Người lão nhân đang quỳ trong từ đường Giang gia là trưởng bối lớn tuổi nhất của Giang gia, đồng thời cũng là tộc trưởng.
Giang tộc trưởng thấy lão giả kia đến liền run rẩy mà cầm cây trượng, đứng dậy hành lễ, mặt lộ vẻ vui mừng: “Lão tổ tông đã xuất quan sớm hơn 2 ngày so với kế hoạch, ngài có phải đã đột phá Nguyên Anh đỉnh bước vào Hóa Thần hay không?”
Lão giả lắc đầu, tiếc nuối nói: “Bước vào Hóa Thần nói dễ hơn làm, chỉ là đáng tiếc cho mười đứa trẻ con kia, sau khi lấy trúng hết tế cũng không có nhiều trợ giúp cho tu vi của ta, xem ra nếu muốn đột phá Hóa Thần không thể chỉ dựa vào việc huyết tế trẻ con mà còn phải tìm phương pháp khác."
Vẻ mặt tiếc nuối của Giang tộc trưởng vừa loé qua đã biến mất, nói: “Vừa nãy có người vào truyền lời nói các cha mẹ mất đi hài tử ở Thanh Thành đang tìm kiếm khắp nơi, thậm chí gây náo loạn ở cửa phủ Thành chủ, xem ra lần này khó để ép xuống. Xem ra việc lão tổ tông đổi phương pháp cũng không tệ, mấy năm nay chúng ta trộm quá nhiều trẻ con nên đã có người hoài nghi chúng ta rồi."
“Ai?”
“Là một người tên Viên Ngũ Hành, là tán tu Kim Đan, mấy năm gần đây hắn vẫn luôn muốn nhân lúc chúng ta tế tổ mà tiến vào."
Lão giả cười nhạo một tiếng, không thèm để ý: “Xem ra là hắn đã phát hiện tần suất tế tổ gần với tần suất trẻ con mất tích, một người 8 tu mà thôi, đúng lúc dùng để làm huyết tế cũng được".
“Đúng rồi, nếu đám cha mẹ ngu ngốc bị mất con cái kia vẫn luôn là ồn ào thì bắt luôn họ để mang đi huyết tế, để cho bọn họ cùng con cái đoàn viên."
“Đúng vậy.”
“Cảm ơn ngươi nha, vậy tại sao người không đi xuống dưới để đoàn viên cùng cha mẹ của ngươi đi?"
“Ai?” Lão giả quay đầu lại căm tức nhìn
xem là ai nói năng lỗ mãng, đồng thời cả người cũng lập tức lùi về phía sau, hắn thế mà lại không phát giác được có người đã đến.
Có thể lẩn tránh chính mình không phải tu sĩ Nguyên Anh tinh thông pháp thuật ẩn nấp thì cũng là tu sĩ đã đạt đến cảnh giới Hoá Thần.
Mấy đạo pháp thuật mà hắn liên tiếp đánh ra đều bị Giang Ly phá bỏ.
Giang Ly không nói hai lời, trực tiếp cho hắn một cái tát làm lão giả đụng trúng bài vị thờ phụng trên bàn, bài vị rơi đầy xuống đất khiến một nửa hàm răng của lão giả kia bị vỡ nát.
“Ngươi!”
Ma bào lão giả giật mình, hắn có thể cảm nhận được Giang Ly giống với chính mình, đều là Nguyên Anh đỉnh, nhưng động tác của đối phương lại mau đến nỗi làm mình không kịp phản ứng.
Cả đời gian Ly trải qua chiến đấu sinh tử nhiều đến nỗi chính hắn cũng không đến hết được, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, đừng nói đem tu vi áp chế đến Nguyên Anh Kỳ, cho dù là Kim Đan kỳ thì hắn cũng có thể dễ dàng đánh bại lão giả kia.
Mặt Giang Ly vẫn không có cảm xúc, không nói một lời mà chiến đấu, đem lão già đè ở trên mặt bàn, một quyền lại một quyền đấm xuống, quyền sau mạnh hơn quyền trước, thậm chí là trong quá trình đánh nhau còn nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống.
【 chúc mừng ký chủ đã đánh thắng Giang Nhất Tinh, nhiệm vụ cho tay mới hoàn thành 】
Giang Ly nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống, hắn không có nửa điểm vui sướng mà vẫn như cũ dùng lực đạo của Nguyên Anh Kỳ đánh Giang Nhất Tinh.
Hắn sợ khi dùng lực lượng mạnh hơn sẽ trực tiếp đem Giang Nhất Tinh đánh chết.
Giang Ly khi dùng thần thức rà quét được tiếp điểm của không gian đã lập tức nhận ra lão giả chính là Giang Nhất Tinh. Còn hắn bởi vì thay đổi ngoại hình nên Giang Nhất Tinh không nhận ra hắn là Giang Ly.
“Ngươi biết…… Ta là ai…… không… Ta chính là…ca ca…… của…Giang nhân hoàng…… Giang Ly……”
Giang Nhất Tinh nói chuyện đứt quãng, bởi vì hàm răng đã bị rụng mất một nửa, khi nói chuyện gió còn lọt vào trong miệng.
“Thế à!”
“Này thì ca ca của Giang nhân hoàng!”
“Uy phong lớn nhỉ!”
“Nhân Hoàng cũng chưa uy phong được như ngươi!”
“Lập bài vị cho chính mình này!”
“Biết chính mình đáng chết phải không!”
“Hay là giả chết để qua mặt!”
Giang Ly tức giận không thể nào nguôi, Giang Nhất Tinh danh nghĩa của hắn để làm việc của ma đạo, hại chết không biết bao nhiêu là trẻ con, việc này làm cho hắn cảm giác như cái chết của những đứa trẻ đó cũng có trách nhiệm của hắn.
Hắn mỗi lúc nói xong một câu liền đấm một quyền, vẫn luôn đấm cho đến khi Giang Nhất Tinh thất khiếu đổ máu, đầu óc mơ hồ mới dừng tay.
Giang Ly nhặt lên bài vị viết tên Giang Nhất Tinh tên, hừ lạnh một tiếng.
“Dùng tín ngưỡng chi lực khi tế tổ để xoá bỏ oán khí của trẻ con, đúng là khôn lỏi.”
Giang Ly kéo cổ chân của Giang Nhất Tinh rồi lôi ra ngoài, lúc ra cửa còn làm đầu của Giang Nhất Tinh va đập vào khung cửa phát ra tiếng vang, người của Giang gia đã sớm nghe thấy động tĩnh ở từ đường, vừa thấy Giang Ly xuất hiện đều muốn ra tay giết chết hắn.
Ngoại trừ một số ít người thì Giang gia vẫn cho rằng Giang Nhất Tinh đã chết, cũng không ai quen biết Giang Nhất Tinh, bởi thế khi công kích Giang Ly cũng không tránh Giang Nhất Tinh, có vài đạo đánh trúng, chẳng qua cùng nắm tay của Giang Ly so sánh thì công kích này cũng không đau không ngứa, Giang Nhất Tinh còn không chết được.
Giang Ly nhẹ nhàng phất tay liền chặn lại tất cả chiêu thức, đánh bại bọn họ một cách dễ dàng.
“Tiền bối, ngài đây là……” Viên Ngũ Hành theo ở phía sau, bị hành động của Giang Ly làm cho sợ hãi, trực tiếp đi vào Giang gia để bắt thủ phạm là việc mà hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Đương nhiên là phải đem việc này làm lớn." Giang Ly đương nhiên nói.
“Làm, làm lớn?” Viên Ngũ Hành không hiểu Giang Ly muốn làm gì, chỉ cảm thấy tên Đạo Tông hành tẩu này pháp lực cao thâm, hành sự khó hiểu.
"Nếu không thì làm sao thấy được cuối cùng có bao nhiêu người đang bao che cho Giang gia, rốt cuộc là chủ của một thành, chủ của một phủ hay là tầng cao hơn… Ta lại muốn nhìn xem, lần này có thể câu được bao nhiêu cá.” Giang Ly lạnh lùng cười.
Chu Hoàng không biết đến còn được, nếu lại biết rõ hành vi của Giang Nhất Tinh mà còn giấu diếm vậy thì đừng trách Giang Ly không nhận bạn bè.
Viên Ngũ Hành nghe xong thì mơ màng, đây là dấu hiệu của việc muốn lật trời đây!
“Ngươi mau tập trung cha mẹ có con cái bị mất tích, nói với họ là đã tìm được hung thủ, đang bị thẩm phán ở Phủ thành chủ."
“Được!”
……
Thanh Thành thành chủ họ Tằng, hắn cho rằng con đường làm quan của mình vô cùng thuận lợi, từ một kẻ nhỏ bé không ngừng được quý nhân giúp đỡ nên một đường thăng chức, bây giờ lại ngồi lên vị trí thành chủ Thanh Thành mà không ít đồng Liêu đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán để giành lấy, dựa được vào Giang gia, tuy rằng không được gặp trực tiếp Nhân Hoàng nhưng móc nối được với Giang gia cũng đồng nghĩa với việc móc nối được với Nhân Hoàng.
Phải biết rằng mấy vị thành chủ Thanh Thành ngày xưa bây giờ đã có địa vị rất cao, vị cao nhất đã là tri phủ làm hắm cực kỳ hâm mộ.
Tằng thành chủ dựa theo thói quen sinh hoạt đang chuẩn bị nghỉ ngơi, hiện giờ đang là chạng vạng, mặc dù chưa đến thời gian nghỉ ngơi nhưng hắn thân là thành chủ, nghỉ ngơi trước nửa canh giờ cũng sẽ không có người dám nói gì.
Vào lúc hắn đang muốn nghỉ ngơi thì lại có cấp dưới đến báo là ngoài cửa có án lớn muốn mời thành chủ ra quyết định.
Tằng thành chủ cực kỳ không vui, có án lớn tức là trong một thời gian ngắn sẽ không giải quyết được, thời gian nghỉ ngơi của hắn sẽ bị chậm trễ.
“Ngươi ra ngoài nói với người kia là ta có việc ra ngoài, ngày mai lại đến."
“Đại nhân, theo người nọ lời nói, hắn bắt được hung thủ bắt cóc trẻ con, đó là lão thái gia Giang Nhất Tinh - người đã chết đi của Giang gia, mà Giang lão thái gia bây giờ đã bị hắn đánh đến mê mang, dân chúng nghe nói liền sôi nổi đến xem, hiện giờ cửa phủ đã bị vây chật như nêm cối.”
“Đồ khốn, sao không nói sớm chuyện này!” Tằng thành chủ kinh hãi tốt độ, một chân đá lăn tên thủ hạ không biết nặng nhẹ, vội vàng sửa sang lại y quan rồi ngồi ngay ngắn ở đại đường.
“Mang kẻ làm ầm ĩ ở ngoài cửa lên đây!” Tằng thành chủ ngồi ở phía trên đại đường, vẻ mặt nghiêm chỉnh uy nghiêm.
Giang Ly nhẹ bước vào đại đường, xách theo Giang Nhất Tinh giống như xách gà con, bên cạnh là Viên Ngũ Hành vừa kích động vừa nơm nớp lo sợ, đằng sau là hơn mười vị cha mẹ đang khóc sướt mướt, vừa đá vừa mắng Giang Nhất Tinh, sau cùng là quần chúng vây xem náo nhiệt.
Văn bản luật pháp Đại Chu quy định rõ ràng, quan viên địa phương phải công khai khi xử lý án kiện.
Lúc này Tằng thành chủ cực kỳ căm hận điều luật này bởi trước mặt bao người hắn khó mà bao che cho Giang gia.