Sinh nhật Tô Ngâm là ngày Mười Chín tháng Hai. Mười ba tuổi, tuổi trổ mã, nếu là thường dân thì tuổi này đã gả chồng được rồi.
Y vì vậy mà lòng lăn tăn gợn sóng, cứ muốn cưới nàng ngay. Nhưng y phải dằn lòng xuống vì cứ thấy như vậy không tốt, hơn nữa linh cảm nói cho y biết Tô Ngâm chắc chắn không thích thế.
Y đành ép bản thân tập trung suy nghĩ nên tặng quà gì cho nàng, vừa hy vọng nàng thích quà mình tặng lại vừa ngại không dám hỏi xem nàng thích thứ gì, mấy ngày liền đều rối rắm.
Tới đầu tháng Hai, Tô Ngâm bắt đầu nhận được quà.
Dù sao nàng cũng là Đại cô cô cung Càn Thanh, cung nhân khắp nơi nếu thường ngày có tiếp xúc với nàng thì lúc này đều hăng hái bày tỏ tấm lòng. Mấy vị Thái phi cũng rất thích nàng, đã tặng nàng không ít đồ tinh xảo. Chạng vạng ngày Mười tháng Hai, Thái hậu cũng gọi riêng nàng tới, tặng cho nàng hai bộ trang sức mới, ngoài ra còn có mấy xấp vải nơi khác mới tiến cống.
“Ai gia biết con không thiếu mấy thứ này, nhưng con còn trẻ, là lúc nên trang điểm ăn diện.” Hôm nay rõ là tâm trạng Thái hậu không tồi, vừa dứt lời đã gọi ngay cung nữ phòng may tới đo người may áo cho nàng.
Mấy năm nay Tô Ngâm cao lên rất nhanh nên hay phải may quần áo mới, thân phận nàng lại không bình thường nên phòng may đo đã chu đáo sắp xếp một nữ quan và hai cung nữ chuyên làm y phục cho nàng. Vì hay gặp nhau nên nữ quan kia cũng thân với nàng, chào hỏi xong liền cười nói: “Cô nương lại cao thêm rồi, váy cần may dài hơn đồ mùa đông cả nửa tấc đấy.”
“Cắt cho ta một tấc luôn đi!” Tô Ngâm nói, “Dù sao cũng có áo ngoài che, ta có thể xắn cạp váy cao lên chút, đỡ mất công may mới mãi.”
Giờ nàng đang mặc đồ mùa xuân, đồ mùa xuân qua thu vẫn mặc được, nhưng nếu nàng cao thêm, đến lúc đó lại phải may mới.
Nữ quan cười đồng ý, Thái hậu đang ngồi bên cạnh đọc sách, nghe vậy thì bỏ sách xuống nói: “Cứ may vừa người đi, ngắn lại may bộ khác. Con cứ may thỏa thích, phí tổn đã có ai gia chịu. Một mùa đông đã gầy tới vậy, hoàng đế bỏ đói con à?”
Bà nói xong đúng lúc Thẩm Huyền Ninh đi vào, tình cờ nghe thấy câu đó liền cãi ngay: “Con nào dám?”
Cung nhân cả phòng vội vàng hành lễ với y, Thẩm Huyền Ninh bước tới vái chào Thái hậu rồi ngồi xuống nói: “Vừa vào đông nàng đã bị cảm lạnh, hơn nữa đang tuổi trổ mã nên mới gầy đi. Ngự Thiện Phòng làm đồ bổ cho nàng đâu có ít, viên nhân sâm năm ngoái Thất đệ dâng lên con cũng sai người hầm canh cho nàng uống còn gì.”
Hai tay đang dang ra để đo quần áo của Tô Ngâm run lên suýt nữa thì tát phải mặt nữ quan trước mặt, nàng ngạc nhiên quay đầu lại: “Đó là nhân sâm Thất điện hạ dâng lên?”
Hèn chi mấy hôm nay nàng cảm thấy canh bổ dưỡng quá, mới uống bảy tám ngày mà mặt mày đã hồng hào lên rõ rệt.
Thẩm Huyền Ninh nhìn nàng cười khẽ: “Đừng căng thẳng, muội cứ uống đi, Thất đệ đâu dám mắng muội.”
“………” Tô Ngâm cạn lời, âm thầm nguýt y một cái. Thái hậu nhìn bọn họ, cười mãi không ngớt, sau đó xua tay: “Tô Ngâm, bọn con đến trắc điện đo quần áo đi, ai gia có chuyện muốn nói với Hoàng đế.”
“Dạ.” Tô Ngâm hành lễ rồi cùng người của phòng may đo ra ngoài. Thái hậu lại cho cung nhân lui ra hết, nói với Thẩm Huyền Ninh: “Con đã mười lăm, ai gia và mấy vị trọng thần bàn bạc, thấy đã đến lúc nên tuyển Hoàng hậu cho con.”
Thẩm Huyền Ninh thấp thỏm trong dạ, nói ngay: “Mẫu hậu, con còn nhỏ, chuyện này không vội.”
“Đúng là không vội, cứ tuyển từ từ là được.” Thái hậu bẻ đầu ngón tay tính cho y nghe, “Năm nay cứ lập danh sách trước, năm sau sẽ tổ chức buổi tuyển chọn chính thức, sau đó dựa vào kết quả đó ta có thể chọn từ từ, quá trình này cũng mất độ bốn năm.”
“Tính toán đâu ra đấy, tới khi con mười tám mười chín là chọn xong, vừa thành niên có thể tổ chức hôn lễ rồi tự chấp chính ngay, vừa đẹp.”
Với kế hoạch đó, đúng là nên tiến hành ngay từ bây giờ. Hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ, tài mạo nhân phẩm đều phải xuất sắc, không dễ chọn lựa.
Nhưng Thẩm Huyền Ninh sau khi im lặng một lúc vẫn nói: “Con có người trong mộng rồi.”
“Mẫu hậu biết, con thích Tô Ngâm.” Thái hậu ung dung nói, thấy mặt Thẩm Huyền Ninh có vẻ kinh ngạc, bà liền trêu y, “Lúc con nhìn con bé thì mắt như nhỏ mật, con nghĩ con giấu được ai chứ?”
“……..” Thẩm Huyền Ninh thẹn thùng không nói nên lời, Thái hậu khẽ cười: “Giờ con đã mười lăm, con bé cũng mười ba rồi, ở nhà thường dân thì đã tới tuổi cưới gả. Lát nữa ai gia nói bộ Lễ chọn một ngày tốt, phong con bé làm phi, con cứ an tâm chờ đi.”
“……. Mẫu hậu!” Thẩm Huyền Ninh sợ hãi kêu thất thanh, lúc đã lấy lại bình tĩnh, y đứng dậy nghiêm túc vái lạy rồi nói, “Mẫu hậu đừng làm thế, chuyện này con……. con không vội, hơn nữa Tô Ngâm vẫn chưa biết, con thấy……..”
“Con sợ con bé không thích con à?” Thái hậu nhìn y chằm chằm nói.
“Thật ra không phải thế.” Thẩm Huyền Ninh lòng rối như tơ vò, lắc đầu, “Dù sao……. Chuyện này mẫu hậu cứ để con tự xử lý. Nếu việc chọn Hậu có thể chờ mấy năm thì chuyện này cũng chờ được, con muốn chọn một thời điểm thích hợp để nói cho Tô Ngâm biết.”
Giờ y vẫn chưa biết nên ngỏ ý với nàng thế nào, cũng không biết Tô Ngâm sẽ phản ứng ra sao. Nếu giờ bộ Lễ hạ chỉ? E là sau khi ý chỉ được ban xuống thì y chẳng dám nói chuyện với nàng luôn.
“Con đúng là rung động thật rồi.” Mặt Thái hậu hiện vẻ phức tạp, sau một lúc trầm ngâm, bà nói, “Vậy tùy con. Tô Ngâm là một cô gái tốt, con tốn công suy nghĩ cho con bé cũng đáng giá.”
“Dạ, cảm ơn Mẫu hậu.” Thẩm Huyền Ninh thở hắt ra, chuyện này cứ thế bị gác sang một bên. Thái hậu hỏi han chuyện học hành của y xong liền để y cáo lui. Thẩm Huyền Ninh đứng ngoài cửa điện đợi một lúc, chờ Tô Ngâm đo quần áo xong.
“Đi dạo với trẫm một lát nhé?” Y nhìn nàng nói, Tô Ngâm gật đầu đồng ý. Ra khỏi cung Từ Ninh thì khẽ hỏi: “Thái hậu nói gì khiến Hoàng thượng không vui à?”
“Đâu có.” Thẩm Huyền Ninh lắc đầu cười, “Chỉ là việc công thôi, khiến người ta phiền muộn.”
Là vậy à.
Tô Ngâm gật đầu. Hai người cứ thế yên lặng đi bên nhau một lát, Thẩm Huyền Ninh lại nói: “Mẫu hậu còn nói muốn bắt đầu tuyển vợ cho trẫm từ bây giờ.”
“Sớm thế?” Tô Ngâm bất ngờ, sau đó hiểu ra, “À… Chắc muốn thư thả chọn, nhưng chọn sớm chút cũng tốt, đỡ mất công đại hôn trễ lại khiến ngài trễ nải chuyện chấp chính.”
“…. Ừ.” Thẩm Huyền Ninh cười gượng gạo, đi vài bước thì ra vẻ thoải mái cười nói, “Khi mẫu hậu nhắc tới chuyện này, trẫm mới nhận ra thời gian trôi nhanh thật. Này, muội có từng nghĩ tới chuyện hôn sự chưa? Muốn gả cho người như thế nào? Để trẫm để ý giúp cho.”
Tô Ngâm bị hỏi thì cười thành tiếng, nghiêm túc nghĩ ngợi rồi nói: “Là thư sinh trí thức ấy! Nghèo một chút cũng được, ít nhất sẽ không đua đòi tam thê tứ thiếp như quan lớn. Nô tỳ ở ngự tiền vẻ vang thế này sao chịu nổi ấm ức nhường ấy.”
Thẩm Huyền Ninh nghe một câu nửa đùa nửa thật như vậy của nàng thì càng trầm tư hơn.
Y im lặng một lúc rồi nói: “Ai nói thư sinh sẽ không có tam thê tứ thiếp? Thư sinh vốn là mấy tên dễ dính tới hai chữ “trăng hoa” nhất, chỉ sợ không những nạp thiếp mà còn đi vụng trộm khắp nơi.”
“….. Cũng đúng.” Tô Ngâm líu lưỡi, “Dù thế nào thì nô tỳ cũng muốn gả cho một người toàn tâm toàn ý đối tốt với nô tỳ……. Nhưng mà nô tỳ cũng không vội, Hoàng thượng cứ để ý hộ nô tỳ, nếu không có ai thích hợp, nô tỳ đợi tới năm hăm bốn, hăm lăm tuổi xuất cung tự mình tìm cũng được.”
“Được.” Thẩm Huyền Ninh buồn bực đồng ý, tuy tươi cười ngoài mặt nhưng trong lòng lại khóc thầm.
Yêu cầu của nàng không cao, tiền quyền tước vị đều không quá xem trọng, nhưng chuyện nàng muốn nhất y lại không làm được.
Y có thể làm một vị vua không háo sắc, nhưng dù thế thì y cũng sẽ có không ít phi tần. Trừ chuyện đó ra, y còn không thể không cưới một vị Hoàng hậu thân phận cao quý, chuyện này có lẽ Tô Ngâm không thể nào chấp nhận được.
Nhưng y lại không thể nói nàng không đúng, nàng cũng đâu biết y thích nàng. Nếu đặt mình vào vị trí của nàng để suy nghĩ, nàng là người thân tín nhất của Hoàng thượng, trong cung ai nấy đều phải kính nàng ba phần, nàng hoàn toàn có tư cách đòi phu quân tương lai toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng. Nếu nàng không nghĩ như vậy thì đúng là tự coi rẻ bản thân.
Thẩm Huyền Ninh tâm sự nặng nề không có chỗ trút ra, lúc quay lại cung Càn Thanh dùng bữa bèn trút giận vào đồ ăn. Y ăn như rồng cuốn, nhìn chén cơm như nhìn đứa đào mộ tổ tiên nhà y.
Tô Ngâm thấy y ăn kiểu đó thì thấp tha thấp thỏm, ngồi cạnh ra sức khuyên: “Hoàng thượng, ngài ăn từ từ thôi….. Ăn từ từ thôi! Tí nữa bụng sẽ ấm ách khó chịu đấy!”
Hoàng thượng nghe xong càng bực hơn, thầm tủi thân mà nghĩ nàng còn lo cho ta làm chi? Dù sao nàng cũng sẽ không gả cho ta.
“Hoàng thượng, ngài làm gì thế!” Tô Ngâm ngồi cạnh sốt ruột giật lấy chén cơm của y, y đột nhiên quăng luôn chén đi, “Ai cần muội lo cho ta!”
Dứt lời y đứng dậy đi luôn, Tô Ngâm chẳng hiểu mô tê gì ngước mắt nhìn Phùng Thâm: “Ngươi chọc ngài ấy à?”
“Sao ta dám chọc ngài ấy?” Phùng Thâm cau mày, “Có chọc cũng là ngươi chọc thì có!”
Nhưng nàng đâu có chọc gì y đâu! Tô Ngâm tỉ mỉ nhớ lại một lượt, trước đó bọn họ đâu có cãi cọ gì, sao y nói giận là giận ngay được thế?
Chín ngày sau, Thẩm Huyền Ninh vẫn không nghĩ ra món quà gì đủ đặc biệt để tặng cho Tô Ngâm, đành ảo não sai người mở kho, đi vào lượn một vòng chọn một viên dạ minh châu to bằng cái chén đưa cho nàng.
Lúc tặng quà xong, y tự thấy mình ngu muốn chết, hoàn toàn không biết cách làm con gái vui, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ biết lôi đồ quý ra tặng.
Nhưng may mà Tô Ngâm cũng không từ chối, còn khá thích, chỉ hơi khó xử nói: “Cái này……. Nô tỳ nên dùng vào việc gì đây?”
“Đặt trong phòng chiếu sáng, hẳn là đủ sáng hết bàn sách của muội đó.” Thẩm Huyền Ninh cố đè ép sự thấp thỏm trong lòng xuống, cười nói, “Ban đêm đỡ phải xài vật dễ cháy, rất tiện.”
Y nói xong, đặt viên dạ minh châu lên bàn nàng. Viên dạ minh châu này vốn dùng cho mục đích này, nên có một cái đế bằng gỗ đi kèm, đặt lên bàn rất vững, nhưng trông quá mức xa xỉ.
“Muội xem này, quá hợp.” Y đứng cạnh bàn cười cười phủi tay.
Tô Ngâm cứng họng. Nàng không từ chối, cảm thấy mình đã làm việc ở ngự tiền lâu như vậy, đâu đến nỗi chút quà sinh nhật quý giá cũng không dám nhận. Nhưng nàng không thật sự muốn bày nó ra ngoài, nghĩ bụng nhận rồi cất đi là được, bày ra ngoài quá phô trương.
Nhưng giờ y đã tự tay đặt nó lên bàn, còn nói rất hợp, vậy nàng cất đi cũng không hay cho lắm. Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chỉ nói: “Để mai nô tỳ đi tìm một cái chụp đèn, khi nào dùng mới mở ra, không dùng thì che lại, đỡ mất công lúc nào nó cũng sáng, ban đêm lại không ngủ được.”
Sau đó y bảo cứ để y tìm cái chụp đèn cho. Lúc đó Tô Ngâm cũng không nghĩ nhiều, nhưng mấy hôm sau, khi nhìn thấy cái chụp đèn làm bằng gỗ lim và tơ vàng thì………..
Một cái chụp đèn làm bằng tơ vàng và gỗ lim để che viên dạ minh châu to chà bá bên trong, sao lại càng huênh hoang hơn thế!
Nàng nhìn chằm chằm cái chụp đèn, ngu người cả buổi, nhận ra y hình như càng ngày càng hào phóng với mình thì bỗng cảm thấy khó hiểu tại sao lại thế…… Là ai kích thích y? Đường đường là vua một nước mà sao đột nhiên hành xử như địa chủ bình dân thế!
—
Ngoài cung, hơn một tháng sau, Thẩm Huyền Tông cũng đón sinh nhật tuổi mười lăm của mình. Vì hắn xây phủ ngoài cung nên tiệc mừng tổ chức rất thoải mái. Thuận Thái phi muốn tổ chức linh đình một chút, Thẩm Huyền Tông vốn hiếu thảo nên chiều theo ý của Thuận thái phi.
Hôm sinh nhật, trong phủ tất nhiên vô cùng náo nhiệt, mấy vị quan to trong kinh đều biết Hoàng thượng rất thân với Tứ đệ nên đều tới góp vui.
Mới sáng sớm, Thẩm Huyền Tông đã bắt đầu bận bịu, hắn gặp mấy vị trưởng bối xong thì đi gặp đám huynh đệ, gặp huynh đệ xong lại tiếp đãi trọng thần trong triều. Tới sau giờ Ngọ, khi không khí bữa tiệc đạt tới cao trào, hắn rốt cuộc cũng thừa dịp mọi người cơm no rượu say mà về phòng nghỉ ngơi một lúc, thở phào hỏi thái giám bên người: “Bên chỗ mẫu phi thế nào? Đừng để bà ấy mệt mỏi, nếu thấy mệt quá thì cứ bảo khách khứa về trước.”
Tên thái giám khom người cười nói: “Ngài yên tâm, tâm trạng của Thái phi hôm nay rất tốt, người hào hứng lo ngược lo xuôi, ngài kệ người đi.”
Thẩm Huyền Tông khẽ cười, đưa chén trà đã uống cạn cho hắn, tên thái giám kia nhận lấy rót đầy rồi dâng lên, nói tiếp: “Phải rồi điện hạ, hôm nay có một…. tên thái giám tuổi đã cao, nói có chuyện quan trọng cần thay chủ nhân lão ta báo cho ngài, hạ nô hỏi lão có chuyện gì thì lão không chịu nói cho hạ nô biết.”
“Ai thế?” Thẩm Huyền Tông thuận miệng hỏi, tên thái giám kia lắc đầu: “Trông lạ lắm, không biết là ai, xem quần áo thì không phải người có địa vị gì.”
Thẩm Huyền Tông không khỏi nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi bảo hắn: “Vậy cứ gọi lão ta vào hỏi một chút xem.”
Hắn cảm thấy với thân phận hiện tại của mình sẽ chẳng có ai muốn lén lút bẩm báo gì, nhưng hỏi một chút cũng chẳng sao, nói mấy câu cũng không mất miếng thịt nào.
Vì thế, một tên thái giám độ năm mươi tuổi nhanh chóng được dẫn vào. Lão ta quỳ xuống đất hành lễ, Thẩm Huyền Tông đánh giá lão, nói: “Chuyện gì thế? Ngươi nói đi.”
Người nọ quỳ rạp xuống đất, vừa mở miệng đã nói: “Xin điện hạ hãy cho những người khác lui ra ngoài.”
“………” Thẩm Huyền Tông nhíu mày bảo hạ nhân ra ngoài, khó chịu nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Đừng thừa nước đục thả câu.”
Người nọ liền đứng thẳng dậy, khuôn mặt nhăn nheo của lão khiến Thẩm Huyền Tông nhìn mà mất cả hứng, lão ta đặt một cái túi tiền lên trên bàn hắn.
Túi tiền rất cũ, vài mũi thêu trên đó đã bị đứt chỉ, phai màu tới mức Thẩm Huyền Tông không muốn đụng vào.
Nhưng tên thái giám nọ cung kính nói: “Xin điện hạ hãy mở ra xem.”
Thẩm Huyền Tông không kiên nhẫn mở túi tiền ra, thò tay vào bên trong, chạm phải một vật cứng lạnh liền thuận tay lấy ra.
Chăm chú nhìn một lúc thì hắn thấy lạnh hết người.
Đó là một bức tượng Phật Di Lặc nhỏ, chất ngọc thượng hạng, trong suốt. Ngọc tốt như vậy, ở trong cung cũng hiếm gặp. Miếng ngọc hình Phật Di Lặc này, từ nhỏ tới giờ hắn chỉ thấy một người từng đeo.
“Bà ấy đang ở đâu?” Hắn kinh ngạc nhìn tên thái giám trước mắt, lão ta vẫn cười, cụp mắt thầm thì: “Thái phi bảo hạ nô hỏi điện hạ một câu, là mẫu thân quan trọng hay huynh trưởng quan trọng? Trong số mẫu thân thì mẹ đẻ quan trọng hay mẹ nuôi quan trọng?”
“Tất nhiên là mẹ đẻ quan trọng!” Thẩm Huyền Tông buột miệng thốt ra, sau đó hắn nghĩ lại thấy có gì đó không đúng.
Hắn bất an nhìn tên thái giám kia, hỏi lại: “Bà ấy…. đang ở đâu? Chuyện này có liên quan tới hoàng huynh của ta sao?”