Cảnh Hiên đứng bật dậy, vuốt nhẹ gương mặt đầy nước mắt của em trai, thanh âm mang theo hối hận.
“Ngôn nhi, xin lỗi… là anh chưa điều tra rõ ràng đã đánh em…”
Cảnh Ngôn uất ức hét lên: “Em đã nói không phải lỗi của em, em không cố ý… Vì sao không tin em… em chỉ là không biết phải nói thế nào với anh… Vì sao còn muốn đánh em?…”
“Ngôn nhi, là anh không tốt, cho anh xem vết thương được chứ?”- Cảnh Hiên lo lắng muốn kéo Ngôn nhi lại gần mình nhưng liền bị nó né tránh, nức nở nói.
“Em muốn ở một mình… anh ra ngoài đi được không?”
“Nhưng mà…”- Cảnh Hiên hơi do dự nhưng vẫn phải đáp ứng.
“Được rồi, anh đi ra ngoài, em cứ nghỉ một lát.”
Kỳ thật, Ngôn nhi muốn Cảnh Hiên đi ra ngoài không phải vì tức giận mà là do cảm thấy mất mặt. Chính mình bị một tên nam nhân ôm lấy nhưng không thể tự giải quyết… nếu còn để cho anh xem vết thương… còn không phải nên tìm cái lỗ nào đó chui vào cho rồi.
Cảnh Hiên không hề về phòng mình mà trở lại công ty. Cậu cho gọi Lý Thanh và Trương Lâm đến nói ra ý định của mình. Thế là ba người bắt đầu thu thập tư liệu về mọi mặt của Xí nghiệp Hà thị. Cảnh Hiên mang vẻ mặt lãnh khốc đầy chuyên chú.
“Đây đều là các ngươi tự chọn lấy, đừng trách ta ngoan tâm. Hà gia… ta sẽ nhớ rõ nhục nhã ngày hôm nay.”
Chuyện ngày lớn như vậy làm sao gạt được Lan Lăng Phong. Biết được ý định của đứa con lớn, hắn hạ lệnh mọi người toàn lực hỗ trợ. Cảnh Hiên làm việc ổn trọng, hắn cũng yên tâm đi về nhà. Đi đến phòng đứa con nhỏ chỉ thấy nó nằm úp sấp trên giường không biết đang nghĩ ngợi cái gì.
Lan Lăng Phong bật cười, đi đến vỗ nhẹ vào mông đứa con.
“AAA….”
Cảnh Ngôn bị đau hét toáng lên, quay đầu nhìn thấy ba đứng phía sau liền oán giận nói.
“Ba, sao lại đột nhiên xuất hiện doạ người? Ba muốn đánh con cũng không đỡ nổi còn muốn đánh lén.”
Lan Lăng Phong ngồi xuống xoa đầu đứa con nhỏ, dịu giọng hỏi: “Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”
“Ba, ba nói anh có giận con hay không? Nhất định là đang rất giận đi, lâu như vậy còn chưa qua nhìn con một cái.”
“Còn biết nói anh đang tức giận a… Nói xem bản thân có đáng đánh hay không?”
“Cái này… con không biết… con cũng không nghĩ đánh nhau, chính là tình thế bức bách mà thôi.
“Miệng lưỡi trơn tru.”
Lan Lăng Phong cười mắng, tiếp theo kéo quần nhóc con xuống nhìn muốn chút. Chỉ hơi sưng, bầm tím vài lằn, không tính đánh nặng cũng thoáng yên tâm.
Phía sau chợt mát lạnh, lúc Cảnh Ngôn ý thức được nhanh chóng kéo quần lên thì mặt cũng đã ửng hồng
“Anh hai vẫn là luyến tiếc a, đánh không nặng.”
“Con biết.”- Cảnh Ngôn buồn bã đáp, đột nhiên ngồi bật dậy.
“Không được, con phải đi gặp anh hai giải thích.”
“Vẫn nằm xuống đi, anh con hiện tại không có nhà.”
“Đã trễ thế này anh còn đi ra ngoài sao?”
“Nhóc con nhà ngươi bị người khác khi dễ, hắn làm anh trai tự nhiên muốn vì em trai đi báo thù, con nghĩ anh mình sẽ làm gì nào?”- Lan Lăng Phong vui vẻ nói. Hắn cảm thấy vô cùng cao hứng, xem hai anh em chúng nó hoà thuận quan tâm nhau thế này hắn còn cầu mong gì hơn nữa.
Ý tưởng của Cảnh Hiên hoàn toàn không khó thực hiện. Hà thị làm khá nhiều việc không sạch sẽ nên lưu lại rất nhiều lỗ hổng. Cảnh Hiên dùng vài thủ đoạn thông thường, chỉ trong ba ngày đã thu mua hơn 30% cổ phần rải rác Hà thị, phần cổ phần còn lại của cha con Diệu Hiên cũng không đến 50%.
Sau đó, Cảnh Hiên phao ra không ít tin tức gièm pha làm cổ phiếu Hà thị trượt giá thê thảm, nhân cơ hội thu mua cổ phần trong tay các cổ đông của Hà thị. Trải qua hai đợt thu mua, cổ phần trong tay Cảnh Hiên so với cha con Diệu Nhiên không chênh lệch là bao. Kế tiếp, Cảnh Hiên dựa vào quan hệ làm ăn của Hà thị với Lan thị tạo một ít kẻ hở, mở đường cho cảnh cục vào cuộc điều tra những chuyện làm ăn phi pháp của Hà thị.
Quá trình này nhìn đơn giản nhưng phiêu lưu không nhỏ, chỉ chút sơ xuất sẽ gây nên tổn thất cho cả Lan thị. Nhưng Cảnh Hiên thủ đoạn rất nhiều, xoay chuyển tình thế trong tầm tay. Ở ngày thứ mười liên tiếp, Hà thị bị Cảnh Hiên thu mua thành công.
Phá đổ sự nghiệp vất vả gầy dựng cả đời của người khác, Cảnh Hiên bình thường sẽ không làm nhưng lần này cha con Hà gia thật sự chọc giận cậu. Hơn nữa, trải qua điều tra, Hà thị kia cũng là loại làm giàu bất chính nên Cảnh Hiên cứ thẳng tay mà làm.
Đương nhiên, chuyện lần này thuận lợi như vậy là do Lan Lăng Phong ở phía sau toàn lực hỗ trợ. Hắn cho phép Cảnh Hiên toàn quyền vận dụng tài chính, phái chuyên gia âm thầm điều tra lỗ hổng tài chính của Hà thị báo cáo cho Cảnh Hiên. Nhưng Lan Lăng Phong cũng không nghĩ tới Cảnh Hiên có thể nhanh như vậy thâu tóm cả Hà thị, cho nên trải qua chuyện này Lan Lăng Phong gia tăng thêm quyền lực cho Cảnh Hiên ở công ty. Các trưởng lão có bất mãn, nhưng nhìn đến công trạng của Cảnh Hiên đành phải ngậm miệng.
Mệt mỏi hơn mười ngày rốt cục có thể về nhà ngủ một giấc dài. Trong suốt những ngày qua Cảnh Hiên chỉ về nhà có hai ba lần còn lại đều ở công ty.
Ngôn nhi biết anh vì mình mỗi ngay chỉ ngủ có mấy tiếng nên khi anh về nhà cũng không dám đi quấy rầy. Đến giờ cơm chiều, nó đi qua lại trước cửa phòng Cảnh Hiên, không biết có nên gọi anh xuống ăn cơm hay không? Không biết là bước chân của nó quá mạnh hay năng lực cảnh giác của Cảnh Hiên quá mạnh, cánh cửa phòng liền mở ra. Cảnh Ngôn nhìn anh mắt đầy tơ máu, cúi đầu gọi nhỏ một tiếng.
“Anh hai”
“Còn giận anh sao, tại anh không tốt…”- Cảnh Hiên nhẹ nhàng xoa đầu nhóc con.
Nghe anh nhận lỗi, Ngôn nhi cực lực lắc đầu nói.
“Không… Lần này là lỗi của em, em không nên đánh nhau, cũng không nên gạt anh, em xin lỗi. Lời anh nói, em đều nghe, đều ghi nhớ trong lòng… lần này là khống chế không được.”- Thanh âm có phần ngượng ngùng lại oan ức.
“Anh biết… chuyện lần này không phải lỗi Ngôn nhi. Em muốn anh giáo huấn tên Diệu Nhiên kia thế nào? Cho dù em muốn giết chết nó, anh cũng giúp em hoàn thành.”- Thanh âm mang theo lãnh khốc, dám động đến thân nhân của cậu, bất kỳ ai cũng phải trả giá đại giới.
“Không cần, anh chẳng phải đã làm cho Hà gia táng gia bại sản hay sao? Em chỉ là giận chính mình không đủ năng lực, tên Diệu Nhiên kia cũng bị em đánh một trận không nhẹ rồi.”
Cảnh Hiên gật gật đầu: “Được rồi, đều làm theo ý em. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm được chứ, mấy ngày qua anh chẳng có được bữa ăn ngon.”
Nói xong, Cảnh Hiên lôi kéo nhóc con xuống lầu ăn cơm. Mà Ngôn nhi mấy ngày nay qua vẫn lo lắng Cảnh Hiên còn giận nó, muốn đi giải thích lại sợ anh không để ý tới mình, cũng không dám đi công ty. Hôm nay, Cảnh Hiên về đến nhà, Ngôn nhi đã hạ quyết tâm cho dù anh không nhìn mình cũng phải đi chịu đòn nhận tội, vì thế mới có một màn rối rắm trước cửa phòng vừa rồi.
“Em về sau nhất định sẽ không hành động lỗ mãn nữa. Anh hai, cám ơn anh đối với em tốt như vậy.”
Đây là Cảnh Ngôn trong nhật ký viết xuống một câu!