Đến giờ Dần, khi đám cung nhân nối đuôi nhau vào hầu hạ Thẩm Huyền Ninh dậy lên triều, nhìn thấy cảnh này không khỏi ngây ra.
Hai tên thái giám do dự nhìn Từ Văn Chinh. Từ Văn Chinh nhíu mày. Liễu cô cô ấy thế mà lại thong dong nhất đám, đi tới vỗ nhẹ lên vai Thẩm Huyền Ninh: “Điện hạ? Điện hạ.”
Thẩm Huyền Ninh tỉnh lại, dụi mắt nhìn bà. Bà cười cười: “Điện hạ nên dậy đi, buổi chầu hôm nay rất quan trọng.”
Phải, tiên hoàng đã mất. Hôm nay Thái tử sẽ công bố tin này và công bố chuyện mình kế thừa ngai vàng, còn phải giao nhiệm vụ chuẩn bị lễ lên ngôi cho bộ Lễ, đương nhiên quan trọng.
Thẩm Huyền Ninh thần người một lúc rồi ngồi dậy. Liễu cô cô định sai thái giám tới hầu hạ y thay y phục thì y đưa ngón tay đặt lên miệng “Suỵt” một tiếng: “Chúng ta sang trắc điện đi!” Thẩm Huyền Ninh chỉ vào Tô Ngâm: “Đừng làm phiền nàng, cứ để nàng ngủ.”
Liễu cô cô gật đầu, ra dấu tay ý bảo cung nhân sang trắc điện đợi.
Thẩm Huyền Ninh xuống giường, cùng Liễu cô cô đi ra cửa điện. Y vừa đi vừa thầm thì: “Hôm nay lại phiền cô cô chăm sóc Tô Ngâm nhé. Vì chữa bệnh cho ta mà tay nàng chằng chịt vết thương, cô cô bảo phòng bếp làm nhiều đồ bổ cho nàng rồi gọi Thái y tới khám lại xem sao.”
Liễu cô cô vừa cười đồng ý vừa đi theo y vào trắc điện. Sau đó bà vẫy tay, một cung nữ lập tức bước tới dâng chén thuốc lên.
“Điện hạ uống thuốc trước đã.” Liễu cô cô nói, Thẩm Huyền Ninh nhíu mày: “Không có máu trong đó chứ?”
“Không có, điện hạ cứ yên tâm.” Liễu cô cô vừa dịu dàng đáp lời vừa dửng dưng liếc nhìn Từ Văn Chinh. Từ Văn Chinh không khỏi cắn răng ngó lơ sang chỗ khác.
Liễu thị trông thế thôi nhưng là người miệng nam mô bụng bồ dao găm, Từ Văn Chinh phải nhịn.
Hắn đã theo hầu Thái tử hơn hai năm, cho đến nay vẫn chưa hoàn thành được mộng đẹp của hắn là thâu tóm hết quyền lực Đông Cung vào tay.
Chủ yếu là vì Liễu thị này!
Giờ lại có thêm một Tô Ngâm. Thái tử muốn giữ Tô Ngâm lại thì không nói làm gì, nhưng y lại giao Tô Ngâm cho Liễu thị, sau này hai người đó há chẳng hợp lại đối phó hắn?
Từ Văn Chinh không muốn đợi tới khi Tô Ngâm lớn lên để xem nàng sẽ thế nào. Loại người lưu lạc tới mức trở thành thái giám như hắn thì trong mười tên ắt có đến tám tên máu lạnh, nếu thấy đây là mầm họa thì diệt cỏ tận gốc mới là biện pháp đúng đắn.
Nhưng đương nhiên Từ Văn Chinh cũng hiểu chuyện này không thể ra tay một cách lộ liễu, ít nhất là hắn không thể tự mình xử lý. Vậy nên, hắn im lặng không nói gì, đợi tới khi Thái tử tới điện Thái Hòa mới lặng lẽ một mình rời khỏi Đông Cung, đi về phía hậu cung.
—
Trong cung Duyên Kỳ, Trang Phi trằn trọc cả đêm.
Một ả Uyển phi không đáng sợ, nhưng việc tiên hoàng nói đi là đi khiến bà cảm thấy rủi ro có thể ập tới bất cứ lúc nào. Như ngôi vị hoàng đế này chẳng hạn, hôm nay Huyền Ninh trông như đã ngồi vững, nhưng phải làm xong lễ lên ngôi mới yên tâm được.
Sau lễ lên ngôi, y vẫn chưa thể tự chấp chính. Y còn quá nhỏ, việc nước không thể không giao cho bà và các vị đại thần giúp đỡ, phải đợi sau ngày đại hôn y mới tự quản mọi chuyện được.
Thời gian mấy năm đương nhiên sẽ khiến người ta thấy đêm dài lắm mộng, nhưng đâu còn cách nào khác, dù sao thì ai mà an tâm giao việc nước cho một đứa bé mười tuổi xử lý chứ.
Khắc thứ tư giờ Dần, Trang Phi nhẩm tính thời gian, nghĩ Huyền Ninh chắc đã sang điện Thái Hòa bèn đứng dậy.
Nghe trong phòng có tiếng động, mấy cung nữ đứng ngoài lập tức vào điện. Trang Phi rửa mặt xong thì ngồi vào bàn trang điểm, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Thái tử thế nào rồi?”
“Nương nương yên tâm, vẫn ổn.” Chu ma ma khom người xuống nói, “Từ Văn Chinh bên chỗ điện hạ tới, nói có việc muốn bẩm, đang chờ bên ngoài.”
Trang Phi gật đầu: “Cho hắn vào đi.”
Từ Văn Chinh vào điện, hành lễ, cân nhắc câu chữ nói về việc của Tô Ngâm. Hắn nói, “Nương nương, hôm qua Thái tử điện hạ…. ngủ cùng với một đứa cung nữ.” Vừa mở đầu đã thấy Trang Phi nhíu đôi mày ngài như hắn dự đoán.
Từ Văn Chinh mừng thầm trong bụng, cúi đầu khom lưng, tiếp tục nói: “Tô Ngâm kia vốn là thuốc dẫn của Thái tử điện hạ, vì hạ nô nghe nói nếu lấy máu người làm thuốc dẫn, hiệu quả vô cùng kỳ diệu nên đã sai người dốc lòng tìm kiếm. Nhưng hạ nô sơ sẩy, trước đó không tự mình trông coi, hôm qua nhìn thấy mới biết…… Con ranh kia đúng là đứa xinh đẹp bại hoại, mới tám tuổi đầu mà trông đã hoa nhường nguyệt thẹn, dáng vẻ dịu dàng động lòng người.”
Dịu dàng động lòng người, là câu tiên hoàng dùng để tả Uyển phi.
Từ Văn Chinh chưa dứt lời đã thấy ánh mắt Trang Phi trong gương sắc như dao lia tới, hắn vội vàng ngậm miệng, cúi thấp đầu hơn, làm bộ chợt nhận ra mình vừa lỡ miệng.
Trang Phi nhanh chóng dời mắt đi, cười cười: “Ngươi cảm thấy con bé kia là một con hồ ly tinh mê hoặc chủ nhân?”
Từ Văn Chinh khom người: “Vâng ạ.”
“Để bổn cung gặp nó xem sao.” Trang Phi cụp mắt xuống, “Tiên hoàng vừa đi, giờ trong cung rất lộn xộn, ngươi là người bên cạnh Thái tử, trước đừng đi lung tung, cứ ở đây đợi bản cung quay về.”
Từ Văn Chinh không khỏi thở phào, cười mà đáp một tiếng “Vâng” rồi đi theo người của Trang Phi ra khỏi tẩm điện.
Nhưng Trang Phi lại không vội gọi Tô Ngâm tới hỏi chuyện.
Cả nửa ngày hơn, bà sắp xếp xong xuôi chuyện tang lễ trong cung, đến khi đoán chuyện bên điện Thái Hòa sắp sửa kết thúc thì mới sai người gọi Tô Ngâm tới.
Tô Ngâm vào chính điện cung Duyên Kỳ, quy củ quỳ xuống đất vái lạy: “Trang phi nương nương vạn phúc.” Tức khắc nghe thấy trên đầu vang lên giọng nói thản nhiên: “Ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn một cái.”
Một khắc sau, Thẩm Huyền Ninh về đến Đông Cung mới nghe Liễu cô cô nói sáng sớm Từ Văn Chinh đã đến cung Duyên Kỳ đến giờ vẫn chưa về, một khắc trước Tô Ngâm cũng bị gọi đi.
Liễu cô cô lo lắng nói: “Người của cung Duyên Kỳ không cho nô tỳ đi theo, ngài xem….”
Thẩm Huyền Ninh không khỏi lo lắng cho Tô Ngâm. Chuyện Tô Ngâm y vẫn chưa báo cho mẫu phi, không biết sao mẫu phi lại tìm nàng.
Y xoay người chạy đến cung Duyên Kỳ, mệt đến mức thở hổn hển. Ai ngờ mới tới cửa cung chưa kịp vào chính điện, y đã thấy Tô Ngâm đứng ở cửa điện che miệng khóc.
“Tô Ngâm!” Y gọi một tiếng, Tô Ngâm hốc mắt đỏ lên quay lại nhìn.
Thẩm Huyền Ninh thở hồng hộc đi về phía nàng: “Sao thế?”
“Trang Phi nương nương đánh người……” Tô Ngâm trông vẫn chưa hết sợ hãi, khụt khịt mấy tiếng mới nói tiếp, “Đánh Từ công công…….”
Nàng thật sự sợ hãi!
Sau khi Trang Phi nương nương bảo nàng đứng dậy thì sai người bê một đĩa điểm tâm đến cho nàng, vừa nhìn nàng ăn vừa hỏi chuyện.
Nương nương hỏi nàng đã làm thuốc dẫn cho Thái tử bao lâu rồi? Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi đáp, tầm một tháng. Nương nương lại hỏi nàng từng gặp Thái y chưa? Nàng lắc đầu, nương nương lại hỏi lại lần nữa: “Một lần cũng chưa à?”
Vì thế, Tô Ngâm tỉ mỉ nhớ lại lần nữa, vẫn lắc đầu như trước nói: “Hôm qua Thái tử điện hạ có truyền Thái y xem bệnh cho nô tỳ, nhưng lúc lấy máu thì nô tỳ không gặp Thái y.”
Trang Phi nương nương gật đầu, sau đó sai người mang đơn thuốc gần đây Thái tử dùng đến. Sau khi xem xong, bà gọi Từ Văn Chinh tới.
Vừa thấy Từ Văn Chinh, bà đã trách mắng: “Đồ chó cậy thế chủ! Ngay cả thuốc của Thái tử cũng dám cho thêm thứ khác sau lưng bổn cung? Hôm nay là máu người, sau này chẳng phải là thạch tín?”
Mắng xong bèn sai người phạt roi Từ Văn Chinh.
Tô Ngâm trơ mắt nhìn Từ Văn Chinh kêu gào thảm thiết, trơ mắt nhìn quần áo Từ Văn Chinh thấm đẫm máu tươi. Nàng muốn trốn đi nhưng Trang Phi nương nương lại muốn nàng nhìn, muốn nàng nhìn cho rõ.
Sau đó, khi nàng sợ tới mức không chịu nổi, đứng cũng không vững thì nương nương mới cho cung nữ đỡ nàng ra ngoài.
Thẩm Huyền Ninh nghe xong, vội đi vào điện. Tô Ngâm ngẩn ra rồi cũng vội vàng đi theo y, đúng lúc trông thấy Từ Văn Chinh bị cuốn trong cái chiếu khiêng ra ngoài.
Hai người đều đờ ra, tự hỏi không biết Từ Văn Chinh có phải đã chết rồi không. Trang Phi vẫy tay gọi bọn họ vào.
Thẩm Huyền Ninh đi trước, Tô Ngâm do dự tiến theo sau. Trang Phi nắm lấy tay con trai, nói thẳng vào chuyện chính: “Con có biết vì sao mẫu phi phải giết hắn không?”
Thẩm Huyền Ninh bất giác rùng mình một cái, Trang Phi ôm y vào lòng: “Đừng sợ, con hãy nghe mẫu phi nói. Giờ con là Hoàng đế, xung quanh con có rất nhiều người nuôi lòng tư lợi. Trong số họ, nhiều người hoàn toàn gian ác, cũng có những người như Từ Văn Chinh tìm thuốc dẫn cho con, cách làm có vẻ không đúng nhưng lại có vẻ như vì muốn tốt cho con.”
“Loại người đầu tiên, con phải nghiêm trị. Nhưng loại người thứ hai, con phải nhìn cho rõ, đừng để họ dối gạt.” Trang Phi hít sâu một hơi, nhìn y chăm chú rồi nói tiếp, “Con không được để họ làm trái quy củ, dù họ luôn miệng nói là vì con cũng không được.”
Chuyện thuốc dẫn may mà không gây ra hậu quả gì, nhưng tính toán của Từ Văn Chinh thì Trang Phi vừa liếc mắt đã nhìn thấu.
Hắn nghĩ rằng, đợi khi nào Huyền Ninh khỏi bệnh sẽ nói cho y biết. Huyền Ninh còn nhỏ tuổi, khó tránh khỏi sẽ biết ơn hắn một cách mù quáng, sau đó cảm thấy chuyện Từ Văn Chinh làm chẳng có gì to tát.
Cứ lặp đi lặp lại, dần dà y sẽ quen thói nghe lời đám thái giám bên người, sau đó ai biết được bọn chúng có muốn nhúng tay vào chuyện triều chính hay không?
Trang Phi dứt lời, lại nhìn về phía Tô Ngâm.
Bây giờ Tô Ngâm vừa bắt gặp ánh mắt bà là thấy chột dạ ngay, Trang Phi không khỏi cười nói: “Hoàng đế muốn giữ con lại bên người, con cứ ở lại đi.”
Hai chữ “Hoàng đế” cất lên khiến Tô Ngâm kinh ngạc nhận ra y đã kế vị. Nhưng nàng không kịp nghĩ nhiều, vì Trang Phi lại gằn giọng nói tiếp: “Nó giờ là vua một nước, con là người nó chọn, con không giống những người khác. Sau này, bổn cung muốn con toàn tâm toàn ý quan tâm nó, hầu hạ nó. Con có thể coi nó như người nhà, chút lễ tiết bỏ qua cũng được, nhưng nếu con dám lừa dối nó thì…..”
Ánh mắt Trang Phi nhìn ra ngoài điện, “Kết cục của Từ Văn Chinh chính là kết cục sau này của con.”
Bên cạnh Hoàng đế dù sao cũng phải có một hai người thân tín, khiến người ta yên tâm. Nhũ mẫu Liễu thị của y là một, nhưng dù sao Liễu thị cũng là người lớn, có mấy chuyện Huyền Ninh không muốn nói cho bà ấy nghe.
Thay vì tuyển người khác chi bằng dùng người do chính y chọn. Tô Ngâm lại còn nhỏ, trẻ con dễ dọa, dễ uốn nắn theo cách người lớn muốn.
Trang Phi nghĩ, cứ dùng nàng trước đã. Nếu nàng quá ngu xuẩn hoặc nhát gan, không hầu hạ ở ngự tiền được thì chọn người khác cũng không muộn.