Sau khi tạm biệt nhóm cha mẹ đang ngàn ân vạn tạ rồi xin miễn tạ lễ, hai người trở lại tiểu viện của Viên Ngũ Hành.
“Ta thì người lúc ở với ta nói năng rất tốt, tại sao khi tới không đường lại không nói, có khi Tằng thành chủ còn không cả chú ý đến ngươi.”
Viên Ngũ Hành vò đầu cười hì hì nói: “Nhát gan, chưa thấy qua cảnh như thế này, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.”
Giang Ly không nhịn được mà bật cười: “Ngươi đó, dùng mười năm thời gian điều tra loại quái vật khổng lồ như Giang gia, biết rõ hy vọng xa vời mà vẫn luôn kiên trì, nếu có người nói ngươi tâm trí không kiên định thì nhất định là hắn có mắt không tròng, nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt ngươi lại sợ hãi, hôm nay ở Giang gia như thế, ở trên công đường cũng là như thế, lúc trước người muốn đột phá Nguyên Anh cũng là như thế, Đạo Tông chúng ta chú trọng tính mệnh song tu, mà ngươi hiện giờ chỉ là tu tính, không có tu mệnh.”
Viên Ngũ Hành như bị sét đánh.
Đúng là như lời Giang Ly nói, lúc đột phá Nguyên anh chính mình vẫn luôn do dự, bao nhiêu suy nghĩ như nước dâng tràn, hắn nghĩ dù sao mình cũng còn trẻ, có gì phải mạo hiểm thân tử đạo tiêu mà đột phá, vui chơi trăm năm sau đó lại đột phá không tốt hơn sao, đột phá Nguyên Anh có lợi ích gì, bên trên Nguyễn Anh còn có Hóa Thần, khi nào mới có thể tu luyện đến cùng, trước đó đã có biết bao nhiêu người thất bại khi đột phá Nguyên Anh, ta cần phải từ từ mới có thể thành công. Những suy nghĩ ấy khiến mỗi khi hắn chỉ còn một chút là có thể đột phá Nguyên anh đều bị thất bại.
“Cảm ơn tiền bối đã dạy dỗ.” Viên Ngũ Hành cung kính khom lưng với Giang Ly, Giang Ly chỉ là cười cười, chưa nói cái gì.
Viên Ngũ Hành nhớ tới cái gì, nôn nóng hỏi: “Trương tiền bối, ta nghi Giang gia sẽ phái người đi đến chỗ không gian kia tiêu diệt chứng cứ, chúng ta mau đi ngăn cản!”
“Chỉ bọn họ không đi đến chỗ không gian kia, nếu không sao có thể làm lớn chuyện này?” Giang Ly ý bảo Viên Ngũ Hành bình tĩnh, lại không nói nguyên nhân cho hắn, Viên Ngũ Hành cũng thật sự tin tưởng Giang Ly nói, bình tĩnh lại.
Rõ ràng hai người chỉ ở chung một ngày, Viên Ngũ Hành lại không cần lý do mà tin tưởng vào Giang Ly.
“Đây có phải là Trương Ly tiên sinh cùng Viên Ngũ Hành tiên sinh?” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, sau khi nói xong vẫn không thấy tiếng đáp lại được trong phòng, cũng không hề lặp lại mà chỉ là cung kính đứng ở ngoài cửa, từ đó có thể thấy người tới rất lễ phép.
Viên Ngũ Hành mở cửa, tay không chịu khống chế mà run lên, cố nén xuống để không có ra tay.
“Lão hủ tự biết hổ thẹn với thương sinh, nếu có thể đánh lão hủ một trận, giảm bớt nỗi hận của Viên Ngũ Hành tiên sinh, lão hủ tuyệt không hai lời.”
Giang tộc trưởng chống quải trượng đứng lặng ở ngoài cửa, mí mắt gục xuống, có chứa xin lỗi, lấy tu vi Kim Đan kỳ một mình gặp mặt kẻ địch là một vị Kim Đan đỉnh cùng một vị Nguyên Anh đỉnh, phía sau lại không có tùy tùng đi theo.
Viên Ngũ Hành sao có thể không hận Giang tộc trưởng, nếu Giang Nhất Tinh là đầu sỏ gây tội, thì Giang tộc trưởng chính là đồng phạm, cái chết của các hài tử tuyệt đối có thể tính lên trên đầu Giang tộc trưởng.
“Ngươi tới làm gì, muốn uy hiếp chúng ta sao?”
Viên Ngũ Hành cuối cùng cũng không có xuống tay, chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười châm chọc một câu, sau đó ngồi xuống ghế, từng ngụm từng ngụm mà uống trà.
Hắn không dám động thủ, ai biết lão gia hỏa này có thủ đoạn gì, có thể việc tránh cành mẹ đẻ cành con thì tránh.
Ai ngờ sau khi Giang tộc trưởng vào nhà liền ném quải trượng sang một bên, trực tiếp quỳ trên mặt đất, làm Viên Ngũ Hành hoảng sợ, chén trà tí thì không cầm chắc.
Giang Ly rất có hứng thú mà nhìn Giang tộc trưởng, muốn nhìn một chút vị hậu bối này có thể diễn ra trò gì được nữa.
“Lão tổ tông tuy rằng sai, nhưng có sai lớn đến thế nào cũng không thể không nể mặt Nhân Hoàng. Việc đường huynh của Nhân Hoàng tu luyện ma đạo nếu truyền khắp Cửu Châu, người đời sẽ nghĩ cái gì, khó tránh khỏi có vướng mắc trong lòng, nếu là lại có người muốn thêm dầu vào lửa, việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của Nhân Hoàng!”
“Cửu Châu ở ngoài có Vực Ngoại Thiên Ma như hổ rình mồi, may là có các đời Nhân Hoàng giơ lên ngọn cờ Cửu Châu, đẩy lùi Thiên Ma, lúc này mới giúp Cửu Châu may mắn thoát nạn, tín ngưỡng là sức mạnh của Nhân Hoàng, nếu làm lung lay tín ngưỡng của Nhân tộc đối với Nhân Hoàng, Giang nhân hoàng thực lực sẽ bị suy giảm, việc này đối với Cửu Châu có rất nhiều nguy hiểm!”
“Ta biết hai vị lòng có thương sinh, là người chính nghĩa, Giang gia ta chỉ là hạng tiểu nhân, nhưng chúng ta đối với Thiên Ma là có cùng lập trường, vậy hy vọng hai vị hãy suy nghĩ vì hàng tỉ sinh linh của Cửu Châu mà từ bỏ việc này, lão hủ trước tiên ở chỗ này cảm tạ hai vị tiên sinh!”
Dứt lời, Giang tộc trưởng thế nhưng trực tiếp dập đầu ba cái, ba tiếng động nặng nề vang lên, trán có vết máu chảy ra, khi hắn ngẩng đầu đứng dậy, đã nước mắt đầy mặt.
Viên Ngũ Hành bị ảnh hưởng bởi một loạt lời nói và hành động chân thành của Giang tộc trưởng, trong lòng không tự giác mà nghĩ nếu không thì bỏ đi, nếu thật sự đối Nhân Hoàng sinh ra cái gì ảnh hưởng cũng là không tốt.
Lùi một bước mà nói, dù cho Nhân Hoàng tu luyện ma đạo thì sao, người ta cũng là vì chống lại Thiên Ma, là vì thiên hạ thương sinh.
Viên Ngũ Hành thật sự sắp bị Giang tộc trưởng thuyết phục, đến cùng thì lời nói của Giang tộc trưởng hợp tình hợp lý, theo như lời của hắn thì tín ngưỡng Nhân Hoàng bị lung lay là có khả năng xảy ra.
Sức mạnh của Nhân Hoàng, một nửa là do có được thực lực mạnh mẽ, mà một nửa kia còn lại là bởi vì các đời Nhân Hoàng đều nhận được tín ngưỡng, hai yếu tố kết hợp khiến cho lực lượng của Nhân Hoàng đạt tới cảnh giới một cái cực kỳ khủng bố, dù chưa thành tiên, lại hơn hẳn tiên nhân.
Ở ngoài Cửu Châu không gian hỗn loạn, cách mấy trăm năm là có thể bị tập kích một lần bởi Vực Ngoại Thiên Ma, mỗi một lần như thế đều sẽ mang lại cho Cửu Châu nguy hiểm ngập đầu, Nhân Hoàng là người mạnh nhất Cửu Châu, sẽ là người đứng mũi chịu sào mà cùng Thiên Ma chém giết, có hơn phân nửa Nhân Hoàng chết bởi vì này, ít có Nhân Hoàng chết già.
Giang nhân hoàng nếu là bởi vì tín ngưỡng suy yếu mà bị ngã xuống trong khi cùng Thiên Ma chiến đấu vậy thì Viên Ngũ Hành hắn sẽ áy náy cả đời.
“Lời này của Giang tộc trưởng có lý. Chẳng qua Giang gia nếu đã sớm biết đến khả năng sẽ làm lung lay tín ngưỡng của mọi người đối với Nhân Hoàng, vì sao còn muốn huyết tế trẻ con?”
Giang tộc trưởng hổ thẹn nói: “Lão tổ tông tham luyến phồn hoa thế gian, muốn đột phá Nguyên Anh, sống thêm mấy ngày, ai ngờ đi nhầm một bước lại trở thành nỗi hận muôn đời, muốn quay đầu lại cũng rất khó khăn.”
Giang Ly rất giật mình: “Giang tộc trưởng nói cái gì vậy chứ, nếu Giang gia có ý muốn quay đầu sao ta có thể không giúp đây?”
Giang tộc trưởng trong lòng vui vẻ, loại tự nhận là người chính nghĩa này quả nhiên không thể vừa đe dọa vừa dụ dỗ, phải dùng đại nghĩa mới có thể thuyết phục bọn họ được.
Ai ngờ Giang Ly tiếp tục nói: “Cho dù ta vào Viên Ngũ Hành không cáo trạng Giang gia thì cũng sẽ có những tu sĩ khác đến đây điều tra việc này, vậy ta sẽ chỉ cho Giang gia một con đường, luật pháp Đại Chu quy định là sẽ không truy cứu trách nhiệm của người đã chết, vậy làm phiền Giang Nhất Tinh biết sai liền sửa, tự sát đi.”
Nụ cười của Giang tộc trưởng trở nên cứng đờ, thế nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì để phản bác.
Đúng vậy, chỉ cần lão tổ tông chết, việc này liền kết thúc, nhưng sao có thể, ta là đến diễn kịch để các ngươi không gây sự nữa, diễn thế nào mà lại đem lão tổ tông nhà ta diễn đến chết!
“Trương Ly tiên sinh nói đùa.”
“Chẳng qua là lời từ đáy lòng.”
Vẻ mặt Giang tộc trưởng nặng nề đến nỗi có thể vắt ra nước, hắn từ từ đứng dậy, không còn vẻ trách trời thương dân như lúc nãy.
“Xem ra Trương Ly tiên sinh trước sau đều không muốn việc này kết thúc.”
Viên Ngũ Hành bây giờ mới phát hiện trước đó hắn đều giả vờ, ngay sau đó nghĩ lại mà sợ, loại cáo già này quá đáng sợ, mỗi câu mỗi lời đều không thể tin, may mà có Trương Ly tiền bối ở đây.
“Không nói tới cái gì mà kết thúc, ta chỉ là thích làm việc đến nơi đến chốn, Giang tộc trưởng, mời về.”
Giang tộc trưởng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.