Sắc mặt Cảnh Hiên rất kém, Lan Lăng Phong nhẹ nhàng vuốt tóc đứa con lo lắng hỏi.
“Hiên nhi có hay không mệt mỏi? Mệt liền ngủ một lát đi.”
Cảnh Hiên gật đầu, đang muốn nhắm mắt lại thì Lan Lăng Phong kéo cậu nằm trên đùi hắn. Hiện tại không giống với lúc mới trở về, Cảnh Hiên không còn bài xích Lan Lăng Phong, nhẹ nhàng thuận theo lực đạo của phụ thân nằm xuống. Lan Lăng Phong lấy một cái chăn đắp lên người Cảnh Hiên, hai người lúc này giống như một đôi phụ tử bình thường không hề có đấu tranh, nghi kỵ lẫn nhau.
Chỉ một lát sau, Lan Lăng Phong đột nhiên cảm thấy thân thể đứa con hơi run rẩy. Đúng vậy, nó đang run rẩy còn có tay ôm chặt ngực, vẻ mặt rất thống khổ. Lan Lăng Phong rối rắm không biết làm sao.
“Hiên nhi, con làm sao vậy?”
Tại sao có thể, theo lý thuyết ngày mai mới phát tác cơ mà. Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của phụ thân, cố gắng mỉm cười.
“Không có gì, chỉ cảm thấy ngực hơi đau, có thể vết thương cũ tái phát, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao, ngài đừng lo lắng.”
Cảnh Hiên như vậy, Lan Lăng Phong lập tức cho xe quay đầu đến bệnh viện. Trên trán Hiên nhi ngày càng nhiều mồ hôi lạnh, Lan Lăng Phong cảm thấy được có điểm gì là lạ.
Bộ dáng của nó không giống như nội thương. Hắn biết tính tình Hiên nhi, bình thường có đau đớn đến mấy cũng không biểu hiện ra mặt, không lẽ đã xảy ra chuyện? Thân thể run rẩy, người dần cuộn tròn một chỗ, ánh mắt mê ly thật giống với kẻ đang lên cơn nghiện.
Đến bệnh viện, bác sĩ Diệp đã đứng chờ sẵn ở cửa, nhìn trạng thái Cảnh Hiên liền biết đã xảy ra chuyện gì, hắn lập tức đẩy cảnh Hiên về phòng bệnh của cậu cũng tìm vào lý do bắt Lan Lăng Phong ở bên ngoài chờ.
Biết trong phòng không có người nào khác, Cảnh Hiên run rẩy nói.
“Diệp thúc, hòm thuốc ở trong tủ, có thuốc giảm đau. Phụ thân… phụ thân còn ở bên ngoài, đừng để hắn biết.”
“Đại thiếu gia, dùng thử cái này trước.”- Bác sĩ Diệp đưa cho cậu vài viên thuốc. Trong nháy mắt, đau đớn như đang xé rách thân thể liền biến mất.
“Diệp thúc, cảm tạ.”
“Thuốc giảm đau, cái này cũng dám nghĩ tới? Tình trạng hiện tại, thuốc hết tác dụng ngươi không muốn sống nữa?”- Diệp lấy khăn lau đi mồ hôi lạnh trên mặt Cảnh Hiên, đùng đùng nổi giận
“Hồng hạc là ta sáng chế nhưng ta cũng không có phương pháp loại bỏ hoàn tác dụng phụ của nó, đây là loại thuốc ta mới điều chế, tạm thời giảm được đau đớn nhưng không phải kế lâu dài.”
Diệp nhớ tới lời nhờ cậy trước đó của Cảnh Hiên, cười khổ.
“Đại thiếu gia, tình trạng bây giờ có thể không giấu được nữa, lão Đại có lẽ đã…”
“Xin lỗi Diệp thúc, ta sẽ tự nói với phụ thân, ngài đừng lo lắng.”- Kỳ thật cậu hiểu chuyện này khó lòng giấu được, cậu chỉ không biết phải nói thế nào thôi.
Dù có oán hận nhưng tận đáy lòng Cảnh Hiên vẫn giành một vị trí đặc biệt cho phụ thân. Vị trí này là người có thể cho cậu ỷ lại, cho cậu tín nhiệm, hiện tại cậu có cường thế đến bao nhiêu cũng mong muốn có một người bảo hộ chính mình.
Diệp không nói gì với Lan Lăng Phong, chỉ nói hắn đi vào trong bởi vì ông cần về phòng nghiên cứu lại phát đồ điều trị. Nhìn Cảnh Hiên nằm trên giường, mồ hôi lạnh ướt nhẹp thật chật vật nhưng nghĩ đến điều mình hoài nghi, hắn không thể bỏ qua.
Phụ thân lạnh lùng không một câu nói, ánh mắt thấp thoáng vẻ thất vọng. Cảnh Hiên vô số lần nghĩ muốn lên tiếng nhưng lại cắn môi ngừng lại, chẳng lẽ phụ thân đã muốn biết mình làm cái gì sao?
“Kéo tay áo lên”- Lan Lăng Phong bất chợt ra lệnh.
Cảnh Hiên không rõ lắm nhưng vẫn làm theo, Lan Lăng Phong nắm lấy Cánh tay chăm chú nhìn không thấy điểm khác thường.
“Cánh tay bên kia.”
Lúc này, Cảnh Hiên đã hiểu phụ thân muốn nhìn cái gì, cho nên ngón tay dừng lại rất lâu không động đậy. Lan Lăng Phong không cho cậu cơ hội chần chừ, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay, kéo cao ống tay áo liền nhìn thấy mấy vết tiêm đo đỏ.
Suy đoán của mình hoàn toàn đúng, Lan Lăng Phong ngơ ngác ngồi xuống ghế, thanh âm đầy mỏi mệt.
“Hiên nhi, nói thật cho ta biết con có phải hay không hít thuốc phiện?”
Thân hình gầy gò, sắc mặt tái nhợt, nếu không phải vừa trải qua giao đấu, Lan Lăng Phong sẽ nghĩ đứa nhỏ là vì quá đau lòng mới tự phá hư thân thể.
Cảnh Hiên giơ tay nhẹ kéo tay áo Lan Lăng Phong.
“Phụ thân, nếu ta nói phải, ngài có phải hay thất vọng?”
Lan Lăng Phong nhìn Cảnh Hiên, không trả lời, chỉ nói.
“Ta sẽ an bài cai nghiện cho con, loại thói quen này nên sớm từ bỏ, rất hại thân thể. Tạm thời cứ dùng để giảm bớt đau đớn, ta còn đi an bài vài chuyện, nghỉ ngơi, không cần chạy loạn.”
Nói xong, Lan Lăng Phong liền rời đi, Cảnh Hiên âm thầm tự giễu.
“Ngài vẫn là cảm thấy thất vọng đi!”
Cậu từng nghĩ đến rất nhiều kết quả, có khả năng nhất là phụ thân sẽ đánh mình một trận, nhưng hiện tại cái gì cũng không có.
“Chỉ là tác dụng phụ của Hồng hạc, chỉ cần mình gắng gượng nhất định có thể trừ bỏ.”-Trong phòng chỉ có một mình Cảnh Hiên, thật quá cô đơn, những tiếng vỗ tay hoan hô vừa rồi đã đi đâu mất? Cảnh Hiên chậm rãi cuộn tròn mình trong chăn.
“Quả nhiên, ngài vẫn thích người có năng lực, không có một chút khuyết điểm ta. Ta có thể chiếm lấy vị trí Thiếu chủ, ta có thể ngăn chặn trưởng lão hội thì sao? Hiện tại, ta suy sụp nằm trên giường, ngài liền khinh thường ta đi.”
………………
Lan Lăng Phong bước ra khỏi phòng Cảnh Hiên vài bước đã cảm thấy người như vô lực, đỡ tường ngồi xuống ghế, trong lòng thật sâu tự trách cùng đau lòng. Hắn không biết Hiên nhi vì sao tự phá huỷ thân thể mình, tính tình Hiên nhi hắn không phải không biết, hít thuốc phiện là chuyện không có khả năng nhưng tình huống rõ ràng là sau khi nó rời đi mới phát sinh mà nguyên nhân xét đến cùng là do chính mình đi.
Đột nhiên, trong phòng truyền ra tiếng hét lớn, Lan Lăng Phong bừng tỉnh chạy nhanh vào trong. Hắn nhìn thấy ghế đã ngã lăn dưới sàn còn Hiên nhi đau đớn cắn chặt môi đến bật máu.
Lan Lăng Phong chạy nhanh bấm nút khẩn cấp ngay đầu giường.
“Hiên nhi, cố gắng kiên trì, một lát sẽ không sao.”- Lan Lăng Phong gắt gao ôm chặt lấy Hiên nhi, sợ nó tự làm tổn thương chính mình.
Cảm giác được có người đang ôm lấy mình, Cảnh Hiên rất muốn nhìn rõ người này là ai nhưng đầu đau như nứt ra, trước mắt rất mơ hồ. Cái ôm này rất ấm áp làm cho cậu biết được vẫn có người nguyện ý ở bên cậu.
Bác sĩ Diệp hối hả chạy đến, ông tin tưởng loại thuốc này có thể duy trì được một buổi sáng nhưng thật không ngờ tình trạng Cảnh Hiên nghiêm trọng đến vậy, cho nên hắn vội vàng chạy đến tủ quần áo.
Nhìn hành động của Diệp, Lan Lăng Phong tức giận rống lên.
“Ngươi còn tìm cái gì, mau giúp nó giảm đau.”
Diệp lôi trong tủ mấy cái khăn choàng dài gấp rút nói.
“Lão Đại, mau trói Đại thiếu gia lại nếu không cậu ấy sẽ tự làm tổn thương mình.”
Lan Lăng Phong sửng sốt nhưng vẫn nhanh chóng làm theo, bọn họ đều cột tay chân Cảnh Hiên vào thành giường.
Cảnh Hiên cắn chặt môi, thật sự nhịn không được mới la hét vài tiếng, cảm giác bị trói buộc theo bản năng liền giãy dụa, môi bị cắn nát máu tươi chảy xuống thấm ướt áo sơ mi vô cùng chật vật.
Lan Lăng Phong ngồi xổm xuống, muốn cạy miệng Hiên nhi không cho nó tự cắn môi nữa, tình huống này nó rất dễ sẽ tự cắn lấy lưỡi của mình. Bác sĩ Diệp đứng bên cạnh đã chuẩn bị sẵn một cái khăn sạch nhưng không ngờ khi miệng Cảnh Hiên vừa mở, Lan Lăng Phong đã đưa cánh tay hắn vào.
Đau đớn kích thích thần kinh nhưng vẻ mặt Lan Lăng Phong không mấy biến hóa, có chăng là hắn không đành nhìn Hiên nhi một mình chịu nỗi thống khổ này.
“Hiên nhi, tất cả đều là lỗi của ta, để ta cùng con chịu đau đi.”
Một lát sau, Cảnh Hiên nhả miệng ra, mắt nhắm nghiền, người xụi lơ không chút phản ứng.
“Diệp, Hiên nhi nó…”
Không đợi Lan Lăng Phong nói hết lời, bác sĩ Diệp đã tiến tới kiểm tra, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì, Đại thiếu gia mệt quá nên thiếp đi, đã sống qua được một kiếp.”
Lan Lăng Phong yên tâm gật đầu, tháo bỏ trói buộc trên người Hiên nhi lại tự mình thay cho nó một bộ quần áo sạch sẽ khác.
“Hôm nay, Đại thiếu gia trải qua lần cai thuốc đầu tiên, sợ còn thêm một thời gian nữa mới có thể cai dứt hoàn toàn. Chuyện này phải giữ bí mật cho nên Đại thiếu gia thỉnh thoảng phải đến công ty, tránh nghi ngờ.”
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bác sĩ Diệp lại nói.
“Trọng yếu nhất là phải giữ cho Đại thiếu gia một tâm trạng thật tốt, cho nên mặc kệ lý do gì, mặc kệ ngài tức giận vẫn là đau lòng, đều không thể trách đánh cậu ấy. Huống chi, Đại thiếu bị nghiện đều hoàn toàn là vì Lão Đại ngài.”
Một câu này làm Lan Lăng Phong sửng sốt.
“Ngươi nói Hiên nhi vì ta mới hít thuốc phiện?”
Bác sĩ Diệp lắc đầu giải thích.
“Đại thiếu gia không phải hít thuốc phiện. Cậu ấy biết rõ tình trạng thân thể mình tuyệt đối không thể vượt qua khảo hạch cho nên đã dùng một loại thuốc kích thích năng lực khôi phục cơ thể, mà loại thuốc này khi dùng sẽ xuất hiện tình trạng hiện tại.”
Không đợi Diệp nói hết lời, trong đầu Lan Lăng Phong đã không ngừng hiện lên những tình cảnh trước đây, mỗi một vết thương mới mẻ trên người Hiên nhi bây giờ có cái nào không liên quan đến hắn, mỗi lần nó nằm trong phòng bệnh này đều là vì hắn.
Nhìn Lan Lăng Phong như vậy, Diệp không nói thêm lời nào nữa, lẳng lặng đi ra ngoài. Tuy Cảnh Hiên hy vọng ông giúp nó lừa gạt nhưng ông làm không được. Tình cảnh phụ tử bọn họ, người ngoài nhìn thấy là phụ từ tử hiếu nhưng thật chất xa cách vạn dặm. Bọn họ ở chung đều có khách khí, câu nệ, lạnh lùng, đơn điệu… tình phụ tử tựa như miếng băng mỏng trên mặt nước, đụng vào liền tan vỡ.
Diệp xem ở trong mắt, nghĩ ở trong lòng, không phải tự nhiên để tình huống này phát sinh. Ông nhớ rõ, mỗi một lần Đại thiếu gia bị thương đều là vì cậu ấy không hy vọng người cậu ấy quan tâm bị tổn thương. Cậu ấy thiện lương đến mức chỉ biết làm mình bị thương. Mà lúc này đây, ông tuyệt đối không cho phép chuyện này tái diễn trước mặt mình một lần nữa.
Nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Cảnh Hiên, Lan Lăng Phong thì thầm.
“Hiên nhi, con rốt cuộc còn muốn làm cho lòng ta đau đến mức nào nữa?”
Lan Lăng Phong cứ ngồi như vậy thẳng đến Cảnh Hiên tỉnh lại. Cậu từ từ mở mắt, đầu đau buốt đến choáng váng, muốn giơ tay xoa đầu lại phát hiện mình hoàn toàn không có sức. Cảnh Hiên hốt hoảng nhớ lại, khi mình đau hôn mê có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, có bao nhiêu lâu không được người đó ôm qua?
Thật sự là người đó sao hay là mình mơ tưởng? Cậu nhớ rõ ràng trước đó người ấy vẫn rất thất vọng bỏ mình mà đi. Càng nghĩ, Cảnh Hiên càng cảm thấy mất mác, nơi này thật sự chỉ còn lại một mình ta.
Thấy Cảnh Hiên mở to mắt nhưng vẫn như mê mang, Lan Lăng Phong lo lắng hỏi.
“Hiên nhi, con cảm thấy thế nào? Muốn uống nước hay không?”
Nghe tiếng nói, Cảnh Hiên kinh ngạc quay đầu là phụ thân vẻ mặt đầy lo lắng ngồi trên giường. Cảnh Hiên muốn ngồi dậy nhưng mặc kệ cậu cố gắng thế nào đều không thành công, toàn thân không còn chút sức lực. Bực tức, Cảnh Hiên đập hai tay, bấu chặt ga giường, cuối cùng vẫn ngã xuống giường. Thấy Cảnh Hiên như vậy, Lan Lăng Phong nhanh chạy đến muốn đỡ lấy đứa con nhưng lại nó lại một lần nữa cố sức ngồi dậy.
“Ta không cần ai hỗ trợ, ta là Gavin, làm sao ngay cả tự mình ngồi dậy cũng không được!”
Cảnh Hiên hét lên, hết lần này đến lần khác cố sức ngồi dậy cho tới khi người rã rời không động đậy nỗi nữa. Cậu tựa vào thành giường, hai tay nắm thật chặt thành quyền, cố gắng khống chế bản thân nhưng nước mắt lại bắt đầu chảy xuống.
Cảnh Hiên khóc! Người bên ngoài làm sao có thể khiến Cảnh Hiên khóc! Nước mắt là biểu thị bất lực!
“Hiên nhi!”
Lan Lăng Phong đau lòng, nắm chặt lấy tay đứa con khuyên giải.
“Không cần gấp, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Con vĩnh viễn là chiến thần Gavin, không gì thay đổi được.”
“Ta sẽ luôn bên cạnh con, quan sát con, chờ con trở về làm Lan Cảnh Hiên ngạo nghễ trước đây.”
Những lời Lan Lăng Phong nói khiến Cảnh Hiên dần an tĩnh lại. Cậu cảm nhận được sự bao dung, tín nhiệm của phụ thân, sự bất an luôn dấu kín cũng dần tan thành mây khói. Hiện tại không có sức mạnh như ngày trước nhưng trong lòng không còn phiền muộn, đơn độc mà tràn đầy ấm áp.
Khoé miệng Cảnh Hiên dần cong lại thành một nụ cười.
“Ta đã biết… biết ngài vẫn quan tâm ta, thương yêu ta.”
Lan Lăng Phong mỉm cười nhìn Cảnh Hiên, nhẹ nhàng chỉnh sửa lại góc chăn. Lúc này, Cảnh Hiên nhìn thấy tay áo phụ thân rướm máu
“Tay phụ thân bị thương sao?”
“Không có gì nghiệm trọng.”
Nhưng Cảnh Hiên vẫn chậm rãi kéo tay áo của hắn lên, vì không có lực nên hơi mất chút thời gian. Đó là một dấu răng thật sâu rướm máu. Cảnh Hiên liền biết vết thương từ đâu mà tới, đôi mắt có chút đỏ. Giật nhẹ cánh tay Lan Lăng, Cảnh Hiên nhỏ giọng.
“Phụ thân có thể ôm ta một cái không?”
Lan Lăng Phong ngồi xuống giường, dang tay ôm đứa con tựa vào ngực mình, lúc này liền nghe nó thì thầm.
“Ba, cám ơn.”