“Đây là chuyện gì? Tại sao cả mình và Ngôn nhi đều bị tập kích? Cảnh Hiên bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, vết máu kia không biết là của ai, cậu không ngừng tự nói với bản thân Ngôn nhi nhất định không có việc gì.”
Vì thế, Cảnh Hiên liền lái xe đến bệnh viện nhà mình. Vừa dừng xe đã thấy tâm phúc của ba đứng trước cửa bệnh viện, sắc mặt trầm trọng. Cảnh Hiên chạy đến lo lắng hỏi.
“Lâm thúc, Ngôn nhi có phải hay không bị đưa đến đây?”
Nghe thanh âm quen thuộc, Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn đến Cảnh Hiên
vẻ mặt sốt ruột đứng trước mặt mình.
“Đại thiếu gia, ngài như thế nào tới đây?”
Có hơi bất ngờ nhưng hắn lại lập tức trút oán giận.
“Nhị thiếu gia một giờ phía trước được đưa đến đây, không biết là kẻ gan to tày trời nào mà đến Nhị thiếu gia cũng dám tập kích. Cậu ấy vừa được làm phẫu thuật xong, đã qua cơn nguy hiểm nhưng còn chưa tỉnh lại. Đại thiếu gia cậu mau vào trong an ủi Lão Đại, từ lúc ta đi theo ông ấy đến nay vẫn chưa từng thấy ông ấy giống như bây giờ.”- Lâm Phong thở dài nói.
Cảnh Hiên gật gật đầu: “Lâm thúc, vậy ta đi vào trước.”
Đây là bệnh viện của Lan gia nên đương nhiên luôn có những phòng bệnh đặc biệt dành riêng cho người của Lan gia, Cảnh Hiên cũng đã từng dưỡng bệnh ở đây vài lần.
Chạy nhanh trên hành lang, Cảnh Hiên đến lúc này còn chưa nhận ra cậu đang từng bước rơi vào một âm mưu vô cùng to lớn. Bước vào phòng bệnh của Ngôn nhi đã thấy bóng dáng ba cô độc, mệt mỏi ngồi đó. Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Cảnh Hiên lúc này.
Cảnh Hiên nhỏ giọng hỏi: “Ba… ba không sao chứ?”
Lan Lăng Phong quay đầu nhìn đến Cảnh Hiên đứng đó, tóc có điểm hỗn độn, thậm chí trên người còn có vết máu. Bất quá, trong lòng Lan Lăng Phong là loại tư vị gì thì chỉ có chính hắn mới biết được.
Đây là đứa con mà hắn vô cùng kỳ vọng! Là người thừa kế tốt nhất mà hắn đã chọn. Hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, lòng hắn như tan thành trăm mảnh.
Ba không nói gì khiến Cảnh Hiên càng sốt ruột, loa lắng hỏi:
“Ba có làm sao không, sắc mặt ba rất là kém.”
Nếu như là trước kia, Lan Lăng Phong nhất định kéo đứa con ôm vào lòng nói nó không cần lo lắng cho mình. Nhưng hiện tại hắn cảm thấy Cảnh Hiên này toàn là lừa dối, đáy lòng sinh ra chán ghét.
Hắn muốn phát tiết bất mãn, tức giận trong lòng, vì thế hắn đi đến trước mặt Cảnh Hiên giơ cao tay cho nó một cái tát cực mạnh.
“Ba.”
Một tiếng giòn tang, Cảnh Hiên ngã nhào xuống đất. Bả vai chấn động xé rách miệng vết thương, Cảnh Hiên đau đớn rên một tiếng, tay phải nắm lấy bả vai trái loạng choạng đứng lên. Khoé miệng rỉ máu, một bên má sưng đỏ dấu tay có thể thấy Lan Lăng Phong đã dùng bao nhiêu khí lực.
“Ba, ba làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?”
Cảnh Hiên không hề phẫn nộ bởi vì ba đánh mình mà chỉ có điểm không hiểu. Cậu nhìn ra ba đang lo lắng bất an, muốn phát tiết, cậu còn nghĩ đến kết tiếp ba sẽ ái náy vì đã đánh mình mà mở miệng giải thích.
Lúc này, nhìn vai trái Cảnh Hiên rỉ máu, trong đầu Lan Lăng Phong chợt loé lên một ý nghĩ. Vì thế hắn lập tức xé toạt một bên áo của Cảnh Hiên, lộ ra vết thương vô cùng chói mắt.
“Ngươi nói sát thủ kia bị các ngươi làm bị thương, vết thương ở đâu?”
“Hình như là vai trái.”
“Sát thủ thực lực rất mạnh, còn là người thành thạo sử dụng chuỷ thủ.”
Tất cả những điều này đều rất trùng hợp hay sao? Tay Lan Lăng Phong run lên.
“Người đâu!”
Lan Lăng Phong hô lớn một tiếng, đồng thời đem Cảnh Hiên buông ra, quay mặt đi như thể hiện tại dù chỉ một cái liếc nhìn cũng thấy chướng mắt.
Thủ hạ đứng bên ngoài tiến vào, nhìn tình cảnh trước mắt cũng không dám nhiều lời, cung kính hỏi.
“Lão Đại có cái phân phó?”
“Các ngươi đem nó về Lan gia, nhốt tại hình thất lầu ba.”
Lan Lăng Phong dứt khoát hạ lệnh không cho Cảnh Hiên cơ hội giải thích. Nếu là người khác, Lan Lăng Phong sẽ trực tiếp giao cho hình đường nhưng hiện tại trước mắt mọi người Cảnh Hiên vẫn là Đại thiếu gia của Lan gia, hắn không thể tự bôi xấu mặt mình.
Tất cả đều bất ngờ nhưng không dám chậm trễ bắt lấy Cảnh Hiên mang đi. Bất quá Cảnh Hiên hai ba lần đều thoát khỏi kiềm chế của bọn họ. Chẳng phải thân thủ của họ kém mà chính là đối với Cảnh Hiên đều có chừng mực. Trong lòng bọn họ lý giải lúc này chỉ là cha con nhất thời giận dỗi, nếu lỡ tay làm bị thương Đại thiếu gia, bọn họ gánh không nỗi tội này a.”
“Không cần bắt trói ta, ta tự mình đi.”- Cảnh Hiên thản nhiên nói.
Sau đó, cậu quay đầu nhìn thẳng Lan Lăng Phong, thanh âm tràn đầy bi thương.
“Ba có phải hay không tại hoài nghi Ngôn nhi là con tập kích?”
Lúc ba giận giữ xé bỏ quần áo mình, ánh mắt phẫn nộ đó, Cảnh Hiên đã lờ mờ suy đoán. Nhưng cậu có trăm triệu lần cũng không đoán ra nguyên nhân chính là Lan Lăng Phong đã xem cậu không phải là con của hắn.
Nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng, Cảnh Hiên trong mắt là ủy khuất cùng không cam lòng.
“Con không biết ba đã nghe được cái gì, lại có được bằng chứng gì nhưng con xin thề con tuyệt đối không có thương tổn Ngôn nhi.”
Cảnh Hiên quay đầu hướng về các thủ hạ: “Chúng ta đi thôi.”
Thoạt nhìn là như thế bình tĩnh nhưng lúc đò bất kỳ ai cũng không thấy được một Cảnh Hiên đã trộm lau nhanh nước mắt.
——————–
Bước ra ngoài phòng bệnh của Ngôn nhi, Lan Lăng Phong nói với Lâm Phong:
“Gọi vệ sĩ của Ngôn nhi đến đây, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
Một lúc sau Lâm Phong quay trở lại, sắc mặt không tốt lắm.
“Lão Đại, vệ sĩ kia đã bị giết trong phòng vệ sinh. Thủ hạ vừa rồi định bẩm báo nhưng ngài hạ lệnh không được làm phiền cho nên…”
“Ngươi đối với chuyện này có ý kiến gì không?” Lan Lăng Phong chợt hỏi.
Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi đáp lời: “Ta thấy đây là một kế hoạch đã được sắp đặt trước. Ta mới đến hiện trường cũng đã hỏi chủ nhiệm lớp của Nhị thiếu gia, cô ấy nói Nhị thiếu gia xin phép được về sớm, khi bước ra cổng trường đã bị tập kịch. Vậy Nhị thiếu gia vì cái gì phải xin phép về sớm?”
Lan Lăng Phong không nói gì, cầm điện thoại giao cho Lâm Phong. Lâm phong tiếp nhận đến, nhìn đến tên người đã gửi tin nhắn bảo Cảnh Ngôn đi ra ngoài sớm mà run rẩy.
“Là Đại thiếu gia đã gọi Nhị thiếu gia ra ngoài nhưng…”
Lâm Phong ngập ngừng một lúc lâu lại kiên định nói tiếp.
“Nếu nói Đại thiếu gia tổn thương Nhị thiếu gia làm sao có khả năng, quan hệ của hai người rất tốt cơ mà.”
“Lâm Phong, ngươi là tâm phúc của ta, ta không muốn gạt ngươi. Cảnh Hiên căn bản không phải con của ta. Ngươi nói đi thế giới này đúng là thích trêu ngươi không? Người ta xem là trân bảo lại đích thực là một con rắn độc…”- Lan Lăng Phong tựa lưng vào ghế cười châm chọc.