thủ trước nhưng quy hết trách nhiệm cho cậu cũng thật quá đáng.
“Ba đem quán bar kia giao cho ta quản lý, có người gây sự ta tức nhiên phải can thiệp. Ta không biết cậu ta là huynh đệ có đả thương cũng là chuyện ngoài ý muốn. Cậu ta uống rượu, chơi thuốc sinh sự ngài không nghĩ quản?” lời Cảnh Hiên hàm chứa đầy tức giận, mình lãng phí thời gian ở đây chờ bọn họ lại thành ra chờ bị trách phạt hay sao?
“Cảnh Hiên nói cũng có đạo lý, hơn nữa cậu ấy vừa trở về, đối quy củ cũng không biết, ngươi này trừng phạt là quá nặng đi. Chuyện chơi thuốc kia chúng ta cần điều tra thêm, còn chuyện Cảnh Hiên đả thương người là có thật không bằng sửa lại thành phạt đánh hai mươi roi cùng bắt cậu ta học gia quy xem như là lần đầu tiên dạy dỗ” Tiếu lão vì Cảnh Hiên đỡ lời giảm bớt trách phạt.
Cùng là trưởng lão nhưng thế lực không hoàn toàn giống nhau, Nhị gia thế lực lớn lại quyết tâm phải phạt, chính mình không thể vì Cảnh Hiên ra mặt mà Lan Lăng Phong lại là Cảnh Hiên phụ thân nếu quá mức nhúng tay việc này cũng không tốt.
Lan gia này toàn là loại người gì? Đầu tiên là Lan Cảnh Thụy bây giờ lại chạy ra một tên trưởng lão nhưng Cảnh Hiên tuyệt không để cho chính mình chịu ủy khuất: “Đối với hình phạt, ta không chấp nhận, chuyện này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, ta hy vọng tiếp tục điều tra. Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm xin cáo lui trước” Cảnh Hiên xoay người bỏ đi.
“Ngươi đứng lại đó cho ta, Lan Lăng Phong chính là như vậy dạy con? Ta muốn đích thân hỏi hắn một chút, dạy con vô phương phải bị tội gì?” Nhị gia gia hướng Cảnh Hiên lớn tiếng nói.
Cảnh Hiên cước bộ bị kiềm hãm, Lan thị tuy nói là tập đoàn kinh tế lớn nhưng bên trong gia tộc đấu đá còn rất phức tạp. Cậu từng nghe ba nói qua, ông ấy không phải không nghĩ tới huỷ bỏ trưởng lão hội, chính là Lan thị mới vừa khống chế, đại cục chưa ổn định không thể cùng bọn họ xung đột. Mấy lão già này chắc chắn đang chờ ba phạm sai lầm mà làm khó, chính mình tuyệt không thể gây phiền phức.
Cảnh Hiên quay đầu chậm rãi quỳ xuống, đầu gối chấm đất, Cảnh Hiên cắn cắn môi, thanh âm có chút khàn khàn: “Là Cảnh Hiên không hiểu chuyện, thỉnh nhị gia gia trừng phạt” hai mươi năm từ lúc sinh ra chưa bao giờ cậu phải chịu nhịn nhục thế này.
Tiếp theo Cảnh Hiên bị đưa đến hình đường Lan ra, nhị gia gia ngồi ở ghế chủ thượng hô to: “Lan Cảnh Hiên đả thương huynh đệ nhưng bởi vì sự việc còn có nguyên nhân khách quan, trừng phạt giảm phân nửa, phạt hai mươi roi, ngươi có chấp nhận?”
“Cảnh Hiên cam nguyện lĩnh phạt” Cảnh Hiên thanh âm lạnh lẽo làm Tiếu lão càng thán phục Lan Lăng Phong sinh ra được một nhi tử ổn trọng, bất phàm, biết lấy đại cục làm trọng. Cảnh Hiên cởi bỏ áo sơmi, bị trói vào hình đẳng. Nhìn đến vết sẹo trên lưng Cảnh Hiên, những người chấp pháp cũng cả kinh xem ra người này tuyệt đối không phải là một đại thiếu gia sống an nhàn, nơi này ngoài vết thương đao kiếm còn có vết thương do mảnh đạn lưu lại.
Roi thứ nhất đánh xuống một đạo hồng ngân hiện lên còn có chút tơ máu. Cảnh Hiên hai tay nắm chắc hình đẳng, bản thân cũng không có phản ứng gì lớn xem ra việc huấn luyện chống lại các màn tra tấn bức cung thật sự có tác dụng, nhớ đến lần đầu tiên được huấn luyện bản thân liền mềm nhủn ra, Cảnh Hiên không khỏi bật cười.
Hai mươi roi theo quy tắc tại hình đường chỉ lưu lại năm đạo vết roi tức là roi chồng roi, đau đớn trùng điệp gia tăng khiến không ít vị thiếu gia khổ sở rên la.
Roi thứ mười lăm, vết thương có vẻ trầm trọng, máu chảy dọc sống lưng, tay nắm chặt hình đẳng nổi lên gân xanh. Hai mươi roi cũng không phải nặng chỉ là nhị gia gia đã có ý, người chấp hình chỉ có thể không ngừng gia tăng lực đạo.
Hai mươi roi đánh xong, Cảnh Hiên chậm rãi đứng thẳng dậy, mặc vào áo sơmi, ngón tay có chút run rẩy. May mắn hôm nay cậu mặc áo màu đen, thoạt nhìn không phát hiện vết tích.
“Tạ ơn nhị gia giáo huấn, Cảnh Hiên nhất định sẽ ghi nhớ hôm nay, sẽ không lặp lại cùng một loại sai lầm” thanh âm cung kính, làm cho người khác không thể bắt bẻ Cảnh Hiên chính là tâm niệm: “Mọi nhục nhã ngày hôm nay ta tuyệt đối ghi nhớ, có một ngày sẽ đòi lại gấp bội”.
“Cảnh Hiên còn phải học gia quy, thời gian không ngắn thỉnh Tiếu gia gia cùng Hướng gia gia trước rời đi chờ Cảnh Hiên học xong sẽ thỉnh hai vị cùng kiểm tra” Hai người họ liền biết Cảnh Hiên không muốn cho bọn họ thấy bộ dáng chật vật của mình nên lập tức đồng ý rời khỏi
“Ngươi cầm nó qua bên kia quỳ học, một giờ sau ta đến kiểm tra” nhị gia gia chỉ đến nền đá cuội phía trước nói với Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên thuận ý quỳ xuống, cầm lấy vài tờ giấy A4 đóng dấu gia quy lật lật, đột nhiên một bạt tay giáng xuống, bên má sưng đỏ vươn tơ máu: “Quỳ thẳng người, cầm giấy không được phát ra âm thanh”.
“Tạ ơn nhị gia gia nhắc nhở” thanh âm không hề mang theo phẫn nộ lẫn oán hận. Nhị gia cả kinh, đứa nhỏ tiến thoái thuần thục, tâm tính bất lộ nếu sau này hắn lên nắm quyền thật khó tưởng tượng được chuyện gì sẽ đến. Càng nghĩ càng thêm kiên kị Cảnh Hiên, quyết tâm phải nhất định hạ bớt uy phong của nó.
Năm ngàn chữ đối với Cảnh Hiên mà nói không cần một giờ là có thể học thuộc. Bởi vì tại trường huấn luyện các loại lý thuyết đặc biệt khó nhằn, yêu cầu thời gian lại càng khắc nghiệt nên Cảnh Hiên dần học được cách bút ký, tóm ý để nhanh chóng nắm được cốt lõi.
Hôm nay trên người vêt thương rất đau, đầu gối lại bị đá cuối tra tấn tê cứng ảnh hưởng không ít nhưng Cảnh Hiên vẫn là nội trong một giờ học thuộc xong.
Nhị gia đúng giờ xuất hiện, ngồi trước mặt Cảnh Hiên “hỏi thăm”: “Đã học thuộc?”
“Vâng đã thuộc”
Nhị gia gia cầm trong tay thước gõ Cảnh Hiên bả vai: “Sai một điều năm roi, ngươi thật sự đã thuộc?”
Lão già này thật lề mề, không phải muốn phạt ta sao, cần tìm nhiều lý do vậy.
“Đã thuộc rồi”
Ta nhất định không cho lão có cơ hội phạt ta lần nữa đâu, tôn nghiêm của ta đâu phải dễ dàng cho người khác chà đạp.
Hơn mười câu Cảnh Hiên không nói sai một điểm nào ngạo ngễ thách thức: “Ngài có cần ta đọc lại tất cả một lần nữa hay không?”
“Đủ rồi, ngươi đứng lên đi, hy vọng ngươi nhớ kỹ giáo huấn, về sau không tái phạm nữa” Cảnh Hiên đối đáp trôi chảy, Nhị gia gia không còn lí do để làm khó đành để cho cậu đi
“Tạ ơn Nhị gia gia dạy bảo, Cảnh Hiên sẽ không bao giờ quên”.
Dù hai má sưng đỏ, tóc tai hỗn độn, thân hình chật vật nhưng Cảnh Hiên lúc rời đi bóng dáng vẫn đang thẳng tắp cao quý. Cảnh Hiên chính là như vậy cường thế, kiêu ngạo, tôn nghiêm bản thân là bất khả xâm phạm. Hắn giống như một loại dây leo trong rừng rậm u tối, càng bị chèn ép lại càng mạnh mẽ vươn cao, ngạo nghễ đón lấy ánh nắng chói chang.