Giang Ly đã rõ chuyện là như thế nào, Giang gia mượn thanh danh của mình lại không dám nói trực tiếp, vì vậy liền tạo ra ám chỉ cho người khác thấy rằng họ có quan hệ rất tốt với hắn.
“Trước đó ngươi từng nói trẻ con mất tích có liên quan tới Giang nhân hoàng, việc này là sao?”
Nam tử trung niên thu lại ý cười, nghiêm túc lên, không muốn cùng Giang Ly nhiều lời, thậm chí phóng xuất ra uy áp của Kim Đan kỳ, làm Giang Ly biết khó mà lui bởi hắn cho rằng Giang Ly nhiều lắm cũng chỉ là Luyện Khí mấy tầng.
Thân là trưởng bối đã tu đến Kim Đan, hắn cần thiết làm tiểu gia hỏa biết khó mà lui, không cần trọn lẫn vào việc nguy hiểm như thế này.
“Không cần nói về chuyện này, việc này đối với ngươi mà nói rất nguy hiểm!”
Ai ngờ Giang Ly lại đem lực lượng khống chế ở đỉnh Nguyên Anh kỳ, đồng thời thả ra uy áp.
“Ta lại muốn nhìn một chút ở đây có nguy hiểm gì.”
“Nguyên, Nguyên Anh kỳ……”
Chuyện này rõ ràng cùng Giang Ly có quan hệ, nam tử trung niên đối chính mình có hiểu lầm, nếu là đem thân phận thật sự nói cho hắn thì hắn sẽ không nói thật, vì thế Giang Ly lựa chọn ngụy trang thành một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Nguyên Anh kỳ không phải quá mạnh, lại có thể trấn trụ trung niên nam tử.
Nam tử trung niên vội vàng hành lễ: “Thì ra là Nguyên Anh kỳ tiền bối, là Viên Ngũ Hành không biết chân nhân.”
Viên Ngũ Hành mồ hôi lạnh đầy đầu, ai có thể nghĩ đến một vị thiếu niên đang lòng đầy căm phẫn mà hắn tùy tiện ở ven đường khuyên can lại là Nguyên Anh kỳ, nhìn tưởng là thiếu niên nhưng nói không chừng đối phương là lão yêu quái đã sống mấy trăm tuổi, tuy rằng cử chỉ trước đó của mình không quá thất lễ, nhưng lỡ như vị tiền bối này lòng dạ hẹp hòi thì lại không xong.
Ở trong mắt của Viên Ngũ Hành, Nguyên Anh kỳ đã là tu sĩ cực kỳ lợi hại, toàn bộ Thanh Thành cũng không có mấy người, thành chủ Thanh Thành cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ.
“Được rồi, ta không có ý muốn trách cứ ngươi, hiện tại có thể nói đến việc trẻ con mất tích rồi chứ?”
Giang Ly bỏ đi uy áp, nhàn nhạt mà hỏi.
Viên Ngũ Hành trải qua một phen rối rắm, cuối cùng vẫn là thật lòng nói: “Tiền bối, ngài có thể thề với trời rằng sẽ không nói ra ngoài chuyện này sao?”
Một đường tu đạo, chú ý thuận theo Thiên Đạo, bởi vậy thề với trời không phải một chuyện nhỏ, nhiều tu sĩ tin rằng nếu vi phạm lời thề, trừng phạt sẽ ứng nghiệm như lời đã từng thề.
Giang Ly không cần nghĩ ngợi vươn hai ngón tay, nghiêm túc nói: “Ta thề với trời, việc Viên Ngũ Hành sắp nói cho ta sẽ không có người thứ ba biết, nếu có vi phạm sẽ bị thành tiếp kiếp phạt!”
Viên Ngũ Hành rất là kính nể, đây là trừng phạt rất nghiêm trọng, nếu vi phạm lời thề sẽ gặp phải thành tiên kiếp, cái này đối với Nguyên Anh kỳ mà nói là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, hắn không biết Giang Ly ước gì được độ thêm mấy lần thành tiên kiếp.
“Tiền bối, mời vào trong nhà ngồi nói.”
Viên Ngũ Hành mời Giang Ly vào trong nhà, thuần thục mà bố trí mấy tầng trận pháp, nghĩ thêm hắn lại cắn răng bóp nát một khối bảo ngọc, bày ra một tầng trận pháp mà Nguyên Anh kỳ cũng không thể tìm kiếm.
Viên Ngũ Hành pha lên một ấm trà trân quý, trước tiên cho Giang Ly đổ đầy một ly rồi lại đổ cho chính mình một ly.
"Việc này phải nói từ 10 năm trước, khi ấy ta đã là Kim Đan đỉnh, chỉ còn một chút nữa là có thể đột phá Nguyên Anh kỳ nhưng một chút này khiến ta mất 20 năm cũng không có manh mối, ta không có phương pháp đột phá nên đã đến Thanh Thành để tìm kiếm cơ duyên.
“Ta vừa tới Thanh Thành liền phát hiện có người bị lạc mất hài tử, ta lại thích giúp đỡ nên muốn giúp bọn họ một tay, ai ngờ khi ta tra mới phát hiện việc này không hề đơn giản mà làm người ta sởn tóc gáy, đâu chỉ là gần nhất mới có trẻ con mất tích, Thanh Thành cùng vài toà thành trì bên cạnh vẫn có trẻ con mất tích thường xuyên trong hơn 200 năm, hơn nữa đều là trẻ con không đến một tuổi!”
“Ta lại phát hiện thời gian trẻ con mất tích cùng với tế tổ của Giang gia rất gần, tế tổ Giang gia càng thường xuyên, trẻ con mất tích cũng thường xảy ra hơn. Vì thế ta liền điều tra Giang gia, liền phát hiện quả thật là Giang gia đang trộm trẻ con. Ta nghe lén qua cuộc nói chuyện của Giang gia gia chủ cùng thành chủ, Giang gia cấu kết cùng nhiều đời thành chủ Thanh Thành, đem việc bắt cóc trẻ con áp xuống, lúc ban đầu Thanh Thành phủ còn phái người làm bộ làm tịch tìm hài tử nhưng hai năm gần đây lại không thèm giả vờ nữa, nói thẳng là không đủ nhân thủ, không tìm! Một đám khốn khiếp!”
Viên Ngũ Hành nói tới đây, gân xanh trên trán nổi lên, chén trà trong tay bị bóp nát.
“Sau lưng Giang gia có Nhân Hoàng chống lưng, nếu ta tùy tiện đem việc này nói ra, không phải Giang gia xui xẻo mà là ta!”
“Cần phải tìm được chứng cứ thiết thực, đem chứng cứ công bố ra ngoài, cứ như vậy, liền tính là Nhân Hoàng đích thân đến cũng ngăn không được miệng lưỡi người đời!”
Giang Ly trầm mặc một lát, hỏi: “Giang gia cần bắt trẻ con làm cái gì?”
“Này……” Viên Ngũ Hành chần chờ lên, “…… Không biết, có lẽ là luyện chế là pháp khí.”
Giang Ly nhìn chằm chằm Viên Ngũ Hành đôi mắt, thanh âm cực kỳ nghiêm khắc: “Ngươi nói dối, ngươi đang sợ cái gì!”
Viên Ngũ Hành bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại: “Tiền bối, chuyện này thật sự không thể nói, ai nói thì sẽ chết!”
Giang Ly từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lệnh bài ngọc chất, mặt trước viết “Đạo Tông”, mặt sau là Thái Cực Đồ án đang không ngừng xoay tròn, trông không giống được điêu khắc thành mà ngược lại như là tác phẩm được tự nhiên tạo tác.
“Còn bây giờ thì sao?”
Viên Ngũ Hành trừng lớn đôi mắt, không thể tin tưởng nhìn mặt lệnh bài này, môi đều ở phát run, như là gặp được nhân vật lớn mà sợ hãi, lại như là hưng phấn khi nhìn thấy ánh rạng đông.
“Đạo Tông lệnh! Ngài là Đạo Tông hành tẩu!?”
(Mình tra mà vẫn không rõ ràng cụm "Đạo tông hành tẩu" này, mình nghĩ chắc là người đại diện của Đạo tông đi ra ngoài rèn luyện)
Đạo Tông lệnh, thấy người cầm lệnh bài cũng như thấy chính tông chủ Đạo Tông.
Có thể có Đạo Tông lệnh, không phải Độ Kiếp kỳ thì là Đạo Tông hành tẩu, tục truyền là không quá năm người có được, mà vị này tiền bối là Nguyên Anh, vậy nên thực rõ ràng hắn là người sau.
Vị này chỉ sợ không phải là mình tưởng lão quái vật trăm tuổi mà là thiên tài tuổi còn trẻ đã tu luyện đến Nguyên Anh
Giang Ly gật gật đầu: “Bổn tọa đi không đổi tên ngồi không đổi họ, đương đại hành tẩu của Đạo Tông, Trương Ly.”
Giang Ly tạm thời bịa tên cùng thân phận của mình, lấy quan hệ của mình cùng tông chủ Đạo Tông, đối phương sẽ không trách tội chính mình.
“Nguyên lai ngài là Đạo Tông hành tẩu, thế mà làm ngài thề, này này này……”
Viên Ngũ Hành hưng phấn đến nỗi nói năng lộn xộn, Đạo Tông hành tẩu, đó chắc chắn sẽ là tông chủ Đạo Tông đời kế tiếp, tương lai sẽ là đại tu sĩ đỉnh cấp. Đạo Tông chính tông môn cổ xưa nhất, thậm chí thời gian tồn tại so Nhân Hoàng Điện còn lâu hơn, nội tình phong phú, là thế lực ít có mà không sợ Nhân Hoàng Điện.
Đương nhiên, tiền đề là phải loại trừ Giang Ly - Nhân Hoàng mạnh nhất từ trước tới nay.
Có Đạo Tông hành tẩu tham dự, cơ hội để vặn ngã Giang gia xác xuất thành công sẽ lớn hơn!
Viên Ngũ Hành lộ rõ vui mừng trên nét mặt, mặc niệm vài lần Thanh Tâm Quyết mới miễn cưỡng bình phục tâm tình.
“Ta sở dĩ không dám nói, là sợ liên lụy đến Trương tiền bối, Giang nhân hoàng rất có thể sẽ bởi vậy mà ra tay mạt sát hai người chúng ta, nhưng nếu Trương tiền bối chính là Đạo Tông hành tẩu, chắc là không sợ Nhân Hoàng.”
“Giang nhân hoàng…… có khả năng tu luyện ma đạo!”
Viên Ngũ Hành nói chuyện rất nhỏ, dường như thanh âm nói chuyện lớn hơn một chút liền sẽ bị Nhân Hoàng nghe thấy vậy.
Hắn nói xong lời này liền nhìn Giang Ly, tưởng sẽ thấy đối phương hoảng sợ nhưng không ngờ Giang Ly lại mang vẻ không thèm để ý, thậm chí còn có ý cười ngầm.