“Thì ra ngài chính là Giang Ly tổ tông, hậu nhân bất hiếu bái kiến Giang Ly lão tổ.” Giang tộc trưởng bị Giang Ly hiện thân làm cho khiếp sợ, nhớ lại lúc trước đến nhà Viên Ngũ Hành bàn một trận về “Tín ngưỡng chi lực” lại càng đỏ mặt, nhưng hắn rất nhanh liền bỏ qua cảm giác xấu hổ, cúi đầu mà bái.
Giang Ly cười mà không nói.
“Lão tổ tông thường xuyên nhớ lại thuở nhỏ với ngài, nói đó là thời khắc vui sướng nhất trong cuộc đời, còn nói ngày tâm lành thấy người nghèo sẽ tặng tiền giúp đỡ.”
“Lão tổ tông nói hắn niên thiếu khinh cuồng, không rõ phải trái gây rắc rối cho ngài, bây giờ mỗi khi nhớ lại đều sẽ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hắn rất muốn nói tiếng xin lỗi với ngài nhưng lão tổ tông khả năng có hạn, sợ sống không đến lúc gặp lại ngài, ngài lại lấy thiên hạ làm đầu, rời nhà rồi không về, thấy ngài một lần thật sự là quá khó!”
“Vì tâm ma gây loạn nên lão tổ tông không cẩn thận rơi vào ma đạo, lấy phương thức đầu cơ trục lợi kéo dài thọ mệnh!”
Giang tộc trưởng nước mắt nước mũi giàn giụa, tình ý chân thành, tư thế này đúng là hận không thể móc tim móc phổi cho Giang Ly xem, người vây xem cũng bị Giang tộc trưởng ảnh hưởng, cảm thấy việc Giang Nhất Tinh tu luyện ma đạo về tình có thể tha thứ, từ xưa công và tư khó vẹn đôi đường, Giang nhân hoàng lấy thương sinh làm nhiệm vụ của mình, đối gia tộc thiếu quan tâm là khó có thể tránh.
Đáng tiếc Giang Nhất Tinh không có cơ hội nói một câu “Thực xin lỗi”.
Viên Ngũ Hành sắc mặt khó hiểu, cảm thấy cảnh này giống như đã từng thấy.
“Chúng ta đã là hậu nhân của Giang Nhất Tinh lão tổ tông, cũng là hậu nhân của ngài, có trưởng bối làm Nhân Hoàng, chúng ta làm vãn bối không dám mượn danh tiếng ngài làm bậy, ngoại trừ việc lão tổ tông rơi vào ma đạo thì không có làm việc thương thiên hại lý khác, Giang gia còn nỗ lực kết nhiều bạn tốt, quảng giao tài nguyên, dùng nhân duyên cùng tài nguyên lót đường tu thành, đem Thanh Thành xây dựng thành đại thành trì, đây là Thanh Thành người rõ như ban ngày!”
Người Thanh Thành âm thầm gật đầu, bọn họ nghe thế hệ trước người giảng qua, Thanh Thành có thể có quy mô lớn như vậy là phần lớn nhờ Giang gia
Thanh Thành ngày xưa dù gọi là thành nhưng chỉ là miễn cưỡng, phần lớn người đều không nhận bởi có thành trì nào mà một vị Kim Đan tu sĩ cũng không có?
Lúc đó người ở địa phương khác cùng người ở Thanh Thành cãi nhau thì sẽ đem người Thanh Thành gọi là dân quê, không có giáo dục.
Mà hiện tại Thanh Thành ở toàn bộ phủ Thiên Khánh cũng là một thành trì lớn, người Thanh Thành đi ở bên ngoài ngẩng đầu ưỡn ngực, ai thấy đều sẽ nói một câu “Người Thanh Thành, lợi hại ghê.”
“Chúng ta coi chính mình là một phần tử của Nhân Hoàng Điện, lúc nào cũng lấy tiêu chuẩn của Nhân Hoàng Điện răn dạy chính mình, chỉ cầu làm Nhân Hoàng Điện, làm ngài thừa nhận, chúng ta Giang gia không có làn Nhân Hoàng Điện mất mặt!”
“Giang Ly tổ tông, hậu nhân bất hiếu thay Giang gia hỏi một câu, chúng ta có thể gia nhập Nhân Hoàng Điện sao?”
Giang tộc trưởng ngẩng đầu ngước nhìn Giang Ly, ánh mắt tràn ngập khát vọng, người xung quanh đều âm thầm cổ vũ ỷong lòng, hận không thể thay thế vị trí Giang Ly nói câu “Có thể”.
Giang Ly nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Nằm mơ.”
“Nhân Hoàng Điện tổng cộng trưng bày 72 vị Nhân Hoàng đời trước, không ai trong bọn họ đem thế lực gia tộc xếp vào trong Nhân Hoàng Điện, càng đừng nói là cho cả một cái gia tộc gia nhập Nhân Hoàng Điện, ta Giang Ly có tài đức gì làm Giang gia tiến vào Nhân Hoàng Điện?”
“Ngài chính là Nhân Hoàng mạnh nhất, ngài mở ra tiền lệ cũng không ai nói cái gì.” Giang tộc trưởng vội vàng nói.
Người xung quanh âm thầm gật đầu, xác thật, Giang nhân hoàng thân là người mạnh nhất Cửu Châu nhưng không ngông cuồng xằng bậy mà quá mức an phận, không nói Độ Kiếp kỳ, cho dù là Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng kiêu ngạo hơn Giang Ly nhiều, muốn trái pháp luật thì trái, ví dụ như cướp tân nương trong buổi tân hôn, đánh cướp sau khi buổi đấu giá kết thúc rồi lại nói đây là đặc quyền của cường giả.
Giang nhân hoàng nếu muốn đem Giang gia kéo vào Nhân Hoàng Điện, mọi người đại khái cũng chỉ sẽ cười cho qua chuyện, sẽ không phản đối.
Không biết ai ở trong đám người hô một giọng nói: “Giang nhân hoàng, Giang gia không phải tất cả đều là người xấu!”
Lời nói ra như kích thích mọi người, mọi người sôi nổi kêu to “Giang gia gia nhập Nhân Hoàng Điện”, đặc biệt là Thanh Thành người kêu vô cùng to.
Những cha mẹ bị mất đi con cái phản đối nhưng tiếng nói của họ vào giờ phút này có vẻ quá mức nhỏ yếu.
Có cha mẹ phẫn nộ chất vấn người xung quanh: “Giang gia giết trẻ con tu luyện ma đạo, gia tộc như này sao có tư cách tiến vào Nhân Hoàng Điện?”
Người đang bị chất vấn khinh thường mà trả lời: “Không nói đến Giang gia lão tổ tông Giang Nhất Tinh trọng tình trọng nghĩa, hắn chẳng qua nhất thời bị che mắt mà chỉ nói đến hành động của Giang gia trong gần 300 năm nay giúp Thanh Thành mở rộng, bá tánh an cư, linh cơ nhiều hơn so với nơi khác, tạo phúc cho không biết bao nhiêu tu sĩ. Công đức như vậy chẳng lẽ không đủ để đền bù tội lỗi? Các ngươi không có tập thể quan niệm sao!”
Cha mẹ kia nghẹn lời, không biết nên dáp trả thế nào.
Những cuộc nói chuyện như thế còn phát sinh ở rất nhiều chỗ mà tất cả đều bị Giang Ly nghe được.
Giang đi bay lên cách mặt đất 10 trượng, dùng sức hô để mọi người ở đây đều có thể nghe được hắn nói.
Chỉ thấy Giang Ly cười nói: “Các ngươi nói ta đều nghe được, thật giỏi, nói rất hay, đặc biệt là câu ‘ công đức như vậy chẳng lẽ không đủ để đền bù tội lỗi tu luyện ma đạo’, nếu bỏ qua nội dung thì nói rất có đạo lý.”
Người nói chuyện vừa nãy khóe miệng khẽ nhếch, ưỡn ngực, được Nhân Hoàng khen ngợi là cả đời vinh quang, cũng đúng là hắn ban đầu kêu to cho Giang gia nhập Nhân Hoàng Điện. Nhưng câu nói kế tiếp của Giang Ly thực mau làm hắn cười không nổi.
“Không thể tưởng được ta đời này có thể còn có thể nghe được lời nói như vậy, Cơ huynh, ta đề nghị Đại Chu có thể tăng thuế chủ số thông minh để sung quốc khố.”
Chu Hoàng Cơ Chỉ gật đầu ứng hòa: “Giang huynh nói có lý, việc này sẽ được bàn bạc sau.”
Người nọ đỏ mặt biện giải nói: “Thưởng phạt phân minh, ưu khuyết bù trừ, có gì không đúng?”
Cuối cùng công tội có bù trù được hay không là vấn đề vẫn còn tranh luận, người nọ không tin Giang Ly có thể giải đáp.
Nhưng mà việc này với những người khác có lẽ khó có thể giải đáp, nhưng đối với Giang Ly mà nói lại là việc dễ như trở bàn tay.
Túc sát chi khí giống mưa rền gió dữ thổi quét toàn trường, khiến mọi người lạnh xương buốt thịt, sau đó có lực lượng vô hình kéo vạt người ra trước mặt Giang Ly.
(Túc sát: xơ xác tiêu điều)
Giang Ly bóp cổ người nọ, lạnh lùng cười nói: “Ta ba lần ngăn cản Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn, ba lần cứu vớt Cửu Châu, đổi cách nói khác thì các ngươi có thể sống đến bây giờ là nhờ công lao của ta, một khi đã vậy thì ta giết các ngươi cũng là bình thường! Không ai có thể trách móc móc oán hận ta!”
“Thả…… thả ta ra……” Người nọ không tránh thoát được nên điên cuồng giãy giụa.
“Vì cái gì? Ta đã cứu ngươi ba lần, ngươi tại sao không thể để im cho ta giết ngươi! Tại sao ngươi lại không có ý thức tập thể như thế? Giết ngươi sẽ làm ta vui hơn, sao người không có chút tinh thần hy sinh nào thế?” Giang Ly không dao động, trong ánh mắt không có một tia nhân từ chỉ có sự điên cuồng và tàn nhẫn!
“Thả…… thả ta ra……” Người nọ đang vô cùng hối hận.
Hắn cảm thấy truyền thuyết là thật, Giang nhân hoàng trước khi kế vị thật sự giao thủ với Vực Ngoại Thiên Ma, dẫn tới một thành người chết thảm, xương cốt cũng không còn!