• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc, Thẩm Huyền Ninh vẫn quyết định tự mình ra tay, chủ yếu là vì nếu điều khâm sai tới sẽ phải cung cấp nhân mã cho hắn sử dụng song y lại không thể làm thế. Chi bằng y lập uy trước, cùng lúc đó điều khâm sai mang người từ kinh thành từ từ tới đây.

Thật ra, nhân lực y có cũng không dư dả để làm chuyện này, nhưng vẫn giải quyết được. Quan phủ Sơn Tây vừa được thay máu, những người được điều tới đều đáng tin, có thể sử dụng bọn họ trước.

Vì thế, sáng sớm ngày tiếp theo, thánh giá tiến về huyện thành theo kế hoạch. Kể từ khi đề xuất ý kiến này, từ hôm qua đến giờ Tô Ngâm rất kiệm lời, người khác không để ý nhưng Thẩm Huyền Ninh thoạt nhìn đã nhận ra ngay.

Vừa lên xe ngựa, y liền hỏi: “Nàng sao thế? Trông đầy tâm sự.”

“Nô tỳ cảm thấy…” Tô Ngâm ngập ngừng mãi mới nói, “Ôi, nô tỳ cảm thấy ngài không nên nghe theo nô tỳ. Thang đại nhân đa mưu túc trí, nhất định sáng suốt hơn nô tỳ.”

“Có khi thấu đáo quá lại thành cả nghĩ, chưa chắc đã tốt.” Y vừa nói vừa mở ngăn kéo nhỏ bên cạnh, lấy hai viên ô mai ra, đưa cho nàng một viên còn mình giữ lại ngậm để tránh say xe ngựa.

Tô Ngâm ngậm viên ô mai, im lặng một lúc lại líu ríu: “Nô tỳ cảm thấy ý kiến của mình thật ngu ngốc.”

“Ặc… ha ha ha ha ha, nàng đừng nghĩ thế.” Y ném viên ô mai vào miệng, “Nàng nói không sai, đây là lúc nên lập uy. Trẫm không chỉ muốn trở thành một minh quân mà còn là một minh quân có một không hai trên đời.”

Minh quân, cũng có loại này loại kia. Nếu chỉ có tài năng đức độ mà không đủ uy nghiêm, sau này làm sao y đủ sức dẹp đường dư luận để lập nàng làm hậu?

Dứt lời, y ngẫm nghĩ rồi lấy ngón tay chọc chọc vào mu bàn tay nàng, nửa cợt nửa thật: “Nàng yên tâm đi, trẫm không dám phạm sai lầm đâu. Dù sao trẫm cũng không thể để nàng gánh tiếng mê hoặc chủ nhân đúng không?”

“…..” Tô Ngâm đỏ mặt, ngước mắt nhìn y với vẻ giận dữ, vén mành đi ra, “Nô tỳ ra ngoài ngồi!”

“Này… Đừng giận mà!” Thẩm Huyền Ninh vội dỗ nàng, nhưng nàng vẫn cứ đi.

Thấy mành xe rơi xuống trước mặt mình, Thẩm Huyền Ninh suy nghĩ một lát rồi bật cười thành tiếng.

Tính Tô Ngâm hay thẹn thùng nên trêu nàng rất vui, khiến y không nhịn được mà cứ chòng ghẹo nàng.

Mà y cũng chỉ biết bắt nạt mỗi nàng thôi. Trừ nàng ra, nào có ai dám tỏ vẻ bực bội trước mặt y, dù có trêu người ta y cũng chẳng vui vẻ gì.

Chiều hôm đó, thánh giá đến trạm dừng chân huyện Bình Định. Tri phủ Dương Tuyền và tri huyện Bình Định đều tới diện thánh. Thẩm Huyền Ninh biết bọn họ đều là quan lại mới được điều tới, không thể cấu kết với lũ cường hào ác bá kia ngay được, bèn hỏi han chân thành: “Thầy của trẫm đã đến đây từ mấy hôm trước, bẩm rằng bọn cường hào ác bá nơi này làm rất nhiều việc ác, không xem phép nước ra gì, các khanh không trị nổi chúng, đúng không?”

Tri phủ và tri huyện kinh hãi liếc nhau, vã mồ hôi lạnh. Hai người nhìn nhau xong thì vội vã quỳ xuống: “Xin Hoàng thượng thứ tội, thần vừa mới đến Sơn Tây nên…”

“Đừng nói mấy lời vô nghĩa, trẫm sẽ không trị tội các khanh.” Thẩm Huyền Ninh bật cười thành tiếng, “Các khanh chỉ cần trả lời chuyện đó có đúng hay không?”

“…….” Tri phủ dập đầu một cái, “Bẩm là thật. Những kẻ đó cực kỳ ngang ngược, hơn nữa còn thao túng mọi mặt ở đây. Bọn chúng thuê du côn làm thủ hạ, chuyên lũng đoạn thị trường. Huyện lệnh Thọ Dương vừa tới nhậm chức thậm chí còn bị chúng đánh cho một trận trên đường đi về nhà, vì ông ta bảo muốn phúc thẩm mấy vụ án nghe nói bị hàm oan.”

Thật là lớn lối! Tô Ngâm đứng cạnh nghe mà ngỡ ngàng. Bọn họ luôn ở trong cung, có bao giờ ngờ đến chuyện quan lại bị du côn trả thù.

Thẩm Huyền Ninh thở dài nặng nề: “Các khanh đứng lên đi.”

Tô Ngâm vội bước đến đỡ bọn họ dậy. Hai vị quan thấy cung nữ tới đỡ mình, biết Hoàng thượng không thật sự giận bọn họ, thoáng yên lòng.

Thẩm Huyền Ninh bảo Tô Ngâm: “Đi lấy giấy bút cho bọn họ.” Sau đó nói với hai vị quan, “Các khanh hãy viết tên, chỗ ở, lĩnh vực kinh doanh của lũ rắn độc kia cho trẫm, biết bao nhiêu viết bấy nhiêu, còn những gì không biết trẫm sẽ phái người đi điều tra. Trẫm muốn ở lại huyện Bình Định một thời gian để bắt hết lũ rắn rết ấy ngâm rượu.”

Hai vị quan không ngờ thiên tử đương triều lại đích thân muốn diệt trừ bọn cường hào ác bá, nhất thời nhìn nhau với vẻ ngờ hoặc.

Ở án thư bên ngoài, Tô Ngâm đã chuẩn bị xong giấy bút, quay lại khom người nói: “Hai vị đại nhân, mời qua bên này.”

Hai người cứ thế ngồi viết một mạch từ chiều đến đêm. Sau khi bọn họ cáo lui, Thẩm Huyền Ninh đọc những thứ họ viết từ khuya tới tận bình minh.

Khi mặt trời vừa ló dạng, binh mã được điều từ quân doanh của mấy quận huyện lân cận đã đến. Thẩm Huyền Ninh triệu kiến Sở Tễ và mấy vị quan bộ Hình đi theo chuyến này, muốn họ lập tức ra tay.

Y rút hai trang từ chồng giấy dày, đưa cho Sở Tễ: “Hai tên này là hai kẻ làm nhiều việc ác nhất xứ Dương Tuyền, lại ở trong địa bàn huyện Bình Định. Khanh hãy dẫn quân tới bắt bọn chúng, giao cho bộ Hình tra khảo, còn vợ con bọn chúng thì tạm thời canh chừng. Mặt khác, tri phủ Dương Tuyền nói, lũ rắn độc này đã thuê du côn quấy nhiễu khắp nơi khiến dân chúng không được yên ổn, trẫm muốn khanh sắp xếp cấp dưới đi bắt bọn chúng.”

“Thần tuân chỉ.” Sở Tễ ôm quyền đồng ý. Thẩm Huyền Ninh nhìn sang mấy vị quan bộ Hình: “Các khanh đến chỗ nha môn tri phủ Dương Tuyền, dán bố cáo bảo bá tánh tố giác hành vi phạm tội của bọn cường hào ác bá, nhớ kỹ từng cái một, không cần quan tâm tên người báo án.”

Dân chúng vốn không tin tưởng quan phủ, cảm thấy quan lại đã cấu kết với bọn ác nhân, nếu ghi nhớ tên họ, họ sẽ sợ hãi không dám mở miệng.

Mấy người thuộc bộ Hình lặng lẽ gật đầu, chắp tay nói: “Hoàng thượng thánh minh.”

Thẩm Huyền Ninh lại nói: “Mặt khác, tăng cường số lượng binh mã bảo vệ những quan viên mới được điều đến. Mệnh quan triều đình mà lại bị lũ cường hào ác bá ức hiếp thì mặt mũi triều đình biết để vào đâu.”

Mọi chuyện nhanh chóng sắp xếp đâu ra đó, mọi người nhận lệnh, lập tức đi thi hành.

Lũ cường hào ác bá rốt cuộc chỉ là lũ cường hào ác bá. Một khi binh mã triều đình đánh tới chẳng phải chuyện đùa, huống hồ còn đánh úp bất ngờ, hai kẻ bị chỉ tên không hề có chút phòng bị nào, trước giờ Ngọ đã bị ném vào đại lao.

Bộ Hình thẩm vấn rất nhanh, từ trưa hôm trước đến sáng sớm hôm sau đã định tội xong, tội ác của hai kẻ này khiến chúng đáng bị xử trảm.

Kế đến, bọn họ quyết đoán chặt phăng đầu hai kẻ này.

Sở Tễ mang đầu bọn chúng vào trạm dừng chân báo cáo, nhân tiện hỏi dò xem nên xử lý gia quyến của chúng thế nào. Khi ấy, Thẩm Huyền Ninh đang ở trong phòng thảo luận bước đi kế tiếp với Thang Thuật Nhân, Tô Ngâm ra ngoài tiếp đón trước.

Hai cái đầu người được đặt trên khay, phủ một tấm vải đỏ lên, người xem chỉ có thể nhìn thấy máu thấm trên tấm vải nên chẳng mấy đáng sợ.

Tô Ngâm nhìn cái khay, cúi đầu cân nhắc rồi vẫy một tên thái giám đến: “Hoàng thượng từng nói muốn lấy lũ rắn độc này ngâm rượu. Các ngươi mau kiếm hai cái hũ ngọc lưu ly tới đây, chất liệu càng trong càng tốt, ngâm chúng vào đó.”

“?!” Sở Tễ bị dọa nhảy dựng, hơi nghệt mặt ra, vội kéo nàng qua một bên, “Tô Đại cô cô, nàng làm gì vậy?”

“Đúng là Hoàng thượng từng nói thế mà, nói trước mặt Tri phủ đại nhân.” Tô Ngâm bình tĩnh đáp.

Sở Tễ bật cười: “Đó chỉ là một cách ví von, một cô nương như nàng đừng can thiệp vào chuyện này, nếu để người khác biết sẽ nói nàng tàn ác.”

“Ta tàn ác?” Tô Ngâm ngước mắt nhìn y, khoan thai nói, “Hai kẻ kia vốn đã chết, cũng đâu phải ta chém chúng, ta chỉ lấy đầu chúng ngâm rượu thì có gì độc ác đâu? Hơn nữa, chúng tội ác tày trời, nếu không tàn nhẫn với chúng thì khác nào đang tàn nhẫn với những người dân lành chịu ức hiếp? Rốt cuộc thế nào mới là ác độc, xin tướng quân hãy suy xét lại?”

Nàng nói xong toan bước đi, Sở Tễ giữ chặt nàng, “Này nàng đừng đi!”

Chàng thở dài, cố gắng uyển chuyển bày tỏ ý kiến: “E là Hoàng thượng sẽ cảm thấy nàng…”

“…..Hoàng thượng sẽ không.” Tô Ngâm bất đắc dĩ nhoẻn miệng cười, “Tướng quân đừng lo, ta hiểu mà.”

“…….” Sở Tễ bỗng cảm thấy mới hai năm không gặp mà có vẻ như nàng to gan hơn trước nhiều.

Chàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy một chuyện máu me như vậy mà để cô nương nhà người ta ra tay có vẻ không hay, trộm nghĩ lát nữa trước mặt nhà vua, mình sẽ gánh chuyện này. Dù sao chàng cũng là người đến từ chiến trường, thỉnh thoảng làm chút chuyện tàn nhẫn cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng ai ngờ khi vào phòng, Tô Ngâm lại vừa cười vừa kể chuyện này ra ngay: “Nô tỳ đã sai người mang đầu hai tên cường hào kia đi ngâm rượu, còn đặc biệt tìm chiếc bình trong suốt. Nếu dân chúng từng bị chúng ức hiếp mà thấy chắc vui lắm, còn mấy kẻ thủ ác nhìn vào đó cũng sẽ chùn tay.”

“Tô Ngâm…….” Sở Tễ chợt thấy căng thẳng. Thẩm Huyền Ninh vừa uống trà vừa đọc hồ sơ vụ án chàng trình lên, nghe vậy thì cười: “Đúng, làm vậy có thể giữ lâu một chút, bảo người lập cái đài ngay chỗ pháp trường, đặt hai hũ rượu lên đó để cảnh tỉnh người đời.”

“Dạ.” Tô Ngâm cười tủm tỉm hành lễ, xoay người định đi thì nghe Thẩm Huyền Ninh gọi lại: “Khoan đã.”

Tô Ngâm dừng bước, Thẩm Huyền Ninh cân nhắc rồi nói: “Xây đài lớn một chút, sau này cứ xử lý lũ sâu mọt theo lệ ấy.”

Thầy từng nói, lũ rắn độc nơi đây chỉ là một biểu hiện của sự rữa nát, chuyện quan trọng hơn cần làm là phá hủy cội rễ của chúng. Nếu kỷ cương không nghiêm, bọn cường hào ác bá sẽ sinh sôi nảy nở, chém tên này vẫn còn những kẻ khác.

Vậy phải làm sao? Sau này điều một vị quan có bản lĩnh đến trấn giữ là chuyện cần kíp, song việc giết gà dọa khỉ để mọi người khiếp sợ ngay bây giờ cũng rất trọng yếu.

Cách này của Tô Ngâm rất phù hợp. Lũ ác nhân thấy cảnh này, trước khi làm điều ác sẽ phải cân nhắc thiệt hơn, còn bá tánh cũng hiểu triều đình đang phá án một cách nghiêm túc.

Không hổ là cô nương y thích, làm việc vừa thông mình vừa khéo léo.

Thẩm Huyền Ninh bất giác mỉm cười, âm thầm khen ngợi Tô Ngâm, đột nhiên nghe tiếng thét chói tai vang lên: “Á á á á á……”

Y hốt hoảng nhìn ra, thấy Tô Ngâm vừa lui ra truyền lời đã vọt về với khuôn mặt trắng bệch, vấp phải bậc cửa mà ngã quỳ ra đất, nhưng chân nàng lại mềm oặt chẳng đứng lên nổi.

“Sao thế?” Thẩm Huyền Ninh vội rời ghế đến đỡ nàng, trông ra ngoài liền thấy hai tên thái giám đang ôm hai hũ rượu với vẻ mặt sợ hãi.

Hũ rượu được làm từ ngọc lưu ly trong suốt, bên trong đựng chiếc đầu người tóc tai rối bù, trông rất khủng khiếp.

Cả người Tô Ngâm run bần bật, nước mắt ứa ra, thật chẳng giống người ban nãy nghĩ ra kế này.

Thẩm Huyền Ninh ôm hờ nàng, phì cười, vội xua tay đuổi hai tên thái giám kia đi: “Làm nàng sợ rồi đấy, còn không mau lui ra!”

Nói xong lại quay sang dỗ nàng: “Đừng sợ, đừng sợ mà. Trẫm bảo chúng mang đi rồi, không còn nữa.”

Tay chân Tô Ngâm lạnh ngắt, cả người mất hết sức lực. Thẩm Huyền Ninh đành dìu nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.

Vẻ mặt Sở Tễ đứng cạnh rất phức tạp. Vừa rồi chàng mới cảm khái, Hoàng thượng thật sảng khoái, ấy vậy mà lại tiếp thu được chuyện một cô nương có hành động tàn bạo nhường ấy, còn Tô Ngâm thật gan dạ, đối mặt với chuyện như vậy mà mặt không đổi sắc!

Giờ nhìn lại, hóa ra nàng cũng biết… sợ?

Một lúc lâu sau, Tô Ngâm rốt cuộc cũng hoàn hồn. Nàng lau nước mắt đi, giãy khỏi lồng ngực Thẩm Huyền Ninh đứng dậy: “Sợ chết mất… sao lại kinh khủng thế cơ chứ!”

Y kiên nhẫn giải thích: “Không sao không sao, thật ra cũng không đáng sợ lắm. Vì rượu ngâm có màu và hũ tròn, khi nào nó biến sắc biến hình mới kinh.”

Tô Ngâm chưa bình tĩnh hẳn, níu lấy vạt áo y: “Nô tỳ không bao giờ muốn thấy chúng nữa…”

“Không thấy đâu, bình thường nàng cũng không thấy!” Thẩm Huyền Ninh dứt lời bèn gọi cung nhân tới, bảo họ phủ vải lên hai hũ rượu rồi mới đưa đi, sợ lại dọa mấy cung nữ khác.

Tô Ngâm vừa tỉnh táo lại thấy nhột nhạt khắp người.

Sao lại đáng sợ thế cơ chứ!!! Đêm nay nhất định không ngủ được!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK