“Xin hỏi Trương Ly có ở chỗ này không?”
Đây là người thứ ba trong hôm nay hỏi vấn đề này làm Viên Ngũ Hành rất muốn dán ở ngoài cửa thẻ bài ghi “Trương Ly không ở nơi này”.
“Đúng vậy, ngươi cũng muốn khuyên chương tiền mối xóa bỏ cáo trạng hả?”
Người tới khoác một kiện áo choàng, không rõ dung mạo, nghe được Viên Ngũ Hành hỏi như vậy, trong mắt ánh sao chợt lóe.
“Thì ra có rất nhiều người đi tìm Trương Ly? Ta còn tưởng rằng Đại Chu của ta rộng rãi thanh minh, sẽ không có quá nhiều dơ bẩn xấu xa.”
“Đúng vậy, ngươi là người thứ 21 hay 22 gì đó đến ta nhớ không rõ, nghe ta khuyên một câu từ bỏ đi.”
“Ngươi chính là chủ nhân của căn phòng Viên Ngũ Hành phải không, ngươi hiểu lầm rồi, ta là bạn của Trương Ly, nghe nói hắn tới Đại Chu bèn đi tìm hắn ôn chuyện cũ.”
Viên Ngũ Hành vừa muốn nói lại nghe thấy Giang Ly ở trong phòng hô: “Ngũ Hành, cho hắn vào đi, hắn đúng thật là bạn của ta.”
Giang Ly lên tiếng, Viên Ngũ Hành tự nhiên khách khách khí khí mời người mặc áo choàng vào trong phòng.
“Nếu không phải nhận ra chữ viết trên cáo trạng là của ngươi, ta cũng không biết ngươi tới Đại Chu, tại sao không cùng ta nói một tiếng để ta đón chào cho tốt.”
“Vốn dĩ chỉ là muốn về nhà xử lý chút việc rồi đi, ai biết có thể liên lụy ra một đống người như vậy.”
Hắn tháo áo choàng, lộ ra gương mặt tuấn lãng cùng ngũ quan đoan chính, nhưng gây chú ý nhất là cặp mắt trọng đồng.
“Thánh, Thánh Thượng!”
Viên Ngũ Hành thất thanh hô, khiếp sợ đến đơ người.
“Ngươi không nói với hắn ngươi là ai hả Giang Ly?” Chu Hoàng Cơ Chỉ liếc mắt một cái nhìn Viên Ngũ Hành đang khiếp sợ.
“Không có cách khác, ai kêu hắn vừa thấy mặt liền nói ta nói bậy, không đổi thân phận làm sao biết được mọi việc từ hắn?” Giang Ly bất đắc dĩ nhún vai, ngũ quan hơi làm điều chỉnh, biến trở về bộ dáng ban đầu.
“Ngươi, à không, ngài là Giang nhân hoàng?!”
Đúng vào lúc Giang Ly biến trở về bộ dáng ban đầu, Viên Ngũ Hành đại não trống rỗng, hoàn toàn từ bỏ tự hỏi, khi hắn lấy lại tinh thần đã mặt đỏ như gấc.
Lúc trước hắn mang vẻ mặt thần bí nói với Giang Ly “Việc trộm trẻ con do Giang nhân hoàng ngầm cho phép” “Giang nhân hoàng dung túng đường ca tu luyện ma đạo” “Giang nhân hoàng chính mình tu luyện ma đạo”.
Viên Ngũ Hành chỉ muốn tìm cái khe đất chui vào đi.
Chu Hoàng Cơ Chỉ cười như không cười nhìn Giang Ly: “Lão Bạch nếu biết ngươi là Đạo Tông hành tẩu thì có thể vui sướng đến một năm cũng không ngủ được.”
“Thân phận tạm thời, thân phận tạm thời mà thôi.” Giang Ly bị Chu Hoàng Cơ Chỉ nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, vội vàng nói sang chuyện khác, lấy ra lưu ảnh cầu.
Chu Hoàng Cơ Chỉ thoáng vận chuyển pháp lực đã nhìn được nội dung của lưu ảnh cầu.
Giang tộc trưởng và Tằng thành chủ ý đồ hủy chứng cứ, Giang tộc trưởng, Tằng thành chủ tìm Cung tri phủ mưu đồ bí mật, Cung tri phủ liên hệ nhiều đời thành chủ Thanh Thành phát động quan hệ để lôi kéo Tam hoàng tử.
Đám người Giang tộc trưởng cho rằng mình làm việc rất bí mật, lại không biết lúc bọn họ đang hành động vẫn luôn có một đôi mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, cùng với sử dụng lưu ảnh cầu ghi lại tất cả.
“Hô ——” Chu Hoàng Cơ Chỉ thở dài một hơi, “Làm phiền Giang huynh lo lắng, có mấy thứ này, đủ để đem những người này một lưới bắt hết, phe phái Thanh Thành chồng chéo phức tạp, là lỗi do ta dùng người không kĩ.”
“Giang Nhất Tinh nói dối là ta cho hắn tu luyện ma đạo, mọi người đều tin là thật thậm chí ảo tưởng ra việc ta không về nhà là giả vờ để tạo hình tượng, thật ra ta ngấm ngầm tu luyện ma đạo, Nhân hoàng là đầu lình ma đạo, tín ngưỡng chi lực đối với ta là quan trọng nhất… nhưng không có một người nghĩ Giang Nhất Tinh đang nói dối.”
Giang Ly thở dài: “Chúng ta nỗ lực để thế giới trở nên hoà bình tốt đẹp, lại luôn có người cho rằng thế giới là hắc ám. Chẳng qua trong việc này ta cũng có một phần trách nhiệm, thân là kẻ mạnh lại chỉ chú trọng tu vi của bản thân mà xem nhẹ khả năng có người lấy danh nghĩa của ta cáo mượn oai hùm, mặc dù người này là thân thích mà 500 năm qua ta chưa từng gặp mặt.”
Chu Hoàng Cơ Chỉ cũng thở dài: “Đúng vậy, quốc vận Đại Chu cùng luật pháp công bằng là cùng một nhịp thở, lại luôn có người cho rằng chỉ cần lôi kéo quan hệ là có thể làm việc trái pháp luật, thoát khỏi chế tài của pháp luật, thậm chí có người còn không dám xử phạt người của hoàng triều khác, cảm thấy việc này thuộc về chính trị ngoại giao, không thuộc phạm trù mà luật pháp quản lý, còn cảm thấy chính mình săn sóc thánh ý lòng mang quốc gia mà đắc chí, ta làm hoàng đế tâm cũng rất mệt đấy.”
Giang Ly và Chu Hoàng Cơ Chỉ liếc nhau, cùng kêu lên thở dài: “Mọi người cứ luôn làm như không thấy những thứ đã rõ ra trước mắt rồi lại thích suy nghĩ vớ vẩn!”
Viên Ngũ Hành khóe mắt run rẩy, xem hai đại nhân vật thở dài với nhau, có loại cảm giác như hình tượng trong lòng sụp đổ.
Tuy rằng hắn cũng coi như là một phần tử trong nhóm “Suy nghĩ vớ vẩn”.
“Chẳng qua việc này cũng có thể lý giải, ngươi thân là Nhân Hoàng, có mấy người lại dám nghi ngờ ngươi, Viên Ngũ Hành đúng không, có tu sĩ nêu cao chính nghĩa như ngươi là vinh hạnh của Đại Chu!” Chu Hoàng Cơ Chỉ dùng sức vỗ vỗ Viên Ngũ Hành bả vai xem như cổ vũ.
Viên Ngũ Hành vội vàng đứng thẳng tắp, hô thanh “Đúng vậy”.
……
Ở vùng ngoại ô Thanh Thành, cạnh không gian tiết điểm, dòng người chen chúc xô đẩy, quần chúng quanh Thanh Thành đều chạy tới, muốn nhìn xem ngược dòng thời gian là gì, đây chính là pháp thuật đề cập thời gian chi đạo, cực kỳ hiếm thấy.
Đám người Giang tộc trưởng sở dĩ không đoán trước được Giang Ly sẽ xin ngược dòng thời gian cos nguyên nhân rất lớn là do trường hợp xin ngược dòng thời gian quá ít, mười năm cũng khó có thể gặp phải một lần.
Còn có không ít cha mẹ mất đi hài tử cũng từ thành trì khác chạy lại đây, muốn nhìn một chút hài tử đến tột cùng có phải do Giang Nhất Tinh trộm hay không.
Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử sóng vai đứng giữa không trung, hai tròng mắt hơi khép, khoanh tay ưỡn ngực, hoàng y tung bay.
Giang tộc trưởng và Tằng thành chủ đứng chung một chỗ, không hề có cảm giác khẩn trương, thậm chí còn có chút muốn cười.
Hai vị hoàng tử nhất trí cùng ra tay che giấu chân tướng, bọn họ cũng không tin Giang Ly và Viên Ngũ Hành còn có thể lật ngược tình thế?
Trừ phi Chu Hoàng đích thân đến hoặc là Nhân Hoàng nghi ngờ kết quả đưa ra, bằng không căn bản không có khả năng đảo ngược tình thế, cho dù là hoàng triều khác cùng chưởng giáo của đại tông môn đến cũng vô dụng!
Nhưng Chu Hoàng cùng Nhân Hoàng sẽ đến nơi này?
Nói giỡn, sao có thể.
Bọn họ nhìn về phía Giang Ly, phát hiện bên cạnh Giang Ly và Viên Ngũ Hành còn có một nam tử áo đen mũ trùm, trốn trốn tránh tránh như bọn chuột nhắt, vừa thấy liền biết không phải người tốt.
“Canh giờ đã đến, chuẩn bị tiến hành ngược dòng thời gian.” Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử mở hai tròng mắt, nhìn quét bốn phương.
Vô số người ngẩng đầu, ánh mắt tập trung trên người Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử.
Chỉ thấy hai vị hoàng tử dấu tay biến hóa nhanh chóng, thậm chí lưu lại tầng tầng tàn ảnh làm người kinh ngạc cảm thán.
Theo khẩu quyết hai người mặc niệm thầm trong miệng, trong lòng mọi người dâng lên một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, cảm giác chính mình cùng hai vị hoàng tử khoảng cách càng ngày càng xa, loại cảm giác về khoảng cách này không phải ở không gian mà là thời gian. Thân hình của hai vị hoàng tử dần dần mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn biến mất, ra khỏi thời không.
Có tu sĩ muốn nhân cơ hội tìm hiểu thời gian chi đạo, lại không cẩn thận rơi vào thời gian tâm ma, nếu không phải đồng bạn kịp thời phát hiện vấn đề rồi đánh thức hắn, sợ là lần nữa tỉnh lại đã là hơn trăm năm sau, mà đối với tên tu sĩ kia tới nói lại chỉ là một chớp mắt.
Hoàng thất Đại Chu khi tu hành thời gian chi đạo cần phải có người hộ pháp.
“Hai vị hoàng tử có thủ pháp khá thành thạo, tốc độ kết ấn ở tu vi này đã xem như làm không tồi.” Giang Ly cho bình luận về hai vị hoàng tử.
“Hừ, Giang huynh không cần giữ thể diện cho ta, này hai tiểu tử này rõ ràng là dùng nhiều huyễn kỹ, nếu lúc chiến đấu dùng nhiều trình tự như vậy thì đã sớm bị người ta đánh chết.” Chu Hoàng Cơ Chỉ hừ lạnh một tiếng, đối với hai cái nhi tử không hài lòng, “Chờ khi việc này kết thúc, ta nhất định đem bọn họ đi thực chiến.”
Viên Ngũ Hành đứng ở bên cạnh hai vị đại lão, run bần bật, không dám nói chen vào.