Vẫn mười phần khí lực nhưng lần này Tắc Lý Kỳ không khống chế được nữa, một roi tạo thành vết thương dài tươm máu.
“Không phải… vậy bộ dáng hiện tại là sao? Nếu ta không đến, người tính toán cứ như vậy đến bao giờ?”
Cảnh Hiên run rẩy té nhào xuống đất nhưng liền cắn chặt răng, đứng dậy trở về tư thế ban đầu.
“Đại ca, đệ không có… đệ mỗi lúc nhắm mắt lại sẽ có cảm giác chính mình bị từ bỏ, cho nên…”
“Cho nên ngươi bắt đầu cam chịu.”
Trách đánh vẫn tiếp tục, Tắc Lý Kỳ không hề nương tay, hắn hôm nay thật sự tức giận rồi. Lúc này, trên lưng Cảnh Hiên loang lỗ vết máu, áo sơmi bị roi đánh rách tơi tả. Cảnh Hiên không có tự phân tán lực chú ý, hắn cẩn thận nghe từng lời đại ca nói. Môi đã bị chính hắn cắn nát, tanh nồng mùi máu tươi.
“Đúng vậy, bản thân lần này sao yếu đuối đến vậy? Tất cả chỉ như một giấc mộng. Hắn hiện tại không tin mình đồng nghĩa với việc hắn chưa từng đối với mình hoàn toàn tín nhiệm, một người cha như vậy có cái gì đáng giá lưu luyến? Vô luận tự an ủi thế nào, chuyện này vẫn như cái gai nhọn, chạm vào sẽ tứa máu đầy đau đớn.”
Tắc Lý Kỳ đã ném roi đi, nhìn vết roi trên lưng Cảnh Hiên, hắn không đành lòng đánh được nữa. Trước mặt người ngoài, hắn vĩnh viễn là kẻ lãnh khốc vô tình, nhưng bất luận người nào đứng ở vị trí của hắn đều sẽ phải như vậy. Những thứ Tắc Lý Kỳ đã trải qua buộc hắn phải cứng rắn ngụy trang chính mình nhưng nếu là người hiểu rõ Tắc Lý Kỳ sẽ biết hắn cũng biết đau lòng, hắn sẽ không thể nào đánh chết A Hiên.
Tắc Lý Kỳ đang đánh cuộc, đánh cuộc rằng Cảnh Hiên đã biết suy nghĩ, hiện tại chỉ cần đánh vỡ ý nghĩ hối hận đang bao trùm tâm trí kia, làm cho nó một lần nữa đứng dậy. Vì thế, Tắc Lý Kỳ cực kỳ lạnh lùng nói.
“Ngươi nhớ cho kỹ, ngày hôm nay ta lần đầu tiên đánh ngươi và cũng là lần cuối cùng. Ta cũng nói một lần cuối, không phải ta không muốn đánh ngươi mà căn bản bộ dáng hiện tại của ngươi không xứng đáng làm đệ đệ của ta. Tắc Lý Kỳ Bố Lý Nặc không có một đệ đệ yếu đuối như vậy.
Xoay người, Tắc Lý Kỳ giống như phải đi. Lúc này, Cảnh Hiên cũng đã đứng dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả tóc che mờ đi tầm mắt nhưng không thể che đậy nhuệ khí đang dần khôi phục.
“Đại ca, ngươi vĩnh viễn là đại ca của ta, mặc dù ngươi cho rằng ta không xứng nhưng ta luôn luôn xem ngươi là đại ca của mình. Ta hiểu những lời ngươi nói nhưng ta nghĩ mãi không thể thông suốt, không thể đối mặt. Hiện tại, ta rất muốn trở về làm Gavin kiêu ngạo của ngày trước.”
Bất quá, lòng Cảnh Hiên rất đau tựa như đang bị người dùng dao nhọn cứa vào từng miệng vết thương mưng mủ. Chuyện đã xảy ra sao có thể vãng hồi, dù hiện tại buộc chính mình phải kiên cường cũng khó lòng trở về như trước nữa.
Tắc Lý Kỳ nở nụ cười, xem ra tiểu tử này đã muốn khôi phục. Kỳ thật hắn không cầu cái gì, chỉ hy vọng người mà mình quan tâm được bình an là tốt rồi. Hắn vừa xoay người lại đã thấy Cảnh Hiên té nhào xuống sàn, vội vã nâng lấy cậu, Cảnh Hiên sắc mặt tái nhợt, thanh âm đầy hối ý.
“Thực xin lỗi đại ca, lại làm cho ngươi lo lắng.”
“Tiểu tử ngốc, mau nằm xuống, ta đi lấy thuốc.”- Tắc Lý Kỳ đau lòng nói.
Rất nhanh, Tắc Lý Kỳ lấy thuốc cùng một chậu nước sạch mang đến. Hắn nhẹ nhàng cởi áo sơ mi đã rách tươm trên người Cảnh Hiên. Nhìn những vết roi chói mắt, Tắc Lý Kỳ âm thầm mắng chính mình sao lại hạ nặng tay như vậy. Tuy rằng so với những vết roi có trước đó không đáng là bao nhưng hắn vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Lấy khăn sạch nhúng vào nước, vắt khô cuốn lại rồi nhẹ nhàng lau đi vết máu trên lưng Cảnh Hiên, thủ pháp vô cùng lưu loát, thành thục. Cái gọi “bệnh lâu thành y” chính là đây. Cảnh Hiên đã thanh tỉnh rất nhiều, miệng vết thương dính phải bông vải chà sát đau đớn không nhỏ, Cảnh Hiên thở dốc, tay bấu chặt vào ga giường.
“Hãy cố gắng nhớ thật chi tiết những chuyện đã qua, chờ hai ngày nữa, chúng ta có thể bắt đầu phản kích. Nếu dám làm ra chuyện lớn thế này chắc chắn sẽ có sơ hở.”
Cảnh Hiên gật gật đầu, thuốc thấm đến miệng vết thương đau đớn cực đại nhưng một lát sau liền mát lạnh dễ chịu. Cảnh Hiên tò mò hỏi.
“Đây là loại thuốc gì?”
“Là loại thuốc mới mà người của ta mới điều chế. Vừa thoa cực kỳ đau đớn nhưng rất nhanh sẽ dịu mát, dược hiệu rất tốt.
Đến lúc xử lý xong toàn bộ vết thương, Cảnh Hiên đã muốn ngủ thiếp đi. Tắc Lý Kỳ trở về phòng mình, gọi vài cuộc điện thoại, nội dung chính là tăng cường người đi điều tra toàn bộ sự tình. Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất vội vã, Tắc Lý Kỳ không cần nghĩ muốn cũng biết là ai. Ngoài cửa chính là một nữ tử rất xinh đẹp, nét mặt vô cùng lo lắng.
Tắc Lý Kỳ buồn cười trêu đùa: “Đến nhanh thật, nhớ A Hiên lắm rồi đây.”
“Đại ca, lúc này còn thời gian ghẹo em, A Hiên thế nào, em không dám gõ cửa, sợ làm phiền Hiên.”- Ly Á gần như phát khóc khiến Tắc Lý Kỳ phải thu hồi trêu đùa.
“Yên tâm, A Hiên không có việc gì, em đi gấp đến đây chắc đã mệt, nghỉ ngơi trước, chờ sáng mai Hiên tỉnh lại, chúng ta cùng thương lượng bước tiếp theo.”
Ly Á ngẫm nghĩ gật gật đầu, cô tuy sốt ruột nhưng cũng biết Hiên đang chịu đả kích rất lớn, không nên đi quấy rầy anh ấy.
“Chuyện cụ thể anh không rõ lắm nhưng chắc chắn là một âm mưu hãm hại. Trước mắt, em phải nghỉ ngơi cho tốt mới có sức chiếu cố A Hiên.”
“Đại ca, đưa chìa khoá phòng A Hiên cho em, em sẽ không quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi.”-Tắc Lý Kỳ vốn định để Ly Á nghỉ một chút, nhưng nhìn biểu tình lo lắng kia đành nhượng bộ giao chìa khoá.
Ly Á đi vào phòng Cảnh Hiên, giống như mọi nữ nhân bình thường khác nhẹ nhàng đắp lại chăn, sau đó nắm tay Hiên nằm lên giường. Dù biết Cảnh Hiên không có gì, cô vẫn cảm thấy phải ở bên cạnh anh ấy mới yên tâm được.
Trời rất nhanh sáng, ánh nắng chiếu vào đôi tình nhân. Ly Á không có ngủ say, cảm giác ấm nóng giật mình mở mắt liền nhìn thấy Cảnh hiên giống như đứa trẻ làm sai chuyện nhỏ giọng nhìn mình.
“Anh không phải cố ý… chỉ là đột nhiên nhìn thấy công chúa của mình xuất hiện… nhịn không được mới hôn trộm một cái.”
“Đứa ngốc.”- Ly Á hờn dỗi mắng, sau đó tựa vào lòng Cảnh Hiên. Trong lòng cười thầm nói.
“Bất quá ta thích đứa ngốc này, hy vọng cùng ngươi vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa vang vang phá tan không khí ngây ngô giữa hai người, Ly Á liếc mắt đứng dây đi mở cửa.
“Ta đến gọi hai người xuống ăn sáng… mà hình như đang quấy rầy thì phải?”- Tắc Lý Kỳ cười ghẹo, tránh đi Ly Á một quyền. Chỉ ở trước mặt người thân thiết hắn mới có thể biểu lộ một mặt này.
Ly Á nghiêng người cho Tắc Lý Kỳ bước vào, sau đó lại dìu A Hiên đi đến phòng ăn. Bữa sáng đều là những món thanh đạm đầy dinh dưỡng, Tắc Lý Kỳ lo lắng vài ngày qua Cảnh Hiên vẫn chưa ăn gì, những món có dầu mỡ nhìn thôi đã buồn nôn đi.