Giang Ly thật sự muốn cười, ta khi nào thì tu luyện qua ma đạo?
Ma đạo là đối tượng mà Nhân Hoàng Điện tập trung bài trừ, ai dám tu luyện ma đạo liền phải có giác ngộ sẽ đối nghịch cùng toàn bộ Tu Tiên giới.
Con đường thành tiên có rất nhiều, chừng mấy chục loại, có luyện Thể Đạo rèn luyện thân thể, có Cổ Đạo lấy thân dưỡng cổ, Luyện Khí hóa tinh Luyện Khí Đạo, thiên địa phù trận Phù Văn Đạo,... nhưng duy nhất có một đường bị Tu tiên giới cấm đó là ma đạo.
Ma đạo quan niệm chính là không kiêng kỵ gì, không từ thủ đoạn, lấy chúng sinh dưỡng một người, chết bao nhiêu người không quan trọng, chính mình có thể sống sót, có thể trở nên mạnh hơn là được.
Nếu là lúc còn con đường để phi thăng, Cửu Châu Đại Lục không hoàn toàn bài xích ma đạo bởi cho dù là tu ma đạo thì mục đích cuối cùng vẫn là phi thăng, nằm ở phạm vi Đại Lục có thể thừa nhận, nhưng khi con đường phi thăng bị chặt đứt, người của ma đạo có mưu đồ huyết tế Cửu Châu, lấy chúng sinh của Cửu Châu dưỡng ra một vị tiên nhân thì nói không chừng có thể phi thăng, thậm chí có thể tạo ra thảm án cả một hoàng triều không còn người sống sót.
Vì việc này, đại lục Cửu Châu đã thống nhất quy định bất thành văn là người tu luyên ma đạo, ai cũng có thể giết chết.
“Ngài không ngạc nhiên sao?”
“Không có bằng chứng, ta sẽ không ngạc nhiên.”
“Đương nhiên là có chứng cứ, chẳng lẽ ngài chưa nghe qua một truyền thuyết không biết thật giả hay sao, trước khi Giang nhân hoàng trở thành nhân hoàng, hắn từng không màng ảnh hưởng mà cùng Vực Ngoại Thiên Ma giao đấu làm cả một thành trì không còn người sống. Hơn nữa Giang ra ăn cắp trẻ con với số lượng lớn, Giang gia muốn nhiều trẻ con như vậy để làm cái gì, tất nhiên là huyết tế trẻ con, lấy hình bổ hình, giúp người phá đan thành anh, đây hoàn toàn là thủ đoạn của ma đạo, Giang nhân hoàng không biết việc này được sao?”
“Lấy thủ đoạn của Giang nhân hoàng, giúp người đạt được thành tựu Nguyên Anh cực kì đơn giản, nhưng hắn lại không ngăn cản Giang gia sử dụng ma đạo thủ đoạn cho thấy hắn không chỉ dung túng Giang gia, chỉ sợ chính hắn cũng là người trong ma đạo, chỉ có người trong ma đạo mới có thể mặc cho người khác không từ thủ đoạn để lên đến Nguyên Anh, mặc kệ gia tộc của mình sử dụng phương pháp độc ác của ma đạo!”
“Trương tiền bối, nếu ta đoán không sai, đương đại Nhân Hoàng là người trong ma đạo, vậy Cửu Châu đại lục sẽ gặp phải tử kiếp! Vậy hi vọng Trương tiền bối sẽ đem việc này báo cho tông chủ của quý tông!”
Viên Ngũ Hành dứt lời liền muốn quỳ xuống, khẩn cầu Giang Ly, lại phát hiện chính mình như bị một đôi bàn tay to kéo không thể quỳ xuống được.
“Trương tiền bối……”
Viên Ngũ Hành còn muốn nói cái gì, liền thấy Giang Ly trầm mặt, đứng dậy đi ra phòng ốc.
Giang Ly mang theo khí thế mười phần làm cho người ta sợ hãi, phảng phất đang sắp sửa nổi giận, Viên Ngũ Hành nuốt khẩu nước miếng, không nói cái gì nữa.
Viên Ngũ Hành nói Nhân Hoàng như thế nào, như là Giang nhân hoàng âm thầm trợ giúp Giang gia, Giang nhân hoàng trộm tu luyện ma đạo, Giang Ly đều sẽ đạm nhiên cười, sẽ không để ý, coi như nghe chuyện cười vì hắn biết những việc này hắn chưa làm qua.
Nhưng Viên Ngũ Hành suy đoán Giang gia huyết tế trẻ con lại không giống vậy, bởi vì Giang Ly biết chuyện này rất có khả năng là thật sự!
Bằng không khó có thể giải thích Giang gia vì sao cần nhiều trẻ con như vậy!
Nhân Hoàng Điện là thế lực số một của Cửu Châu đại lục phản đối ma đạo tu hành, mà Giang gia lại rất có khả năng dùng danh nghĩa của hắn tu hành ma đạo!
Giang Ly cực kì phẫn nộ, lấy chính mình làm trung tâm, thần thức mở ra mấy trăm dặm, kể cả tình huống của vô số toà thành trì bên trong Thanh Thành hắn đều có thể nắm được nhưng hắn vẫn không phát hiện được gì. Bản thân việc không phát hiện được gì đã là một vấn đề.
Hắn không phát hiện dấu vết của việc huyết tế trẻ con, lại cũng không thấy được trẻ con mất tích.
Giang Ly còn đặc biệt dùng thần thức quét qua đại trạch của Giang gia, Giang gia vẫn đang tế tổ không có gì thay đổi, cũng không có mấy địa phương như tầng hầm ngầm, mật đạo.
Loại tình huống này xuất hiện cho thấy hoặc là Viên Ngũ Hành nói sai, hoặc là có người đem trẻ con giấu ở không gian khác.
Cửu Châu đại lục có hai loại phương thức sử dụng không gian, một loại là lấy nhẫn trữ vật làm vật dẫn, tùy thời tùy lúc mà thông qua nhẫn trữ vật tiến vào không gian nhưng loại không gian này không thể chứa vật còn sống, một loại khác là tìm thấy điểm tiếp xúc (tiếp điểm) của không gian, điểm tiếp xúc của không gian sẽ không di chuyển lại có thể chứa vật còn sống, cũng như bí cảnh là minh hoạ cho phương thức này.
Vị trí của tiếp điểm không gian cực kỳ khó tìm, nếu không phải ra vào không gian, ở bên ngoài căn bản không phát hiện được.
“Ngươi nói những điều này liệu có chứng cứ thiết thực? Ví như dùng lưu ảnh cầu lưu lại cuộc nói chuyện của gia chủ Giang gia và thành chủ?”
Viên Ngũ Hành thấy Giang Ly lần nữa đi vào trong phòng, thần sắc đã bình đạm trở lại, hoàn toàn không tối tăm như lúcmới ra phòng.
“Không có, lúc ấy nếu dùng lưu ảnh cầu sẽ có pháp lực dao động, không thể gạt được thành chủ Nguyên Anh kỳ, đến nỗi mặt khác chứng cứ…… Không có.”
Viên Ngũ Hành nói tới đây có chút mất mát, nhưng hắn ngay sau đó còn nói thêm: “Tần suất Giang gia tế tổ cùng việc bắt cóc trẻ con có tần suất gần nhau, ta suy đoán Giang gia chỉ là mặt ngoài tế tổ, kỳ thật là ở huyết tế trẻ con, chẳng qua thời điểm Giang gia tế tổ phòng bị quá mức nghiêm ngặt, mấy năm nay ta thử qua nhưng không vào được.”
“Lúc này Giang gia đang tế tổ, tiền bối có thể thử……”
Giang Ly lắc đầu: “Ta đã nhìn qua Giang gia, cũng không thấy cái gì dị thường…… hả?”
Giang Ly khóe miệng hơi hơi giơ lên, có vẻ như phát hiện manh mối nên vui vẻ, lại như là cười lạnh.
“Vừa nói xong liền phát hiện.”
Giang Ly vẫn chưa thu hồi thần thức, vẫn để thần thức bao phủ ở phạm vi trăm dặm.
……
Ở vùng ngoại ô Thanh Thành, dưới một cây đại thụ, không gian xáo động, một vị lão giả đi ra.
Lão giả quan sát bốn phía cẩn thận, xác định không người rồi mới đứng dậy bay về phía từ đường Giang gia.
……
Giang Ly cũng không có đi theo lão giả vào Giang gia mà kéo theo Viên Ngũ Hành đi vào chỗ không gian tiếp điểm ở vùng ngoại ô Thanh Thành kia.
Hắn nhẹ nhàng chuyển động, không gian hình thành gợn sóng, cuối cùng xuất hiện cánh cửa không gian.
Chỗ không gian này rất nhỏ, chỉ có lớn nhỏ mấy cái sơn động, vừa tiến vào không gian, mùi máu tươi gay mũi liền xộc lên làm Viên Ngũ Hành ho khan.
Viên Ngũ Hành trước tiên thích ứng mùi máu tươi sau đó liền bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ ngây người.
Mấy trăm bộ hài cốt không hoàn chỉnh nằm ở hai bên sơn động như là bị người ta tùy ý vứt qua, đầu lâu tách rời xương sống, xương tay, xương đùi cùng thân thể bị tách ra, cực kì lộn xộn.
Cuối con đường là tế đàn bị máu tươi nhiễm hồng, trên tế đàn bày mười mấy bộ thi thể của trẻ con không hoàn chỉnh, mùi máu tuơi đang từ thi thể tản ra trong không khí, máu thịt đang nhanh chống tiêu tán làm nồng đậm thêm mùi máu tươi, không bao lâu liền lộ ra xương trắng ở đầu ngón tay thi thể.
Viên Ngũ Hành nhịn không được, nghiêng ngả lảo đảo đi đến ven tường nôn khan một trận, chẳng qua hắn không kịp đỡ vào vách tường nên bị trs ngã vào đống hài cốt kia.
Hắn không có sức lực đứng dậy, mà là nằm ở trên hài cốt, một bên nôn mửa một bên khóc lớn: “Súc sinh, Giang gia là đám súc sinh, bọn họ sao lại dám xuống tay, bọn họ không có con cái sao!”
Giang Ly không nói, biểu tình lại lạnh lẽo dọa người.
Giang Ly không có đi theo lão nhân vì biết đối phương chạy không được, hắn tới nơi này là muốn nhìn xem còn có người có thể cứu trở về được hay không. Hiện tại xem ra không có lấy một người có thể cứu được.
Vãng Sinh Chú công chính bình thản mà quanh quẩn trong không gian, ban đầu nhỏ giọng niệm nhanh không nghe rõ nội dung chú ngữ, dần dần về sau lại trở nên rõ ràng hơn, niệm cũng to hơn. Niệm xong thì không gian bắt đầu lung lay, đá rơi xuống, phảng phất sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Trương…… Trương tiền bối.”
Viên Ngũ Hành nhìn Giang Ly thì thấy hắn đang tức giận, trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ bằng thanh âm là có thể đem không gian chấn động đến mức sắp rách nát hiển nhiên không phải việc mà Nguyên Anh kỳ có thể làm được.
Giang Ly quay đầu nhìn nam tử trung niên đang hồng hồng con mắt, lộ ra hàm răng cười nói: “Chúng ta đến Giang gia đi dạo thôi.”