Thang Thuật Nhân là đại nho nổi tiếng đương thời, Thẩm Huyền Ninh hỏi ông một số vấn đề, nhận ra ông rất có tầm nhìn.
Vậy nên Thẩm Huyền Ninh rất hài lòng về người thầy mới này. Tới gần trưa, bốn người họ xin lui, y quay lại tẩm điện với vẻ mặt thoải mái: “Vẫn là mẫu hậu biết nhìn người, lúc mới đầu nghe bà nhắc tới vị Thang tiên sinh này trẫm còn không vui.”
Vì trên phố đồn đại Thang Thuật Nhân rất lạnh lùng, khó ở.
Tô Ngâm nín cười nhận lấy cái mão y tiện tay cởi ra, tiếp lời: “Đương nhiên rồi. Thái hậu vì chuyện đế sư mà vất vả lắm đấy, mãi mới tuyển được người hợp ý.”
Thẩm Huyền Ninh lại nói: “Không ngờ Hồ Kiêu lại rất kính trọng ông ấy. Trước giờ yết kiến có lúc nào Hồ Kiêu không ngồi bên phải đâu? Ngay cả Thừa tướng cũng phải nhường ông ta ba phần, lần này thế mà ông ta lại để Thang Thuật Nhân ngồi trước.”
“……….” Tô Ngâm nghẹn lời, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà phụt cười.
“Sao thế?” Thẩm Huyền Ninh khó hiểu nghiêng đầu nhìn nàng.
Nàng bối rối che miệng lại, nhưng mày vẫn cong cong, vừa thỉnh thoảng cười lên hai tiếng vừa kể mình đã nói gì khi Hồ Kiêu đi vào.
Sau khi Thẩm Huyền Ninh nghe xong cũng cười thành tiếng, giơ tay búng trán nàng một cái: “Sao muội láu cá thế!”
“Chẳng lẽ nô tỳ nói không đúng sao?” Nàng ráng nín cười hỏi lại, “Hồ đại nhân đúng là có nhiều công lao, nhưng hôm nay là ngày Hoàng thượng gặp thầy giáo, đương nhiên phải để thầy ngồi trước.”
Thẩm Huyền Ninh nhìn dáng vẻ đương nhiên của nàng thì lại càng cười tươi hơn, gật đầu nói: “Đúng, lòng Đại cô cô cung Càn Thanh nhà ta sáng như gương, nói gì cũng đúng cả.”
Tô Ngâm: “……..”
Sau khi được Thái hậu khuyên nhủ thì nàng không để ý chuyện người ta gọi mình là “Đại cô cô” nữa, nhưng Thẩm Huyền Ninh gọi thế rõ ràng là đang trêu nàng. Nàng bất giác lườm y một cái, Thẩm Huyền Ninh đạt được mục đích liền cười thành tiếng: “Ha ha ha ha ha không gọi nữa không gọi nữa, đừng lườm ta!” Y lấy tay bịt mắt nàng lại, “Mau đi dùng bữa thôi, trẫm cũng đi.”
Tô Ngâm dẩu môi sau bàn tay y, lặng lẽ cúi người, nghiêm túc lùi ra sau.
Ôi lại cáu rồi!
Thẩm Huyền Ninh buông tay, buồn cười nhìn nàng lùi ra. Đợi nàng ra ngoài, y liền tới bàn ăn, sau đó chọn món đậu hủ Bát Bảo rồi bảo Phùng Thâm cho người mang tới.
“Hôm nay muội làm tốt lắm, đáng thưởng.” Y lại cười một tiếng, nói tiếp, “Thôi đừng giận nữa mà, ăn cơm đi.”
Khi chén đậu hũ Bát Bảo được bê vào, Tô Ngâm thầm liếc nó một cái xem thường, nhưng cuối cùng nàng vẫn ăn một chút.
Vì nàng thực sự thích ăn đậu hũ non, đậu hũ Bát Bảo, đậu hũ gạch cua, đậu hũ óc heo đều là những món ưa thích của nàng. Nàng đâu phải người vì giận dỗi mà nhịn ăn nhịn uống chứ.
Ăn trưa xong, Tô Ngâm an tâm đi ngủ trưa, tới giờ sẽ có cung nữ đến gọi nàng dậy. Sau khi thay y phục chải đầu, nàng lại đến cung Càn Thanh làm việc.
Khi tới cửa cung Càn Thanh, từ xa Tô Ngâm đã nhìn thấy một người. Người này không phải ai xa lạ, nàng thấy hắn liền hành lễ chào hỏi: “Xin chào Sùng vương điện hạ.”
Thẩm Huyền Tông nghe tiếng nàng bèn quay đầu lại, thấy đó là nàng thì gật đầu: “Tô cô nương.”
Tô Ngâm đứng thẳng người: “Điện hạ có việc yết kiến?”
Thẩm Huyền Tông mỉm cười gật đầu: “Đúng thế, phiền bẩm báo giúp.”
Tô Ngâm lại hành lễ với hắn rồi đi vào điện. Trong tẩm điện, Thẩm Huyền Ninh cũng vừa ngủ trưa dậy, đang được cung nhân hầu hạ thay quần áo. Tô Ngâm đi vào, cho tên thái giám kia lui ra rồi đến thắt đai lưng cho y, vừa thắt vừa nói: “Sùng vương điện hạ đến, bảo có việc yết kiến.”
Thẩm Huyền Ninh thoáng giật mình, chợt nói: “Mau mời đệ ấy vào.”
Mấy năm nay, quan hệ huynh đệ giữa hai người không tệ. Về chuyện Uyển Thái phi, Thẩm Huyền Tông đến giờ vẫn không biết rõ, nhưng Thẩm Huyền Ninh cũng đã nghĩ thông, chuyện này không thể giấu hắn mãi, đợi hai năm nữa y sẽ nói cho hắn nghe.
Bọn họ đã dần dần trưởng thành, cũng đọc không ít sách. Những đạo lý trong đó, với Tứ đệ mà nói không hề khó hiểu. Nếu hắn có thể bình tĩnh tiếp nhận thì họ vẫn có thể làm anh em tốt, nếu không cũng chẳng sao, ngôi vị hoàng đế của y càng ngày càng vững chãi, một Tứ đệ đang làm Vương gia thanh nhàn không thể lay chuyển nổi, đến lúc đó ai đi đường nấy, y cũng không muốn làm khó Tứ đệ.
Với Uyển Thái phi, y không thấy áy náy lắm. Bà ta và mẫu hậu chỉ là kẻ thua người thắng, đâu phân ai thiện ai ác. Hơn nữa, mẫu hậu tuy nhốt Uyển thái phi vào lãnh cung nhưng chi phí ăn mặc chưa từng bạc đãi bà ta, mọi chuyện vẫn chiếu theo quy định dành cho Thái phi, đây là điểm rộng lượng của mẫu hậu.
Nếu Uyển Thái phi là kẻ thắng sẽ bao dung với mẫu hậu sao? Thẩm Huyền Ninh chẳng biết, nhưng y cũng không có lý do gì để nghĩ tới chuyện đó.
Một lát sau, huynh đệ hai người gặp nhau ở chính điện. Thẩm Huyền Tông lần này đến để tạ ơn, ba ngày trước hắn vừa được phong Sùng vương, theo quy củ thì hôm nay phải tới dập đầu tạ ơn.
Sau khi hắn dập đầu xong, Thẩm Huyền Ninh liền đi tới đỡ hắn dậy, hỏi hắn: “Đến thăm Thuận thái phi chưa?”
“Đến rồi.” Thẩm Huyền Tông gật đầu, nói tiếp, “Thần đệ muốn tới xin chỉ.”
“Đệ cứ nói.”
“Bốn năm nay đều là Thuận Thái phi chăm sóc đệ. Người sống khép kín, ở trong cung không đi lại với ai, thần đệ muốn mang người tới vương phủ.”
Thẩm Huyền Ninh nghe thế thì khẽ cười, “Cũng đúng, hôm nào ta sẽ nói với mẫu hậu một tiếng để Thuận Thái phi chuẩn bị trước, đợi hôm nào mát trời sẽ dọn ra ngoài.”
Gần đây đúng là nóng quá.
Thẩm Huyền Tông lạy tạ: “Đa tạ hoàng huynh, vẫn là hoàng huynh suy nghĩ chu đáo.”
Sau đó, hai huynh đệ ngồi xuống tán gẫu chuyện tầm phào một lát, cũng có trao đổi bài vở với nhau. Thẩm Huyền Tông nói gần đây thầy giáo nghiêm khắc với hắn quá, hắn thường xuyên phải học tới khuya, Thẩm Huyền Ninh cong cong môi, im lặng nhìn hắn.
“…….. Hoàng huynh không phải đang cười đệ chứ?” Thẩm Huyền Tông chợt nghĩ tới chuyện sau khi hoàng huynh lên ngôi thì ngày nào cũng phải học đến khuya.
Hắn lúng túng chuyển đề tài, nhìn Tô Ngâm nói: “Hoàng huynh ngày ngày vất vả, xin Tô cô nương chiếu cố huynh ấy.”
“Đệ thôi đi.” Thẩm Huyền Ninh ngó Tô Ngâm, chậm rãi lắc đầu, “Nàng ấy à, ngủ trễ một tí là hôm sau cứ ngáp dài ngáp ngắn mãi. Nếu thức liền hai ba đêm, mắt sẽ thâm như bị ai đấm, ai dám mượn nàng chăm sóc chứ.”
“…… Là vì nô tỳ phải dậy sớm mà!” Tô Ngâm không nhịn được mà bênh vực chính mình, “Nô tỳ phải dậy sớm hơn Hoàng thượng, lại còn rửa mặt thay quần áo, ít nhất phải dậy sớm hơn ngài tận một canh giờ!”
“Rồi rồi rồi, muội cực khổ, muội cực khổ nhất.” Thẩm Huyền Ninh mặt mày nghiêm túc, gật đầu như giã tỏi.
Thẩm Huyền Tông cười ra tiếng, lại nói: “Ta đã xuất cung xây phủ, khi nào Tô cô nương rảnh rỗi nếu không ngại thì hãy xin nghỉ phép đến chỗ ta chơi trốn việc?”
Thẩm Huyền Ninh gật đầu trước một bước: “Được đấy, hôm nào rảnh trẫm và nàng sẽ tới chỗ đệ chơi, nàng trốn việc còn trẫm trốn học.”
Tô Ngâm tất nhiên vỗ tay tán thành. Tiến cung bốn năm, nàng chưa ra khỏi cửa cung, không rõ bây giờ kinh thành trông thế nào, sớm đã muốn ra ngoài chơi.
Việc này cứ thế quyết định. Đêm đó, Thẩm Huyền Ninh học xong liền đến cung Từ Ninh, nói với Thái hậu chuyện Tứ đệ muốn đón Thuận Thái phi ra ngoài.
Thái hậu nghe xong gật đầu, nói: “Cũng phải.” Sau đó bình thản hỏi y, “Nó có nhắc tới Uyển Thái phi không?”
“Không ạ.” Thẩm Huyền Ninh thở dài, “Mấy năm nay không có tin tức gì, chắc Tứ đệ bỏ cuộc rồi.”
Thái hậu khẽ sụt sịt: “Dù sao thì nó cũng chịu ấm ức, nó là đứa trẻ ngoan ngoãn.”
“Dạ.” Thẩm Huyền Ninh gật đầu, ngừng lại một chút rồi nói, “Mẫu hậu, con cảm thấy…….. hay là báo cho Uyển Thái phi một tiếng là đệ ấy được phong làm Sùng vương rồi?”
Thái hậu nhíu mày ngài: “Vì sao?”
“Mẫu hậu người từng nói, khi nào ngôi vị hoàng đế chưa lọt vào tay Uyển thái phi thì bà ta sẽ không bỏ cuộc, bà ta không phải người dễ dàng từ bỏ hy vọng. Con nghĩ, mặc dù bà ta ở lãnh cung bốn năm nhưng chưa chắc đã chấp nhận sự thật.” Y thoáng trầm ngâm rồi nói tiếp, “Nếu bà ta không chịu từ bỏ, sau này người chịu thiệt sẽ là Tứ đệ. Nếu vậy chi bằng để bà ta biết hiện giờ Tứ đệ sống rất tốt, cả đời giàu sang chẳng sầu lo, bà ta mà biết nghĩ cho Tứ đệ thì sẽ không muốn tranh giành nữa.”
Ngôi vị hoàng đế này y đã ngồi bốn năm, lúc này kẻ nào muốn tranh đoạt đều phải hứng chịu rủi ro không nhỏ. Đẩy Tứ đệ đã được phong vương vào con đường mạo hiểm như thế có đáng giá không? Thẩm Huyền Ninh cảm thấy Uyển Thái phi không ngu đến mức đó.
Thái hậu nghe xong cũng gật đầu: “Ý kiến của con không tồi. Lát nữa ai gia sẽ phái người báo cho bà ta những chuyện cần báo.”
Sau đó Thái hậu lại hỏi: “Hôm nay con gặp Thang Thuật Nhân thấy sao?”
“Học vấn của Thang tiên sinh rất cao, con sẽ theo ông ấy chăm chỉ học tập.” Thẩm Huyền Ninh nói xong, nhớ tới chuyện Tô Ngâm ngăn cản Hồ Kiêu liền kể chuyện này cho Thái hậu nghe một cách sống động như thật.
Tô Ngâm vừa nghe Thái hậu nhắc tới Thang Thuật Nhân liền biết y sẽ kể chuyện này ra, nghe được một nửa thì mặt nàng đỏ lên, quỳ xuống đất lạy một lạy: “Hôm nay nô tỳ lắm mồm, xin Thái hậu tha tội.”
“Ha ha.” Thái hậu liếc nàng cười, “Con nhóc nhà con, còn nhỏ mà đã láu cá, lần sau không được thế nữa.”
Tô Ngâm không khỏi ngẩn ra.
Vừa rồi tuy nàng tạ tội nhưng nàng không hề thấy mình làm sai, sao phải chiều theo ý Hồ Kiêu chứ?
Thẩm Huyền Ninh cũng nói: “Nàng cản Hồ Kiêu như thế chẳng phải rất đúng sao?”
“Đúng, cản rất đúng.” Thái hậu vẫy tay ý bảo Tô Ngâm đứng dậy rồi nói, “Nhưng bọn con ngẫm lại xem, Hồ Kiêu cái gì cũng tranh giành thì được gì nào? Cả triều đình đều cảm thấy ông ta ngang ngược, chán ghét ông ta. Nhưng nếu Tô Ngâm ra mặt ngăn cản thì sao? Loại chuyện ngầm ngấm này không truyền xa được, các đại thần đâu biết mà cảm tạ con bé, ngược lại còn khiến Hồ Kiêu oán hận con bé nữa.”
Bà đã muốn dạy dỗ Hồ Kiêu từ lâu, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Nếu muốn dạy cho ông ta một bài học thì phải chuẩn bị kỹ càng trước đã. Trước tiên phải tạo ra hiềm khích, một mặt dỗ dành Hồ Kiêu thật tốt, mặt khác khiến cho cả triều đình vô thức đứng về phía bọn họ không phải rất tốt sao?