Trong cung Khôn Ninh, Thang Doanh Sương nhấp nhổm chờ mãi, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng cung nhân bên ngoài hành lễ: “Hoàng thượng vạn phúc.”
Nàng hít sâu một hơi, cất bước ra ngoài chào.
Hoàng thượng nói với nàng, muốn để nàng làm Hoàng hậu để y có thể tự mình chấp chính. Y đã có người thương, người mà y muốn gắn bó suốt đời, nên y tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng, nàng tin y.
Suốt hơn nửa năm nay, nàng đều tin. Nhưng đến hôm nay, đột nhiên nàng lại thấy vô cùng căng thẳng.
Nàng nghĩ trong cung quy củ nhiều như thế, không biết trong số đó có luật bất thành văn nào bắt buộc Hoàng đế và Hoàng hậu phải viên phòng trong đêm tân hôn không?
Nếu là thế thật….
Bây giờ nàng có chạy cũng không chạy thoát, đành nhắm mắt chịu chết.
Vậy nên, lúc Thang Doanh Sương hành lễ với Thẩm Huyền Ninh, trông nàng bi tráng như sắp chết trận: “Hoàng thượng vạn phúc.”
“Miễn lễ.” Thẩm Huyền Ninh đỡ nàng dậy, sau đó hỏi: “Sao Hoàng hậu còn chưa ngủ?”
Thang Doanh Sương gật đầu đáp: “Cô cô bên cục Thượng Nghi nói…….”
“…… Trẫm quên thay nàng xử lý chuyện này.” Thẩm Huyền Ninh cười với vẻ áy náy, đi vào phòng với nàng.
Hai người lúng túng ngồi xuống mép giường, chờ làm nốt nghi lễ cuối cùng.
Một lát sau, rèm châu được vén lên, Tô Ngâm bê một chén sủi cảo vào điện, cười cười dâng lên trước mặt Thang Doanh Sương: “Mời nương nương dùng.”
“……..” Thẩm Huyền Ninh hễ thấy nàng vui vẻ vì chuyện hôn sự của y như vậy là lại bực bội một cách khó hiểu, y xị mặt, không ngẩng đầu lên.
Nghi lễ cuối cùng này được truyền từ dân gian vào cung. Sau khi vợ chồng động phòng thì sẽ có người bê một chén sủi cảo vào, sủi cảo này chưa được nấu chín, cô dâu sẽ ăn một miếng chiếu lệ, người đứng cạnh sẽ hỏi một câu: “Sống hay chín?”
Nếu cô dâu trả lời “sống” là dấu hiệu của phúc dày, con đàn cháu đống.
Lúc này, cô dâu chú rể đều hiểu rõ mọi chuyện, nhưng Tô Ngâm bị phân công thực hiện nghi thức này lại không hề hay biết gì. Nàng vừa thấy Hoàng hậu cắn một miếng đã hỏi ngay: “Sống hay chín?”
“……..” Thang Doanh Sương nhai miếng sủi cảo nửa sống nửa chín, nghiêm túc nói, “Hình như không sống đâu.”
“?!” Tô Ngâm sợ hãi, hết nhìn Hoàng hậu lại nhìn Thẩm Huyền Ninh. Thẩm Huyền Ninh cố nhịn cười, vẫy tay: “Nàng đi đi, đừng kể cho người ngoài.”
Đúng là trong điện lúc này không có người ngoài.
Vẻ mặt Tô Ngâm phức tạp, len lén nhìn Thang Doanh Sương mấy cái rồi hành lễ, lui ra khỏi điện.
Thấy căn phòng im ắng như trước, Thang Doanh Sương lại thấp thỏm. Thẩm Huyền Ninh nhất thời cũng không nói năng gì, nàng ngẫm nghĩ rồi khẽ hỏi: “Hoàng thượng, thần thiếp… ngủ ở đâu?”
“Nàng ngủ ở đây đi, trẫm sang trắc điện.” Thẩm Huyền Ninh dứt lời liền đi ra ngoài. Thang Doanh Sương thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng y lại quay lại.
Nàng vội vàng đứng lên, lo lắng đề phòng nhìn y.
“À…. Đêm nay cũng thế mà sau này cũng vậy, chỗ nàng thiếu gì thì cứ bảo người bẩm cho ngự tiền. Ăn, mặc, ở, đi lại, trẫm sẽ không để nàng chịu thiệt.” Y nói.
Thang Doanh Sương giật mình, vội gật đầu: “Đa tạ Hoàng thượng.”
“Ngủ sớm đi.” Thẩm Huyền Ninh gật đầu, nói xong lại đi ra.
Để tránh tai vách mạch rừng, hôm nay cung Khôn Ninh không có bất cứ ai. Chăn nệm trong trắc điện là do Phùng Thâm đích thân chuẩn bị, y đã căn dặn từ trước, nếu Phùng Thâm dám để người thứ ba biết thì cứ đến cổng chợ chờ chết!
—
Bên kia, Tô Ngâm về tới tiểu viện thì thở dài một hơi.
Cuối cùng y cũng thành hôn.
Nàng ngồi ở hành lang chống cằm nghĩ, giờ mình cũng bớt nặng lòng. Nàng là người chỉ cầu đời đời kiếp kiếp được ở bên người mình yêu, biết đâu Hoàng hậu cũng muốn thế. Nàng nhất định không được tơ tưởng tới y, nếu đi sai một bước sẽ lầm lạc cả đời.
Nàng nghĩ xong, bất giác cười rồi lắc đầu, đứng dậy đi vào phòng.
Đúng lúc này, Điền Yến Di lại chạy vào tiểu viện, gọi í ới từ xa: “Tỷ tỷ!”
Tô Ngâm quay đầu lại, Điền Yến Di hành lễ: “Tỷ tỷ, bên chỗ Nghi phi nương nương có chuyện!”
Nghi phi chính là Hồ thị. Trong ngày Hoàng đế hạ chỉ phong Hậu cũng phong phi luôn. Theo lệ thường, trước ngày đại hôn ba ngày, phi tử sẽ được đưa vào cung, lấy lễ phi để nghênh tiếp Hoàng hậu.
Tô Ngâm vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Điền Yến Di khom người nói: “Trước đó Nghi phi nương nương nói không khỏe, các cung nhân đã gọi Thái y. Nhưng vừa rồi chẳng hiểu sao lại nói bệnh trở nặng, còn nói… muốn mời Hoàng thượng tới xem.”
Ấn đường của Tô Ngâm chợt nhíu lại.
“Nhưng hôm nay là đại hôn của Hoàng thượng, bây giờ ai dám đi mời chứ.” Điền Yến Di khẽ thở dài một tiếng, “Mấy cung nhân đương nhiên không đi, ai ngờ Nghi phi nương nương nổi cơn tam bành, phạt roi mấy cung nữ, bây giờ đang quăng đồ quăng đạc trong cung Vạn An.”
Tô Ngâm nghe vậy thì dở khóc dở cười, nghĩ bụng đúng là con gái do nhà họ Hồ dạy dỗ có khác.
Nếu là con cái nhà khác, cho dù có tự tung tự tác như Lê thị thì cũng không to gan đến mức dám tranh sủng với Hoàng hậu đêm nay. Nghi phi sợ người khác không biết thị ngang ngược hay sao?
Nàng bình tĩnh nói với Điền Yến Di: “Em đi nghỉ đi, để chị đi xem.”
Điền Yến Di sợ Nghi phi đang nóng sẽ trút giận lên Tô Ngâm, vội chạy theo sau: “Để ta đi cùng tỷ tỷ!”
Tô Ngâm cũng không cản cô bé, nhưng nàng không chỉ dẫn theo mình cô bé. Nàng mượn Phùng Thâm tám tên quan hoạn, còn nói rõ phải là người “biết quyền cước.”
Một đám người đầy khí thế cùng nhau đến cung Vạn An, đi đầu là Đại cô cô cung Càn Thanh khiến mấy tên thái giám chức vị thấp sợ đến mức muốn quỳ xuống dập đầu bái lạy.
Vừa đến cửa cung Vạn An, Tô Ngâm đã nghe thấy tiếng roi nện và tiếng cung nữ khóc lóc.
Nàng vội vàng nhìn về phía đó rồi thở hắt ra. May quá, mấy người này trông có vẻ không phải là mấy người Điền Yến Di bảo vừa bị phạt ban nãy, chắc vừa bị kéo ra.
Nàng liền rảo bước đi vào cửa cung, có cung nữ quen biết nàng vừa khóc vừa gọi: “Đại cô cô! Đại cô cô cứu mạng!”
Tô Ngâm không dừng bước mà vào điện luôn, rồi đi thẳng đến tẩm điện.
Nghi phi đang ngồi trên giường La Hán, trên mặt tràn đầy lửa giận, thấy Tô Ngâm vào thì hừ lạnh một tiếng.
Tô Ngâm vờ như không nghe thấy, lại gần hành lễ: “Nghi phi nương nương vạn phúc.”
Nghi phi không nói gì, Tô Ngâm cũng không để ý chuyện đó, nói luôn: “Nô tỳ nghe nói nương nương không khỏe nên đến thăm.”
“Ngươi tới thì có ích gì!” Nghi phi lạnh lùng nói, sau đó cố nén lại ba phần giận, “Phiền Đại cô cô đi bẩm với Hoàng thượng, bổn cung bệnh nặng, chắc do không hợp khí hậu.”
Tô Ngâm nghe xong thì ngước mắt lên, cười khẽ: “Nương nương không khỏe thì tìm Hoàng thượng có ích gì?”
Thái y không tìm ra bệnh chẳng lẽ Hoàng thượng tìm được chắc?
Tô Ngâm chân thành nhìn Nghi phi.
Nghi phi nổi khùng: “Ngươi……”
Hồ thị tức điên.
Hai năm trước, lúc ở bãi săn, thị đã biết tình cảm Hoàng thượng dành cho Tô Ngâm không bình thường, nhưng lúc đó không giống bây giờ. Khi đó, thị chỉ thấp thỏm sợ mình đấu không lại Tô Ngâm, song bây giờ sự thấp thỏm đó đã biến thành tức giận và không cam tâm.
Hơn nữa, bây giờ ngoài Tô Ngâm còn có Hoàng hậu. Từ ngày tiếp chỉ, Hồ thị liền không vui, đến ngày Hoàng đế đại hôn, thị lại càng tức giận.
“Ngươi đừng ỷ Hoàng thượng ưu ái ngươi mà không xem bổn cung ra gì!” Nghi phi nhìn chằm chằm Tô Ngâm, giọng lạnh tới mức khiến người nghe chết rét.
Tô Ngâm gật đầu: “Nương nương sao lại nói thế? Nếu nô tỳ không xem nương nương ra gì thì sao đêm khuya còn phải đến đây?”
Dứt lời, nàng chỉ vào một tên thái giám đang đứng ở đó: “Nương nương à, ngài thấy thế này được không, nếu ngài muốn mời Thái y, nô tỳ sẽ bảo bọn họ đi mời cho ngài ngay, chân tay bọn họ rất nhanh nhẹn, còn nếu ngài tức giận không ngủ được, nô tỳ sẽ ở đây với ngài.”
“Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng.” Nghi phi nghiến răng nói.
Tô Ngâm mỉm cười: “Nếu ngài muốn gặp Hoàng thượng, sáng mai nô tỳ sẽ chuyển lời hộ ngài. Đợi Hoàng thượng tới, ngài muốn cáo trạng nô tỳ kiểu gì tùy ngài.”
Dù sao Tô Ngâm cũng làm ở ngự tiền đã lâu, chẳng qua là nàng không muốn chọc giận ai, nhưng một khi đã ra tay sẽ khiến người ta tức tới nghẹn lời. Nghi phi bị chọc giận, song thấy nàng vẫn trưng khuôn mặt dịu dàng tươi cười thì đau cả đầu, nghẹn họng cả buổi mới cười gượng gạo: “Được thôi, vậy bổn cung không ngủ, phiền Đại cô cô ở đây với ta.”
“?” Tô Ngâm bị vẻ quyết đoán của thị dọa sợ.
Nếu là nàng, nàng chắc chắn sẽ không tự đày đọa bản thân như thế, thức trắng một đêm mệt cỡ nào chứ? Huống hồ còn phải ở chung suốt một đêm với người mà mình ngứa mắt nữa?
Nhưng Tô Ngâm cũng không khuyên nhủ thị mà khoan thai đi tới phía bên kia chiếc giường La Hán ngồi xuống. Nghi phi liếc nàng hai cái sắc như dao, nhưng cuối cùng cũng không dám mở miệng ngăn nàng ngồi xuống, hai người cứ thế im lặng ngồi cùng nhau.
Tô Ngâm đã tính toán đâu ra đấy, nàng tuyệt đối không lừa Nghi phi. Ngày mai khi trời vừa sáng, nàng sẽ bẩm với Hoàng thượng ngay, nàng muốn nhìn xem Nghi phi định làm thế nào.
Còn đêm nay, nàng cũng không định để mình chịu thiệt.
“Yến Di.” Nàng kêu Điền Yến Di lại gần, dặn dò, “Tới phòng Ngự Thiện, bảo bọn họ chuẩn bị vài món ăn khuya đưa tới đây, pha thêm hai ly trà thật đặc nữa, mất công Nghi phi nương nương không chịu nổi.”
Điền Yến Di thấy Tô Ngâm chọc tức Nghi phi như vậy thì phải cố gắng lắm mới không bật cười. Nghe Tô Ngâm nói thế, cô bé lập tức hành lễ lui ra ngoài, vừa ra khỏi điện đã cười vang.
Đúng lúc cung nữ bên ngoài vừa chịu đòn xong, một đám đang run rẩy quỳ bên ngoài không dám đi. Điền Yến Di nhìn bọn họ, xua tay nói: “Mọi người về nghỉ đi, Đại cô cô đang ở trong đó với nương nương, mọi người hãy yên tâm.”
Mấy cung nữ nghe vậy mới dập đầu cáo lui. Một khắc sau, Điền Yến Di bê điểm tâm vào cung Vạn An, Tô Ngâm nhìn điểm tâm, khách sáo nói: “Mời nương nương dùng trước.”
Có thể đoán được là Nghi phi lạnh mặt không động đậy gì. Tô Ngâm không khách sáo với thị nữa, cầm muỗng bắt đầu thưởng thức món bánh đậu vàng.
Ngày hôm sau, giờ Dần canh ba, Đế Hậu vừa thay đồ xong đã nghe tên thái giám Tô Ngâm phái tới bẩm lại chuyện ở cung Vạn An.
“Nghi phi nương nương thức trắng cả đêm…….” Tên thái giám kia khẽ bẩm.
Thẩm Huyền Ninh câm nín: “Cũng biết tự đày đoạ thật.” Dứt lời, y nói với Thang Doanh Sương, “Để trẫm đi xem sao.”
“Cùng đi đi.” Thang Doanh Sương đứng dậy khỏi bàn trang điểm, “Lát nữa còn phải đi vấn an mẫu hậu.”
Hai người cùng nhau ra khỏi cung Khôn Ninh. Cung Khôn Ninh cách cung Vạn An không xa, đi nửa khắc đã tới.
Khi tiếng hô “Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm” vang lên, Nghi phi vừa nghe là muốn xông ra ngoài đón, nhưng thị vừa đứng dậy đã choáng váng phải ngồi lại giường La Hán.
Tô Ngâm không nhịn được mà quay đầu sang chỗ khác cười chán mới đứng lên ra ngoài đón, thầm nghĩ ai bảo thị cứng đầu không chịu ăn uống cơ chứ?
Nàng ra điện hành lễ với Đế Hậu, Thẩm Huyền Ninh đỡ nàng, sau đó để ý thấy quầng thâm trên mắt nàng: “Nàng cũng thức cả đêm à?”
“Nghi phi nương nương không khỏe, biết làm sao được.” Tô Ngâm nói với giọng âu sầu trông như đang lo lắng thật.
Thẩm Huyền Ninh lẳng lặng véo cánh tay nàng một cái, tiện đà cất bước đi vào trong điện. Hoàng hậu đứng đó, hết nhìn Tô Ngâm rồi lại nhìn Thẩm Huyền Ninh.
Tô Ngâm khẽ hít một hơi, chột dạ cúi đầu xuống.
Hoàng hậu ngắm nàng rồi ung dung mỉm cười: “Đại cô cô đẹp quá!”
“?!” Tô Ngâm được khen thì lúng túng.
Mới sáng ra, Hoàng hậu vừa thấy nàng đã khen nàng… đẹp quá?!
Nàng nghểnh cổ nhìn Thẩm Huyền Ninh, vẻ mặt Thẩm Huyền Ninh cũng phức tạp, y cúi đầu ho một tiếng: “Vào điện đi.”
“Không.” Hoàng hậu vẫn không nhúc nhích, nghiêng đầu liếc cung nhân bên cạnh, “Bảo Nghi phi ra tiếp giá.”
~ HẾT CHƯƠNG 29 ~