• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đêm, Cảnh Hiên tỉnh lại, phía sau lưng kêu gào đau đớn đến cả dạ dày cũng đang biểu tình bởi thời gian trước ăn uống thất thường xem ra có chút xuất huyết. Tay ôm bụng, cậu miễn cưỡng đứng dậy. Cảnh Hiên là bị cơn đau làm cho tỉnh, bác sĩ làm theo ý Lan Lăng Phong làm cho cậu nhanh tỉnh thật ra chỉ là một chút thuốc giảm đau.

Một lát sau, Cảnh Ngôn rón rén bước vào nhìn thấy Cảnh Hiên tỉnh vui mừng: “Anh hai tỉnh rồi, mau ăn đi này”.

Cảnh Hiên mở to mắt có điểm mơ hồ, thấy rõ người trước mặt tươi cười: “Ngôn nhi, anh không sao, mau về đi”.

“Anh như vậy mà nói không sao để em đi gọi bác sĩ”

Cảnh Hiên vội vàng kéo Cảnh Ngôn: “Không cần, anh chỉ hơi đau dạ dày, em về phòng anh lấy thuốc để trong ngăn kéo có được không?”

“Được rồi, em sẽ lập tức quay lại”

Cảnh Ngôn chạy nhanh như bay, nâng Cảnh Hiên đưa thuốc cùng một ly nước: “Anh hai uống chậm thôi” nhìn đến Cảnh Hiên sắc mặt tốt lên một chút mới yên lòng: “Anh hai, tối rồi em chỉ lấy được chút bánh mì, anh mau ăn đi”.

“Anh ăn không vô, em mau đi đi, ba đang nổi nóng anh không muốn liên luỵ đến em”.

Cảnh Ngôn không hề động đậy, Cảnh Hiên đành phải uy hiếp: “Anh không sao, nếu không đi anh lập tức thu hồi Bugatti”

“Xem ra đại thiếu gia còn rất thoải mái đi?” Vốn định đến xem thương tích của Cảnh Hiên nhưng lại nhìn đến con lớn cầm ly nước, đứa con nhỏ cầm túi bánh mì.

“Nhị thiếu gia cũng quá rãnh rỗi, buổi tối không ở trong phòng chạy đến đây làm gì?”.

“Con đến xem anh hai, anh bị đánh lại cả buổi tối không được ăn gì, con đem cho anh chút bánh mì có gì sai, anh cũng chẳng phải tội phạm sao lại không cho ăn” Cảnh Ngôn không biết lấy đâu ra dũng khí lớn tiếng cùng Lan Lăng Phong.

“Tốt…hai đứa các ngươi…” tay túm lấy Cảnh Ngôn đè lên bàn cầm thước kẻ đánh xuống. Lan Lăng Phong không phải là người không hiểu lý lẽ chính là gần đây nhiều chuyện phiền muộn khiến hắn trong lòng bực bội không có chỗ phát tiết.

Nhìn Ngôn nhi vì mình mà bị đánh, Cảnh Hiên bất chấp đau đớn lấy thân che chở, vết thương vì thế nứt ra chảy máu. Quần áo Cảnh Hiên lần nữa thấm máu, Lan Lăng Phong ném thước kẻ xuống đất: “Đại thiếu gia còn nhiều khí lực thế thì đi góc tường quỳ tỉnh lại, khi nào suy nghĩ cẩn thận thì đứng lên” Cảnh Hiên đến góc tường quỳ xuống, đầu gối bị thương lại thêm chịu tội. Cảnh Ngôn trộm liếc, Cảnh Hiên biểu thị ý, cậu không dám nói nhiều liền đi ra ngoài.

“Cứng đầu cái gì, chuyện này là ngươi không đúng, ngươi một nam nhân chẳng mất gì nhưng thanh danh con gái nhà người ta thì phải làm sao?” Lan Lăng Phong nhìn đứa con ẩn nhẫn khẽ thở dài.

“Ta không có làm, ngài không tin ta cũng không có biện pháp, tội danh bạc tình bạc nghĩa này ngài so với ta không phải càng thích hợp hơn sao? từ nhỏ mẹ một mình nuôi lớn ta chịu bao nhiêu chê cười đàm tiếu, ngài lúc đó ở đâu, có bao giờ nghĩ tới tình cảnh của mẹ”.

Nghe lời chất vấn, Lan Lăng Phong lại muốn động thủ, tưởng tượng đến đứa con bị chính mình đánh cho vết thương dữ tợn liền chẳng hạ thủ được, một cước đá văng cửa, nổi giận đi ra ngoài.

Đầu gối đau đến chết lặng, trong lòng tràn ngập chua xót. Tuy rằng tín nhiệm không phải một sớm một chiều là có được nhưng đến mức cả thân tình cũng không thể tin tưởng là thứ Cảnh Hiên khó chấp nhận được.

…………………………….

Chiếc Ferrari đỏ rực lướt nhanh trong gió, dừng trước một biệt thự xa hoa. Người phụ nữ trung niên ngồi ở ghế phó lái thở dài: “Tiểu thư, cô lần sau có thể chạy chậm một chút không, tôi già rồi chịu không có nổi”.

“Được rồi, dì Sophie, tại cháu quá sốt ruột?” đối diện trả lời là cô gái trẻ dung mạo có thể khiến bao chàng trai mê mẫn, màu mắt xanh biếc, mái tóc xoăn dài trên chiếc váy trắng thước tha. Đứng đầu ngoài cửa trước một đám người hầu là Tôn Đằng- cha của Tôn Yên. Đứa con gái ngoan hiền tự dưng làm ra chuyện đáng xấu hổ khiến hắn như ngồi trên đống lửa. Vừa rồi nhận được thông báo tam tiểu thư của Thước Y gia tộc viếng thăm, hắn thật thụ sủng nhược kinh. Tôn gia đang muốn tìm mối kinh doanh vũ khí trong khi Thước Y là gia tộc kinh doanh vũ khí đạn dược lớn nhất thế giới.

Xe dừng lại, hắn chạy nhanh đến mở cửa xe, đây chính là thần tài ngàn vạn lần không thể đắc tội. Bước xuống xe, cô gái trang nhã tự giới thiệu: “Tôi là Phỉ Ly Á Thước Y, lần này đến là muốn gặp quý tiểu thư một lát”.

Nghe đến yêu cầu Tôn Đằng thật không biết làm sao: “Tôi không nghĩ tới tiểu thư muốn gặp tiểu nữ, chính là nó hiện tại tâm tình không tốt…sợ lại…”

“Tôi cùng quý tiểu thư có vài chuyện trọng yếu cần phải xác định, ngài đây có thể hay không đáp ứng?” Ly Á đánh gãy lời hắn, ngữ khí tao nhã nhưng không chấp nhận cự tuyệt.

“Vâng…Tiểu thư xin mời” Tôn Đằng đi phía trước dẫn đường, không khỏi cảm thán: “Không hổ là người Thước Y gia tộc, nghĩ muốn muốn cự tuyệt cũng không được”.

Đi vào phòng gặp Tôn Yên ngồi ngơ ngác: “Tiểu Yên, đây là Thước Y tiểu thư mau mau tiếp đón”.

“Ngài có thể đi ra ngoài cho chúng ta một chút không gian” ánh mắt xanh biếc nhìn Tôn Đằng.

“Được, hai người thong thả trò chuyện, ta đi ra ngoài trước” Ra khỏi phòng, Tôn Đằng có chút nghi hoặc con gái mình thực sự cùng nhân vật này kết bạn đi? Bất quá đó cũng là chuyện tốt xem ra con đường kinh doanh súng ống đạn được lại có thể mở rộng thêm.

“Xin hỏi cô là ai, chúng ta chưa từng gặp nhau” Nhìn Tôn Yên, Ly Á nhận ra mình lo nghĩ quá nhiều, cô ta chẳng phải là nhan sắc tuyệt trần gì lắm.

“Cô lên giường cùng Cảnh Hiên mà không biết tôi là ai?” Ly Á trào phúng nói.

“Cô chẳng lẽ là bạn gái của Cảnh Hiên” Nhìn đến Ly Á dung mạo tuyệt sắc Tôn Yên mới hiểu ra có một mỹ nhân như thế bên cạnh Cảnh Hiên còn có thể để ý đến ai.

“Thực thông minh, tôi nghĩ muốn nói với cô một chút: Hiên thật là một kẻ ngốc cổ hủ, tôi cùng anh ấy kết giao hai năm, đừng nói đến lên giường chính là kiss cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh ấy sao có thể lại cùng cô… Tôi cùng Hiên trải qua bao gian truân mới tạo nên tình cảm. Tôi không hiểu, cô đã đính hôn, vì cái gì còn muốn mạo hiểm hủy diệt chính mình làm việc này?”

“Bây giờ đã quá muộn, cô nói cái gì cũng vô dụng, Lan bá phụ đã nói sẽ cho ta một cái công đạo, sẽ bắt Cảnh Hiên cưới ta” nhắc đến đính hôn, Tôn Yên càng không tự chủ được lời nói.

Phỉ Ly Á nhìn Tôn Yên nhẹ nhàng lắc đầu: ” Cô có biết chuyện ngày hôm nay cô làm sẽ mang đến cho Hiên bao nhiêu thương tổn, người ngoài sẽ nhìn anh ấy thế nào? Sau này nếu anh ấy không cưới cô sẽ bị gán tội bội tình bạc nghĩa mà nếu cưới cô, cô cảm thấy được anh ấy sẽ hạnh phúc?”

“Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi không nghĩ cho anh ấy uống thuốc mê. Cảnh Hiên sẽ không phải chịu thương tổn, nhất định sẽ không, đêm đó chúng tôi cái gì cũng không có làm, anh ấy không cần chịu trách nhiệm” Tôn Yên khóc lên, kỳ thật lòng cô là muôn vàn tra tấn, Ly Á đã nhìn ra điểm này, dùng một chút thủ pháp tâm lý làm cho Tôn Yên nói ra sự thật.

Khẽ thở dài, Ly Á đi ra ngoài: “Tiểu thư phải rời khỏi sao?” Tôn Đằng chạy nhanh đến hỏi.

“Hôm nay trễ thế này còn quấy rầy ngài, tôi còn có chút việc xin cáo từ trước” Không đợi Tôn Đằng kịp phản ứng, Ly Á đã rời đi chỉ còn tiếng gót giày vang vọng.

Nghe được lời của Tôn Yên, Ly Á trong lòng vô cùng thoải mái, nếu nói cô không ăn giấm chua thiệt là nói dối.

“Xem tiểu thư nở nụ cười là biết kết quả đúng như dự đoán đi” Sophie ở một bên cười nói. Sophie là nhũ mẫu của Ly Á, nhìn cô lớn lên, đối với tâm tình của cô nhìn thoáng qua đều hiểu rõ.

“Tiểu thư, sao cô có thể dễ dàng buông tha cho cô ta vậy, tính tình cô đâu phải thế” sophie hiếu kì hỏi.

“Cháu đã hứa với Hiên trên tay sẽ không dính máu tươi” Còn nhớ rõ ở trường huấn luyện, Hiên đã nhìn cháu nói: “Anh hy vọng Ly Á vĩnh viễn là một thiên sứ, nếu ngươi gặp nguy hiểm cứ để anh giải quyết, máu tươi cứ để anh thay em dính lấy, đây là anh đối với em một lời hứa hẹn”.

“Ha ha… bình thường tiểu thư luôn quật cường mạnh mẽ nhưng nhắc tới đến Hiên thiếu gia liền trở nên dịu dàng thuỳ mị, sức mạnh của ái tình thật sự là to lớn” Sophie trêu đùa.

“Sức mạnh của ái tình là to lớn vậy không biết dì Sophie khi nào mới nếm thử đây a” dì Sophie chăm sóc cô hơn hai mươi năm cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn điều này luôn làm cho Ly Á bận tâm.

Nghe nói như thế Sophie đỏ mặt “Ta đây cả đời chăm sóc tiểu thư đã cảm thấy mỹ mãn, nhìn tiểu thư hạnh phúc cũng là ta cũng hạnh phúc”.

Lúc này đã gần 4 giờ sáng, ánh mặt trời đang dần lấp ló báo hiệu một ngày mới. Tuy nói hiện tại trời còn chưa sáng nhưng Ly Á không yên lòng về Cảnh Hiên. Lan Lăng Phong kia không giống người có thể nghe giảng giải đạo lý vì thế rời khỏi nhà Tôn Yên, Ly Á liền đến Lan gia.

Vào đến cửa lớn Lan gia liền bị bảo vệ ngăn cản chờ thông báo khiến Ly Á bực bội, nếu không vì lí do đặc biệt cô tuyệt không nhún nhường.

“Thước Y tiểu thư sáng sớm đã đến đây không biết có chuyện gì?” Tuy hơi khó chịu nhưng dù sao cũng là người của Thước Y gia tộc, Lan Lăng Phong không thể khinh thường.

Đánh giá một chút người trước mặt, cảm thấy ông ta cùng Hiên từ bộ dáng đến ngạo khí không chút khác biệt, Ly Á cung kinh: “Bá phụ đừng gọi cháu là Thước Y tiểu thư, nói không chừng về sau cháu còn phải kêu ngài một tiếng ba?”

“Chẳng lẽ cô là bạn gái của Hiên nhi?” Con của mình có bạn gái thế lực như vậy Lan Lăng Phong không khỏi ngạc nhiên.

“Cháu biết ngài đối với chuyện hai ngày nay vô cùng nghi hoặc, phần báo chí là người của cháu giải quyết, còn vì sao Tôn Yên ngủ trên giường cùng Hiên mong ngài trước hết nghe cái này” Ly Á đưa ra bút ghi âm đoạn nói chuyện vừa rồi giữa cô và Tôn Yên.

Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi không nghĩ cho anh ấy uống thuốc mê. Cảnh Hiên sẽ không phải chịu thương tổn, nhất định sẽ không, đêm đó chúng tôi cái gì cũng không có làm, anh ấy không cần chịu trách nhiệm”.

Nghe từng câu nói, Lan Lăng Phong cả người run rẩy, chính mình đến tột cùng ta đã làm gì, tại sao không nghe Hiên nhi giải thích, vì cái gì không tin nó còn tàn nhẫn đánh đập. Hiên nhi nói đúng: “Tất cả là mình sai, là chính mình thực xin lỗi A Tĩnh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK