Bác sĩ tư nhân đã đến, Tắc Lý Kỳ cẩn thận dặn dò: “Ta không biết trên người hắn có ngoại thương hay không, cẩn trọng kiểm tra một chút. Quan trọng nhất là dạ dày, hai ngày qua hắn chỉ uống rượu, không ăn một chút gì, theo ta suy đoán có thể đã xuất huyết, nếu nghiêm trọng lập tức chuyển đến bệnh viện.”
“Ta đã hiểu, đó cũng là hai điểm ta lo lắng, ta sẽ cẩn trọng kiểm tra.”
Tắc Lý Kỳ gật đầu ngồi xuống sô pha đối diện, lúc này hắn hoàn toàn không phải lão đại lãnh khốc vô tình mà là một đại ca đang rất lo lắng cho huynh đệ. Quả nhiên, mười năm phút sau, Cảnh Hiên liền đi ra, tỉnh táo khá nhiều.
Nhìn Cảnh Hiên như vậy, Tắc Lý Kỳ cũng đau lòng nhưng vẫn lạnh lùng ra lệnh:
“Thành thật đem tình trạng của mình nói hết ra, dù chỉ một vết xước nhỏ cũng không được phép giấu diếm.”
“Đã hiểu”- Cảnh Hiên ngồi xuống giường, thành thật khai bệnh trạng.
] Tắc Lý Kỳ cúi đầu suy ngẫm. Theo lời A Hiên hình như nó không phải con ruột của Lan Lăng Phong nhưng điều này sao có thể? Chuyện lớn thế này dì Tĩnh sẽ không thể nói dối hay… có người đào cái hố cho A Hiên nhảy xuống?
Hắn xoa trán, có vài điểm không rõ. Xem ra phải cho người điều tra một chút, số tiền kia cũng không cần nhanh chóng trả về tránh gây thêm phiền phức. Hiện tại phải tìm biện pháp giúp A Hiên bình tĩnh lại mới suy tính các bước tiếp theo. Bất quá, nếu thật sự là một âm mưu thì những người tham dự trong đó đều phải trả giá đại giới.- Trong mắt Tắc Lý Kỳ hiện lên sát ý.
Không quá nửa giờ, bác sĩ tháo bao tay, Tắc Lý Kỳ cũng bước đến bên giường xem qua. Cảnh Hiên nằm trên giường đã muốn ngủ, chỉ có lúc này mới thể hiện đúng với tuổi của mình. Tắc Lý Kỳ nhẹ giọng hỏi:
“Hắn thế nào?”
“Trên người Hiên thiếu gia có một vết dao đâm, hai vết thương dài giống như vết roi, ngoài ra không có vết thương nào khác. Dạ dày có chút xuất huyết, đã dùng thuốc không quá đáng ngại. Ta xem cái quan trọng nhất chính là tinh thần cậu ấy không ổn định, ta đã tiêm cho cậu ấy một mủi thuốc an thần, giúp cậu ấy ngủ một giấc.
“Làm phiền ngài rồi.”
“Có tình huống gì đặc biệt cứ lập tức liên lạc với ta, tâm bệnh không có thuốc chữa, ngài cố gắng khuyên nhủ Hiên thiếu gia một chút.”- Tắc Lý Kỳ gật đầu. Vị này không chỉ là bác sĩ đơn thuần, còn là thuộc hạ vương bài của hắn, trình độ y thuật không có mấy người sánh kịp. Tắc Lý Kỳ đi đến bên giường, Cảnh Hiên so với lần trước gặp mặt càng thêm gầy yếu, khẽ thở dài, im lặng lại ngồi xuống sô pha.
Trời rất nhanh liền sáng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, Cảnh Hiên nhíu mắt tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Nghe tiếng động, Tắc Lý Kỳ đứng lên, trong ánh mắt đều đầy tơ máu. Hắn cả một đêm không ngủ, lo lắng tình trạng của Cảnh Hiên, trong tay nắm chặt sắp tư liệu báo cáo tình hình Cảnh Hiên trong thời gian qua.
“Còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?”
Cảnh Hiên lắc đầu, xoay người đi vào phòng tắm, nước lạnh vỗ lên mặt làm cậu thanh tỉnh không ít, đầu cũng bớt đau hơn. Cảnh Hiên bước ra liền đến ngay quầy rượu, rót đầy hai ly Whiskey, một ly đưa cho Tắc Lý Kỳ.
“Đại ca uống với đệ đi, uống rượu một mình thật nhàm chán.”
Tắc Lý Kỳ nhận lấy đồng thời cũng đoạt luôn ly rượu trong tay Cảnh Hiên, lạnh giọng:
“Ngươi về sau tính toán trở thành một con ma men hay quỷ bài bạc?”
Cảnh Hiên không trả lời, cầm lấy bình rượu đổ vào miệng, còn chưa kịp cảm nhận cái nóng rát của chất lỏng chảy xuống cổ họng, bên tai đã vang vọng tiếng thuỷ tinh vỡ vụn.
“Ngươi tự nhìn lại bản thân mình xem, Gavin kiêu ngạo, bất tuân ngày nào chẳng lẽ đã chết?”
“Không thể… ta đã không thể trở lại như lúc xưa nữa…”- Cảnh Hiên bật cười ngây dại.
“Tất cả những điều ta làm, vô luận cố gắng thế nào đều chỉ đổi lại một kết quả duy nhất. Giờ đây ta không cần gì nữa, ta từ bỏ rồi.”
Nghe Cảnh Hiên nói ra những lời cam chịu như vậy, Tắc Lý Kỳ kiềm nén không nổi nữa hung hăng đánh Cảnh Hiên một bạt tai.
“Từ bỏ, ngươi thế nhưng nói ra được câu này. Ngươi cảm thấy mình có đủ tiền rồi nên mặc sức uống rượu, cờ bạc? Ngươi không muốn nghĩ tới người khác vậy ngươi có nghĩ tới Ly Á hay không?”
Lời của Tắc Lý Kỳ khiến Cảnh Hiên có điểm run rẫy nhưng ánh mắt vẫn ngây dại.
Tắc Lý Kỳ giơ tay nắm chặt cằm Cảnh Hiên, buộc hắn nhìn thẳng vào mình.
“Ngươi tính toán từ nay về sau liền cứ bộ dáng thế này?”
Cảnh Hiên không biết phải trả lời thế nào, tiếp tục im lặng, ngơ ngác nhìn Tắc Lý Kỳ.
“Chuyện này là nguyên nhân gì? Có liên quan đến số tiền kia hay không cứ việc nói thẳng. Ngươi là đệ đệ của ta, ta tuyệt đối không để ngươi chịu thiệt. Ta hiện tại mang ngươi trở về, vô luận Lan gia đưa ra yêu cầu bồi thường thế nào, ta đều đáp ứng.”
“Không liên quan đến số tiền kia.”
Cảnh Hiên hơi ngước mặt lên, thanh âm chua xót.
“Hắn luôn hoài nghi ta, thậm chí gạt ta làm xét nghiệm huyết thống, nhưng làm sao ta lại không phải con ruột của hắn. Vô luận ta cầu xin thế nào, hắn cũng không chịu điều tra lại một lần nữa.”
“Cũng bởi vì vậy, ngươi bắt từ bỏ?”- Tắc Lý Kỳ nghe qua lý do, phẫn nộ không hề giảm bớt, thậm chí càng mãnh liệt hơn.
“Trả lời ta, ngươi tính toán từ nay về sau liền cứ bộ dáng này?”
“Ta không biết.”- Cảnh Hiên nhắm chặt hai mắt muốn trốn tránh vấn đề.
Cảnh Hiên như vậy, Tắc Lý Kỳ đã thật sự nổi giận, ánh mắt quét chung quanh một vòng, lấy roi ngựa đang treo trên tường hung hăng đánh xuống người Cảnh Hiên. Đau đớn bất chợt làm thân thể Cảnh Hiên run lên nhưng hoàn toàn không có tránh né.
“Đại ca, đệ biết sự cam chịu yếu đuối của mình làm ngươi tức giận, ngươi cứ đánh ta đi, ta thật sự không muốn làm cho ngươi tức giận.”- Cảnh Hiên nghĩ vậy liền đi lên vài bước giơ cao hai tay, áp người vào tường.
Chiếc roi ngựa này là quà sinh nhật mà Tắc Lý Kỳ đã tặng cho Cảnh Hiên bởi vì hắn biết Cảnh Hiên rất thích cưỡi ngựa. Hành động trước mắt đủ cho Tắc Lý Kỳ hiểu Cảnh Hiên đang nghĩ gì, một roi đủ lực đánh xuống xé rách cả áo sơmi, vết roi bầm tím chói mắt.
“Ngươi nghĩ rằng ta đánh ngươi chỉ để nguôi giận sao?”
Roi cực mạnh, đau đớn quá lớn làm Cảnh hiên nói không thành lời, chỉ cực lực lắc đầu. Cảnh Hiên biết rõ Tắc Lý Kỳ không phải người như vậy, mặc dù tính cách rất lạnh lùng nghiêm túc. Ngay cả khi Tắc Lý Kỳ bị Cảnh Hiên phá giải chiêu thức của mình cũng chưa từng đánh cậu để phát tiếc lửa giận trong lòng.
“Từ khi ngươi gọi ta một tiếng Đại ca đã qua năm năm đi, ta vẫn luôn xem ngươi như đệ đệ ruột thịt. Ta biết ngươi thiện lương nhưng ta không nghĩ ngươi yếu ớt đến mức này. Ta hỏi ngươi, sau nhiều chuyện đồng loạt xảy ra, ngươi đã từng một lần suy nghĩ rõ ràng từ đầu đến cuối hay chưa?”
“Thực xin lỗi.”- Cảnh Hiên nhỏ giọng.
Một câu kia càng chọc tức Tắc Lý Kỳ, roi trong tay vung lên không chút lưu tình. Cảnh Hiên cố gắng giữ ổn định thân mình. Đại ca chưa từng tức giận lớn như vậy bởi vì sức kiềm chế của hắn rất tốt, còn một nguyên nhân nữa là người làm hắn tức giận… kết cục cuối cùng chỉ có chết.
Tắc Lý Kỳ đang vô cùng tức giận mà bộ dáng yếu đuối của Cảnh Hiên càng như dầu đổ vào lửa, Tắc Lý Kỳ lớn tiếng mắng.
“Ngươi chỉ nói được câu này? Cốt khí của ngươi chỉ vì chuyện nhỏ nhoi này hoàn toàn biến mất?”