Hơi thở ấm áp của y phả bên tai Tô Ngâm khiến nàng thoáng run rẩy.
Thấy nàng mãi chẳng đáp lời, Thẩm Huyền Ninh cũng không nói nữa, chỉ yên lặng ôm nàng.
Y không ngờ nàng đột nhiên làm thế. Y vốn định lặng lẽ rời giường trước khi nàng tỉnh dậy, không ngờ nàng lại tỉnh vào canh giờ này.
Xưa nay Thẩm Huyền Ninh ngủ không sâu, nàng vừa động đậy là y tỉnh ngay, để tránh cho cả hai xấu hổ nên y mới không nhúc nhích.
Vì thế mà y cảm nhận được nàng hoảng loạn trong ngực mình, rồi còn vẫy vẫy tay trước mặt y. Khi đó, y không biết nàng tính làm gì, cố nín cười, bỗng thấy nàng sáp tới.
Thứ tình cảm mà y vẫn luôn không xác định được, nhờ cái hôn phớt này, đã sáng tỏ.
Cho tới bây giờ, Thẩm Huyền Ninh luôn cảm thấy hình như Tô Ngâm cũng thích mình. Vì bất kể nàng lấy cớ gì để từ chối y, nàng chưa từng nói không thích y. Nhưng đồng thời, y cũng nghĩ, có lẽ nàng chỉ không dám nói thẳng ra.
Bây giờ, y đã xác nhận được chuyện trước giờ mình vẫn hoài nghi, đúng là nàng thích y.
Thẩm Huyền Ninh cười cười, im lặng ôm nàng chặt hơn. Tô Ngâm hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng run run đáp: “Dạ.”
Bên tai chợt vang lên tiếng cười khẽ khiến nàng nhũn cả người.
Y lại hỏi: “Vậy nếu trẫm nói trẫm thật lòng thích nàng, nàng có tin không?”
Nàng bình tĩnh gật đầu: “Tin.”
Nàng vẫn luôn tin.
“Nhưng khi trẫm nói trẫm sẽ đối tốt với nàng cả đời, chỉ tốt với một mình nàng, nàng lại không tin.” Giọng y chứa vài phần giễu cợt, không biết là tự giễu hay đang mỉa mai nàng.
Tô Ngâm im lặng một lát rồi trở người nhìn y, ánh mắt bình tĩnh khác hẳn vừa rồi, nhưng đây mới là Tô Ngâm mà y biết.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng không nên nói như vậy.”
Ý cười của Thẩm Huyền Ninh còn chưa vơi, y nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng. Tô Ngâm như muốn chết chìm trong ánh mắt dịu dàng ấy, cố lấy lại bình tĩnh để nói tiếp: “Tuy Nghi phi ngang ngược nhưng Hoàng hậu nương nương chưa từng làm gì sai.”
Nàng rất nghiêm túc. Nàng không cách nào tưởng tượng cảnh Hoàng hậu hiền huệ đoan trang như vậy lại vì nàng mà chịu khổ nửa đời còn lại, nàng không thể chấp nhận một tình yêu mang đến thống khổ cho người khác.
Y lại cười, chợt thở phào, ánh mắt vẫn dán trên mặt nàng: “Vậy nếu trẫm xử lý chuyện đó êm thấm, nàng có nguyện ý cho trẫm một cơ hội không?”
Tô Ngâm lắc đầu thở dài: “Hoàng hậu nương nương thật sự…”
“Nàng ấy chịu làm Hoàng hậu, là vì trẫm đã hứa sẽ không sủng nàng ấy.”
“……Gì cơ?” Tô Ngâm ngớ người, suy đi nghĩ lại mãi mà vẫn không hiểu lời đó có ý gì.
“Trẫm cũng không hiểu nàng ấy nghĩ gì, nhưng tóm lại là nàng ấy không muốn được sủng ái, trẫm thì muốn một ngày nào đó cưới nàng nên đã thỏa thuận với nàng ấy.” Y vừa nói vừa kiềm bớt vẻ cợt nhả, nhìn nàng chăm chú, bình tĩnh nói, “Vốn dĩ trẫm không định nói cho nàng biết, sợ nàng cảm thấy trẫm đang ép nàng. Nhưng nếu vừa rồi nàng…” Y ho nhẹ lược bỏ mấy từ, nói tiếp, “Vậy thì không giống nhau.”
Hai má Tô Ngâm đỏ lên, nàng cúi gằm mặt xuống, vẫn chưa nghĩ thông nên lại rúc vào chăn.
Thẩm Huyền Ninh bật cười, đưa tay nhéo má nàng: “Đợi trẫm thâu tóm mọi quyền lực về tay sẽ thả nàng ấy đi, nàng ấy nguyện ý gả cho người khác hay sống một mình cũng được. Nàng có thể… cho trẫm một cơ hội chứ?”
Người trong chăn vẫn không nhúc nhích. Y cụp mắt nhìn, lại nói: “Vậy trẫm sẽ tự mình tìm đáp án.”
“?” Tô Ngâm sửng sốt, chăn bị người ta kéo ra.
Y kéo chăn xuống, để lộ đôi mắt nàng. Nàng ngơ ngác đối diện với y, thoạt trông y có vẻ thoải mái nhưng cõi lòng khó tránh khỏi thấp thỏm: “Nếu nàng không tránh, trẫm sẽ xem như nàng đồng ý.”
“…….” Tô Ngâm như lọt vào sương mù mà nhìn y, thấy y từ từ sáp tới.
Nàng đột nhiên hiểu ra y định làm gì, cổ hơi cứng lại. Sau đó nàng vô thức rụt về sau hai phân, rồi kinh ngạc nhận ra mình không hề có ý định trốn tránh.
Đôi môi mỏng của y ấn lên, vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ trên môi nàng.
Chiếc hôn này khác hẳn nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lúc nãy, mãi mà y vẫn không rời đi. Tô Ngâm không khỏi trợn đôi mắt hạnh, nín thở, tâm trí tập trung toàn bộ vào nụ hôn của y.
Vì thế, một lúc lâu sau, khi Thẩm Huyền Ninh buông nàng ra thì nàng vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
Y bất chợt mỉm cười, tiện tay búng trán nàng một cái: “Nàng là đồ ngốc!”
Tô Ngâm cúi đầu xoa xoa, y hồ hởi đứng dậy: “Nàng cứ nằm thêm một lát, trẫm dậy trước để tránh điều tiếng.”
Trước khi y có thể cưới nàng thì thân phận của nàng chỉ là cung nữ, y vẫn nên hạn chế thân mật với nàng thì hơn.
Y bèn gọi cung nhân tiến vào hầu hạ rửa mặt, mấy cung nhân thấy y ngay cả áo ngoài cũng không cởi, ngầm hiểu đêm qua không xảy ra chuyện gì. Còn việc Đại cô cô ngủ trên giường y một đêm…
Cũng chẳng phải lần đầu tiên, không có gì đáng ngạc nhiên.
Bởi thế, đến lúc đồ ăn sáng được bê vào, Tô Ngâm mới dậy. Điền Yến Di mang y phục mới vào cho nàng, nàng trốn sau bình phong thay đồ, rửa mặt rồi ngồi vào trước bàn trang điểm.
Thẩm Huyền Ninh ngồi trước án ăn sáng, vừa vặn có thể thấy bóng nàng trong gương. Ngắm nghĩa vài lần, y chợt nhấp nhổm không yên, cầm cái bánh xốp hơi ngọt đúng khẩu vị của nàng tới gần, xé một miếng đưa đến miệng nàng: “Há nào.”
“……” Tô Ngâm đang soi gương ngước lên nhìn y, đỏ mặt cắn miếng bánh xốp.
Sau đó y vin vào cớ đút bánh xốp cho nàng để đứng đó hàn huyên cùng nàng.
Điền Yến Di thoáng sợ hãi, Tô Ngâm cũng bị dọa, mấy lần tính nói cho y rằng cái cớ này chẳng tốt lành gì, nhưng vị vua này rõ là không biết không hay.
Sau khi đút miếng cuối cho nàng, y phủi phủi tay, “Đã bận rộn hai ngày liền, hôm nay nàng cứ nghỉ ngơi hoặc đi dạo loanh quanh cũng được.”
“……..” Tô Ngâm xoay đầu, ngó y lom lom, “Dạ, vậy Hoàng thượng mau đi dùng bữa đi.”
“?” Thẩm Huyền Ninh hơi ngạc nhiên, đến lúc y nhận ra Tô Ngâm muốn nói gì thì xấu hổ ho khẽ một tiếng rồi không làm phiền nàng nữa.
Sau khi Điền Yến Di giúp nàng chỉnh trang xong liền cáo lui, Tô Ngâm cũng về phòng ăn sáng, sau đó lại làm việc như bình thường.
Cả ngày hôm nay, tâm trạng Hoàng đế tốt đến mức ai ai cũng nhận ra.
Lúc y đi dạo chợ huyện Bình Định, hễ thấy gì hay sẽ mua hết. Đám quan lại cứ tưởng y vui vẻ là vì mới xử lý xong lũ cường hào ác bá, cũng hùa theo mà vui vẻ, không khí của đoàn người rất hân hoan chan hòa.
—
Ở huyện Vu cách đó không xa, trong một ngôi nhà lớn, mười mấy vị hương thân phục sức sang quý đang tụ tập ở sảnh lớn.
“Ngươi nói xem chuyện gì đã xảy ra!” Một gã trung niên mặc y phục đỏ thẫm ngồi thở dài, “Tôn gia và Trịnh gia ở huyện Bình Định, hôm trước vừa vào đại lao, hôm sau đã rơi đầu. Nghe nói bây giờ cạnh pháp trường còn dựng một đài, bày hai hũ rượu ngâm đầu bọn họ trong đó, như thế là sao?”
Ngồi ở vị trí chính giữa là một lão già đầu tóc bạc phơ. Ông ta nghe xong câu thở than kia, rít một hơi thuốc, nhả khói trắng ra: “Triều đình ra tay thật cương quyết.”
“Chuyện này đâu cần ngài nói.” Gã trung niên kia cười nhạo, “Nhân thủ của ta ở khắp nơi đã bị bắt không ít, hôm nay còn nghe nói bộ Hình vừa dán bố cáo, nói nếu ta tự mình đầu thú thì tội sẽ được giảm một bậc.”
“Đầu thú cái gì!” Mọi người trong sảnh ồn ào, có người to gan mở miệng: “Đây là Dương Tuyền đất Sơn Tây, không phải kinh thành!”
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ vậy.” Gã trung niên cười lạnh, “Tổ tiên ta ở đây đã năm đời, không thể bị hủy trong tay ta. Hơn nữa, lúc trước có tên quan nào không nhận hối lộ của ta, không mượn hoa hiến Phật mà lấy đồ của ta dâng vào kinh chứ? Bây giờ triều đình lại trở mặt muốn chúng ta chết, ta không thể chờ chết được.”
Nói xong, y nhìn về phía lão già, đứng dậy chắp tay nói: “Trần gia, ngài nói xem có đúng không?”
Trần gia lúc đầu không nói gì, mãi một lúc mới gật gù: “Đúng.”
Sau đó lại hỏi gã trung niên kia: “Ngươi có kế gì không?”
Gã trung niên chép miệng hai cái, nói: “Số người chết trên tay ta đâu chỉ một hai mạng, chiếu theo luật lệ triều đình, cho dù tội có được giảm một bậc thì ta vẫn chỉ có một con đường chết. Theo ý ta, bây giờ ta là kẻ đầu trọc không sợ bị nắm tóc, chẳng ngại liều mạng!”
Toàn sảnh đột nhiên yên tĩnh.
Những kẻ này đều chẳng phải người ăn chay niệm Phật, ngày thường đã làm không ít chuyện tanh tưởi, bây giờ nghe gã nói “không ngại liều mạng”, mọi người đều có chung một suy nghĩ.
……..Thánh giá, đang ở Dương Tuyền.
Trần gia nhíu mày, lại nhả khói, sau đó thở dài: “Đừng làm đến mức ấy.”
Gã trung niên lộ vẻ bất mãn, nhưng vẫn có hạ giọng hỏi: “Vậy Trần gia có cao kiến gì?”
“Nhà vua còn trẻ, nếu dỗ được hắn thì nên dỗ. Nếu không được, thì giết gà dọa khỉ là được.” Trần gia nói nhẹ tênh.
—
Huyện Bình Định, đêm hôm đó.
Trong trạm dừng chân rất yên ắng, ánh đèn vàng hắt ra từ cửa sổ giấy soi bóng mấy cung nhân đứng hầu trang nghiêm. Nửa canh giờ trước, phòng bếp theo lệ dâng đồ ăn khuya lên, nhưng Hoàng đế lại không dùng, một khắc sau đồ ăn được bưng ra còn nguyên.
Thấy thế, Tô Ngâm sai người nấu canh rồi tự mình bê vào, tức giận nói: “Hoàng thượng lại tính thức tới nửa đêm? Chuyến đi này, mười ngày thì hết tám ngày như vậy, lúc nô tỳ về cung biết ăn nói sao với Thái hậu đây?”
Thẩm Huyền Ninh nghe vậy thì cười, ngước mắt nhìn nàng nói: “Tới đây ngồi.”
Tô Ngâm không ngồi, đặt canh lên bàn y, nói tiếp: “Hoàng thượng uống canh rồi mau ngủ đi. Các vị đại nhân đã lo đâu ra đấy, làm gì có chuyện gấp tới mức ngài phải thức đêm thức hôm xử lý chứ.”
“Nào, ngồi xuống!” Y kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, sau đó vén tay áo lên, bê chén canh nói, “Nàng ngoan ngoãn ngồi đây với trẫm một lát, trẫm uống canh xong sẽ đi ngủ ngay.”
“……” Tô Ngâm đỏ mặt, nhìn chằm chằm xuống đất không nói lời nào. Sau đó nàng nghe tiếng y uống canh, rồi lại nghe y cười nhạo.
Nàng tỉnh táo lại ngay, dùng cặp mắt trong veo sâu thăm thẳm trừng y: “Ngài vừa cố ý trêu chọc nô tỳ.”
Y biết rõ nói như thế nàng sẽ ngượng ngùng, y cố ý!
Thẩm Huyền Ninh nhấp một ngụm canh, lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có đâu có.”
“Còn nói không có!” Tô Ngâm nói xong đứng phắt dậy, lại bị y nắm tay.
Y hớn hở nhìn nàng: “Trẫm chỉ muốn ngắm nàng lâu một chút, nàng đừng giận mà.”
………. Đáng ghét.
Tô Ngâm lại càng thẹn thùng hơn, thở hắt ra, lấy tay bịt mặt mình, “Mau uống rồi ngủ đi, nếu không mai nô tỳ sẽ ở lì trong phòng, không cho nhìn nữa đâu!”
“Ôi… Đừng mà.” Thẩm Huyền Ninh sợ điếng người, bê chén canh uống ừng ực.
Tô Ngâm lén nhìn y từ khe hở bàn tay, thấy y vội vội vàng vàng như thế, bật cười.