Chu ma ma khom người nói: “Điện hạ, nương nương bảo nô tỳ dặn ngài, trong trăm điều thiện thì đức hiếu đứng đầu. Lúc này, chuyện quan trọng nhất ngài nên làm là canh giữ bên linh cữu Hoàng thượng.”
Thẩm Huyền Ninh vừa nghe vừa thoáng lưỡng lự nhìn ra ngoài, song cửa đại điện có đặt bình phong nên y chẳng thấy gì cả.
Một lát sau, viên thái giám chưởng sự của Trang phi cũng vào điện. Hắn dập đầu trước long sàng ba cái rồi khom lưng đi tới, mở ngăn tủ đầu giường, lấy một cuộn tranh ra.
Suốt quá trình đó, hắn ta làm mọi thứ trong yên lặng. Bất cứ ai đang quỳ trong điện cũng hiểu cuộn tranh kia chỉ có thể là thánh chỉ, nhưng không một người nào dám hỏi trong thánh chỉ viết gì.
Chẳng bao lâu sau, cuộn tranh kia được cẩn thận giao cho Trang phi.
Trang phi tiện tay nhận lấy, không vội mở ra mà lấy tay đùa nghịch với nó như thể nó là một món đồ chơi thú vị, bà quay sang cười với Uyển phi nói: “Bên trong nhiều người phức tạp, Uyển phi muội muội theo bản cung đến cung Duyên Kỳ nói chuyện nhé.”
Không hiểu sao trong thâm tâm Uyển phi đột nhiên thấy bất an, nhưng bà ta nhìn quyển thánh chỉ trong tay Trang phi, cố ghìm nỗi lo lắng xuống.
—— Không việc gì phải sợ, có thánh chỉ thì mình không việc gì phải sợ. Bây giờ Trang phi còn cười nói rôm rả với mình như vậy là do bà ta không rõ trong thánh chỉ viết gì.
Uyển phi bèn khoan thai theo Trang phi rời khỏi cung Càn Thanh, đi về phía cung Duyên Kỳ của Trang phi.
Hoàng đế tạ thế lúc sẩm tối. Bây giờ trời đã tối mịt, bóng cây hai bên đường trong cung đong đưa trong gió như bị quỷ trêu. Trang phi cũng không ngồi kiệu, cứ thế im lặng đi thẳng một đường tới cung Duyên Kỳ, đến nơi bà mới mở miệng: “Đóng cửa cung lại, từ giờ tới sáng mai không tiếp bất kỳ ai.”
Sau đó bà mời Uyển phi vào điện, hai người băng qua đại điện, vào thẳng tẩm điện mới ngồi xuống.
Hai người có thân phận ngang hàng nên chỉ phân biệt bằng vai khách và vai chủ. Trang phi là chủ nhà nên ngồi bên phải chiếc bàn trên giường La Hán, còn Uyển phi ngồi phía bên trái.
Trang phi vẫn không đoái hoài tới bà ta, thờ ơ mở thánh chỉ ra đọc qua một lượt, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Quả nhiên là ý chỉ sửa lập Tứ hoàng tử con trai Uyển phi kế thừa ngôi báu.
Tiếng cười lanh lảnh của Uyển phi vang lên: “Đây là ý chỉ mà người thân cận bên cạnh Trang phi tỷ tỷ mang ra, không hề có ai chạm qua. Ý của Hoàng thượng chắc tỷ tỷ cũng hiểu.”
“Phải, bổn cung hiểu rõ.” Khóe môi Trang phi nhếch lên, “Uyển phi muội muội có bản lĩnh thật đấy. Suốt nửa năm qua, mãi đến tháng trước muội mới có cơ hội gặp Hoàng thượng một lần mà đã làm xong việc lớn thế này.”
Giọng bà đầy vẻ khen ngợi. Uyển phi càng cười sảng khoái hơn: “Cũng nhờ có sự yêu mến của Hoàng thượng, muội muội……”
Chưa nói dứt lời, bà ta đã thấy Trang phi động tay, giây sau quyển thánh chỉ đã bị ném vào chậu than đang cháy. Uyển phi không khỏi bàng hoàng kinh hãi, theo phản xạ lao tới đoạt lại thánh chỉ.
Nhưng bà ta vừa chạm tay vào thì đã bị ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt dọa sợ tới mức rụt tay lại.
“Ngươi……” Uyển phi kinh ngạc nhìn Trang phi, ngơ ngác hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Trang phi hếch cằm lên, hai gã thái giám to con tiến lên, một trái một phải tóm lấy Uyển phi. Đến lúc này, Uyển phi mới lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, mặt bà ta trắng bệch: “Sao ngươi dám!”
Trang phi vẫn ngồi ngay ngắn ở bên kia như trước, cười nhạt liếc Uyển phi: “Trời vừa sáng, chuyện Hoàng thượng băng hà sẽ được thông báo cho toàn thiên hạ biết, khi đó Huyền Ninh sẽ trở thành tân đế. Từ giờ tới lúc đó chỉ ngót ba canh giờ, ngươi nghĩ bổn cung sẽ để ngươi tác oai tác quái?”
“Đó chính là ý chỉ của Hoàng thượng!” Sắc mặt Uyển phi ngày càng dữ tợn hơn, “Sao ngươi dám đốt thánh chỉ? Ngươi……..”
Trong lòng Uyển phi, Hoàng thượng còn lớn hơn cả trời, bà ta nằm mơ cũng không ngờ trên đời lại có người dám đốt thánh chỉ.
Nghĩ vậy, bà ta không khỏi sởn tóc gáy, sợ Trang phi tàn nhẫn giết luôn cả mình……….. Nếu thánh chỉ của Hoàng thượng chẳng là cái thá gì trong mắt Trang phi thì sủng phi của Hoàng thượng như bà ta có là gì?
Bà ta run rẩy nhìn Trang phi, Trang phi cũng mỉm cười nhìn bà ta: “Ngươi xin được thánh chỉ này bằng cách nào thì trong lòng ngươi và ta đều rõ. Thừa dịp Hoàng thượng bệnh nặng để giở trò cáo già, chuyện này không cần bổn cung nói ra nhỉ?”
Trang phi vừa nói vừa đứng dậy, bước từng bước một tới chỗ Uyển phi, dùng móng tay dài nhéo cằm Uyển phi, cười tủm tỉm nói tiếp: “Ngươi nghe rõ cho ta, thánh chỉ này chưa từng tồn tại, nên đương nhiên chẳng có ai đốt nó cả. Nếu ngươi thuận theo ý bổn cung, bổn cung sẽ chuẩn bị một chỗ sạch sẽ trong lãnh cung cho ngươi, để ngươi sống nốt phần đời còn lại. Bằng không, bổn cung sẽ để Huyền Tông của người chết không có chỗ chôn.”
“Ngươi…….” Uyển phi nhìn bà với ánh mắt khó tin, khi Trang phi cất bước ra ngoài thì bà ta bỗng nhiên hoàn hồn, tuyệt vọng kêu lên, “Ngươi không thể làm thế, ngươi không thể làm thế! Hoàng thượng muốn Huyền Tông kế thừa ngôi vua, ta mới là người sẽ lên ngôi Thái Hậu! Ta……”
Trang phi không đếm xỉa tới bà ta nữa, ung dung đi khỏi điện. Bà sai người bịt miệng Uyển phi, tạm thời nhốt trong điện.
Sau đó bà quay lại cung Càn Thanh, bảo Huyền Ninh về Đông Cung nghỉ tạm. Dù sao ngày mai sẽ là một ngày dài lê thê với Huyền Ninh, y phải vào điện Thái Hòa, ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, nhận bái lạy của quần thần, còn rất nhiều chuyện khác sẽ nối tiếp nhau mà đến.
Thẩm Huyền Ninh liền về Đông Cung. Dọc đường đi, trong đầu y đều rỗng tuếch, chẳng biết mình đang nghĩ gì, ngay cả nỗi buồn cũng không cảm nhận được.
Chuyện phụ hoàng băng hà với y mà nói chẳng có gì đột ngột, nhưng lúc này lại có vẻ mơ hồ không chân thật.
Y cảm thấy hoảng hốt, như thể chuyện phụ hoàng cầm tay y dạy y viết chữ chỉ mới xảy ra hôm qua. Phụ hoàng sẽ nói cho y biết chữ nào y viết chưa tốt, còn lấy mực đỏ đánh dấu những chữ y viết đẹp…..
Nhưng trên thực tế, lần gần nhất phụ hoàng dạy y viết chữ đã là một năm trước.
Phụ hoàng không còn nữa.
Thẩm Huyền Ninh thẫn thờ đi vào Đông Cung. Khi y vào đến tẩm điện thì thấy có một bé gái đang ngồi trên giường mình, y ngẩn ra hồi lâu mới nhớ ra y đã mang Tô Ngâm về đây.
Tô Ngâm định rời khỏi giường, Thẩm Huyền Ninh uể oải xua tay: “Không sao, muội cứ ngủ đi.” Nói xong lại nói với Liễu cô cô, “Ngài cũng đi nghỉ đi, ta muốn nán lại thêm một lát.”
“Điện hạ……” Liễu cô cô muốn an ủi y nhưng gọi y xong lại chẳng biết phải an ủi thế nào. Tình cảm cha con trong hoàng thất rất phức tạp, người ngoài không hiểu rõ thì biết an ủi làm sao.
Liễu cô cô đành vâng lời lui xuống. Bà vừa đi, trong điện không còn ai khác ngoài Tô Ngâm đang ngồi trên giường thấp thỏm nhìn Thẩm Huyền Ninh.
Thẩm Huyền Ninh ngồi xuống bàn sách, nằm nhoài ra bàn ngẩn ngơ. Tô Ngâm nhìn y một lúc, vừa tự nhủ mình nên tránh xa Thái tử thì tốt hơn, vừa cảm thấy vị ca ca này mới đáng thương làm sao.
Giữa lúc Thẩm Huyền Ninh đang thả hồn đi hoang bỗng cảm thấy một bàn tay nhỏ vỗ vỗ vai y.
Y liếc sang, thở dài: “Muội làm gì thế?”
“Ta ngủ đủ rồi, điện hạ đi ngủ đi!” Tô Ngâm nói.
Thẩm Huyền Ninh lắc đầu, quay mặt đi: “Muội cứ kệ ta đi.”
“Vậy thì…….. nằm nghỉ một lát cũng được.” Tô Ngâm lại nói.
Thẩm Huyền Ninh bỗng nổi đóa, đập bàn ngồi thẳng người dậy: “Sao muội phiền thế! Phụ hoàng ta vừa qua đời, muội để ta yên tĩnh một lát không được sao?”
“……….” Ánh mắt hai đứa bé bất chợt gặp nhau. Thẩm Huyền Ninh dời mắt đi ngay, nhưng Tô Ngâm thì vẫn mở to đôi mắt đen lay láy nhìn y, không hề lùi bước.
Cứ thế một lát, Thẩm Huyền Ninh có lẽ bị nàng nhìn chằm chằm phát phiền nên thả lỏng người, máy móc hỏi nàng: “Vết thương của muội đỡ chưa?”
“Hả?” Tô Ngâm không kịp phản ứng, bị y túm lấy tay. Y vén tay áo nàng lên nhìn rồi đẩy nàng lên giường: “Muội bị thương phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo cho ta, ta đâu cần muội lo!”
Tô Ngâm bị y đẩy ngồi lên giường, y chẳng nói gì nữa mà túm chân nàng lên luôn, sau đó đắp chăn cho nàng. Đắp chăn xong, y tính đi thì bị nàng kéo lại: “Ngài ngủ một lát đi! Ngài đang bị bệnh cơ mà, nếu cứ thế này bệnh sẽ nặng hơn đấy!”
“Ta đã nói muội hãy kệ ta mà!” Thẩm Huyền Ninh chán nản nói. Y nghĩ nếu nàng mà còn nói nữa thì y sẽ đuổi nàng ra ngoài ngay.
Nhưng sau đó nàng lại nói: “Nhưng ngài uống máu ta mà!”
Tô Ngâm nhíu chặt mày: “Ngài lấy máu ta làm thuốc dẫn, nếu uống xong lại không chịu tĩnh dưỡng thì ta bị rạch nhiều nhát như vậy chẳng phải đều phí hoài sao!”
Nàng vừa nói vừa bất giác xoa cánh tay. Vì quần áo đã che đi nên mấy vết dao cắt không lộ ra nhưng y biết chúng trông thế nào.
“Muội…” Thẩm Huyền Ninh bị nói cho ngu mặt ra, y ngồi ở mép giường giận dữ nguýt Tô Ngâm một cái, “Muội lấy chuyện này để uy hiếp ta?!”
“Sao lại là uy hiếp ngài?” Tô Ngâm vẫn nhíu mày, nhìn y nghiêm túc nói, “Chẳng lẽ không đúng sao? Đã uống thuốc thì phải tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không bao nhiêu thuốc đắng điện hạ đã uống đều đổ sông đổ bể không phải sao?”
“…..” Thẩm Huyền Ninh thấy mình nói không lại nàng thì im bặt, bực bội cởi giày trèo lên giường đắp chăn.
Tô Ngâm hài lòng cười phá lên, định bò xuống giường thì bị Thẩm Huyền Ninh vươn tay ngăn lại: “Muội làm gì đó?”
“Ta ngủ đủ rồi, ta sẽ đi ra ngoài đợi.” Nàng nói.
“Không được!” Thẩm Huyền Ninh ngang ngược nói, “Muội không được đi đâu hết, phải ở đây tới khi ta ngủ mới được.”
Nói xong, y không thèm đoái hoài tới nàng, kéo chăn trùm kín người.
Tô Ngâm nhìn y bất đắc dĩ, lén lút toan bò xuống cuối giường trốn đi. Nhưng vừa mới động đậy đã nghe thấy y nói: “Ta nói rồi mà!”
Cổ Tô Ngâm bị tóm lấy, y vén chăn ra, lạnh lùng liếc nàng: “Ta là Thái tử, muội hiểu không? Phụ hoàng đã băng hà, ta sẽ nhanh chóng trở thành Hoàng đế, muội mà không nghe lời ta tức là kháng chỉ! Ta sẽ giết cả nhà muội đấy!”
“…….. Nhà ta chỉ còn mình ta.” Tô Ngâm bướng bỉnh lí nhí cãi lại, sau đó thấy mắt y ngập lửa giận thì đành khuất phục nằm xuống, “Không đi thì không đi, làm thấy ghê.”