Kiệt Khắc chỉ vào đầu Dạ Nhược Y, lắp bắp nói.
Dạ Nhược Y gật đầu, nàng biết rõ chuyện này hơn ai hết.
Dạ Qua Thần, tay vuốt cằm, đi vòng quanh Dạ Nhược Y, cười nói:
- Bây giờ anh mới biết độc còn có thể làm cho tóc em tự biến đổi thành màu đỏ ngoài việc làm tăng sức mạnh của em lên đấy!
- Em không biến tóc thành màu đen lại được, chắc khoảng 10 phút sau sẽ quay lại thành tóc đen tự nhiên thôi.
Dạ Nhược Y nắm lấy một nhánh tóc đỏ huyết sắc xem dưới ánh trăng.
Nàng tự dưng nhớ đến một chuyện gì đó, cầm đuôi của con rắn này nãy giờ, Dạ Nhược Y mới để ý.
- Nó chết rồi?
Kiệt Khắc nhìn Huyết Xà bất động, lắc đầu nói:
- Không. Chỉ qua là bị ngất thôi.
Không nói gì thêm, Dạ Nhược Y lập khế ước với con rắn khi nó đang ngất đi này.
Quay về chỗ mọi người, thấy mọi người vẫn đang ngủ, nhìn sắc trời cũng chỉ mới hai, ba giờ sáng, nên của ba người lại chìm vào một giấc ngủ lần nữa.
Sáng hôm sau.
- Chúng ta...chúng ta cuối cùng cũng quay về lại hoàng cung rồi!!!
Đây là lần đầu tiên trong đời, Dạ Bạch Ngân kích động như vậy, bây giờ, nàng mới biết, bị lạc ở một nơi hoang dã kinh khủng như thế nào, cảm giác được nhìn thấy nhà, được thấy những Ơthuws nhộn nhịp ở phố hạnh phúc như thế nào.
Dạ Qua Thần, Kiệt Khắc, Dạ Nhược Y và Vân Phong bốn người ở trong cung suốt không ra ngoài dù chỉ là một bước.
Dạ Qua Thần và Kiệt Khắc ở chung phòng với nhau, hai người chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói với nhau, còn về Dạ Nhược Y và Vân Phong thì ở trong phòng một mực tu luyện.
Thời gian thoi đưa, ba tuần đã trôi qua và hôm nay là ngày hoàng cung tổ chức yến tiệc.
Yến tiệc tổ chức vào buổi tối, mà bây giờ thì vẫn là buổi sáng, nên Dạ Nhược Y ở trong phòng tu luyện.
Kiệt Khắc thì bị Dạ Qua Thần bắt đi tập luyện thể chất suốt cả buổi sáng, biết rõ, Kiệt Khắc về thể chất rất yếu nên Dạ Qua Thần chú tâm vào đó mà tập luyện cho cậu liên tục.
Dạ Bạch Ngân thì lại không chịu nổi một mình, kéo Thiên Lâm Huân ra khỏi hoàng cung dạo chơi, mua đồ cùng nàng.
Còn Vân Phong thì ở trong thư phòng học các nghi lễ, vốn dĩ hôm nay chính là sinh thần của thái tử Vân Phong.
Đêm xuống.
Bốn đại gia tộc lớn gồm có Dạ gia, Mộc gia, Bạch gia (3 gia tộc này đã xuất hiện một lần ở chương 4) và Hoàng gia.
Bốn đại gia chủ của bốn đại gia tộc nói chuyện với nhau, Dạ Nhược Y nhìn bốn cái gia chủ nói chuyện khinh thường:
- Giả tạo.
Dạ Nhược Y là một vật thí nghiệm hoàn chỉnh khi ở Trái Đất, khả năng đặc biệt nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng trong số năng lực đặc biệt đó, chỉ cần Dạ Nhược Y tập trung vào người nào đó, sẽ thấy được, suy nghĩ của họ, và dĩ nhiên, vừa rồi Dạ Nhược Y đã thấy suy nghĩ của bốn đại gia chủ.
Miệng thì nói vui đùa, nhưng trong tâm lại thầm chửi nhau, oán tính lẫn nhau.
- Có chuyện gì vậy Nhược Y tỷ tỷ?
Dạ Nhược Y lắc đầu không nói, Dạ Bạch Ngân nhìn từ trên người của nàng thấy một trang phục màu trắng từ sáng đến giờ vẫn còn trên người, liền đẩy Dạ Nhược Y vào phòng tắm rửa, trang điểm, thay đồ.
Thấy Dạ Bạch Ngân cố ý trang điểm cho mình Dạ Nhược Y đẩy nàng ra khỏi phòng, một mình trong phòng, nói:
- Ta tự làm được rồi.
Dạ Nhược Y không biết trang điểm cũng không thích bị trang điểm, từ trong ống tay áo, Huyết Xà bò ra, nói:
- Chủ nhân, người làm gì vậy, sắp bắt đầu yến tiệc rồi đấy.
Ba tuần ở cùng với Dạ Nhược Y, Huyết Xà đã hoàn toàn thuần phục nàng, xem nàng là chủ nhân, đối với Huyết Xà thì Dạ Nhược Y không cho nó gọi tên mình, vì theo tính cách của Huyết Xà mà nàng biết thì nó sẽ ỷ lại, vênh váo với nàng.
Dạ Nhược Y nhìn Huyết Xà cầm nó trên tay, nhẹ nhàng nói:
- Huyết Xà, người làm dây cột tóc của ta đi.
- Vâng!
Huyết Xà gật đầu, sau đó, vẻ mặt của nó lại khó coi, hỏi:
- Cái gì???
Không nói nhiều lời, cũng không giải thích, Dạ Nhược Y đem Huyết Xà biến thành sợi dây cột tóc, tùy tiện cột lên.
Đi đến trước tủ áo, Dạ Nhược Y không biết nên mặc bộ đồ nào, đa số đồ ở đây đều là đồ của Dạ Bạch Ngân.
Dạ Nhược Y không thích mặc những bộ đồ quá mức cầu kỳ này của Dạ Bạch Ngân chút, thêm cái nữa là quá lộ liễu, cuối cùng, nàng chỉ lưu ý đến một bộ đồ màu đỏ, nhìn bộ này, Dạ Nhược Y cũng có phần vừa ý một chút.
- Y tỷ, ta vào đây.
Dạ Bạch Ngân từ bên ngoài vào, thấy Dạ Nhược Y trong trang phục màu đỏ, không khỏi thất thần trước vẻ đẹp của nàng.
- Đi thôi!
Câu nói của Dạ Nhược Y như đánh thức Dạ Bach Ngân dậy trong mơ màng, nàng bước theo sau Dạ Nhược Y đến buổi tiệc.
Hai người cưỡi trên lưng Thiên Lâm Huân đi đến buổi tiệc, thái giám nhìn thấy hai người đến, giọng mềm mại, nhẹ nhàng nói:
- Dạ tiểu thư cùng Dạ thái phó đến.
Nghe đến họ Dạ những người ở trong buổi tiệc không khỏi nhìn về phía về Dạ gia đặc biệt Dạ gia chủ.
- Dạ Hoàng gia chủ ta nghe nói có một người họ Dạ là thái phó ở trong hoàng cung này, không phải là người nhà của ngươi đi?
Dạ Hoàng cười đáp:
- Bạch Dĩ Khanh nói đùa, người Dạ gia hôm nay đều ở đây, lí nào lại có thêm hai người Dạ gia nữa đến?
Bạch Dĩ Khanh cười cười không nói, một bên gia chủ gia tộc họ Mộc lên tiếng:
- Xem thử là biết có phải người của Dạ gia là được rồi.
- Uy phong thật, còn cưỡi ma thú để đến nữa chứ!
- Người này chắc chắn là rất mạnh rồi!
. . .
Vô số tiếng nghị luận, bàn tán về hai người họ Dạ mới vào yến tiệc.
Ngó xung quanh, Dạ Nhược Y chỉ thấy có mỗi Kiệt Khắc, nếu đến bên cạnh Kiệt Khắc ngồi xuống, Dạ Bạch Ngân thì lại đi dạo hoa viên cùng Thiên Lâm Huân.
Bốn đại gia chủ nhìn về phía Dạ Nhược Y kinh hoàng, bọn họ thầm nghĩ Dạ Nhược Y chính là Dạ thái phó, nhưng sau đó, bọn họ lại vứt nó ra khỏi đầu mình, nghĩ rằng Dạ Nhược Y chính là Dạ tiểu thư chứ không phải là Dạ thái phó.
Dạ Lãnh Nhi ở xa nhìn thấy hết mọi chuyện, thầm căm tức nhìn Dạ Nhược Y, nghĩ rằng nàng lấy danh nghĩa người của Dạ gia mà đến, đúng là trơ trẽn.
Dã Lãnh Nhi đi đến trước mặt của Dạ Nhược Y, hung hăng đá bàn tiệc của nàng, Dạ Lãnh Nhi cong môi đỏng đảng, tay chống hông, khinh thường lên tiếng:
- Đại phế vật, ngươi mà cũng có tư cách đến đây? Còn dám dùng danh nghĩA Dạ tiểu thư của Dạ gia ta mà vào yến tiệc nữa chứ! Cho ngươi một cơ hội, biến khỏi yến tiệc, đừng làm dơ bẩn nơi này!
Kiệt Khắc ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này liền muốn đứng dậy đánh cho Dạ Lãnh Nhi một bạt tai, nhưng chưa kịp đứng dậy, Dạ Lãnh Nhi đã bị ngay một cái bạt tai của Dã BạCh Ngân, không biết từ đâu xuất hiện.
- Phong nhuận?
Dạ Nhược Y nhìn cái bạt tai mà khiến cho Dạ Lãnh Nhi đau rát, gò má bị thương chảy đầy máu như lấy khuôn mặt chà mạnh xuống nền đất cát vậy.
Dạ Nhược Y cười thầm, đoán biết được cách mà Dạ Bạch Ngân tát vào mặt Dạ Lãnh Nhi.
Nàng (Dạ Bạch Ngân) dùng phong nhuận đánh vào mặt Dạ Lãnh Nhi, phong nhuận vốn có tính sắc biến, cho dù Dạ Bạch Ngân đã cố gắng thay sự sắc bén thành uy lực như một cái tát, nhưng vẫn không thể xóa bỏ đi hoàn toàn tính sắc bén của phong nhuận vốn có.
- Hỗn xược!
Âm thanh không nhỏ cũng không to, từ phía sau vọng tới, đây là âm thanh của Dạ Bạch Ngân, trong tiếng quát của nàng có uy, làm cho lời của nàng lọt vài tai mỗi người.
Dạ Lãnh Nhi nghe được âm thanh, theo phản xạ quay lại, nhìn thấy một thân bạch kim từ phía hoa viên đi tới, nàng (Dạ Bạch Ngân) cứ như vầng trăng gần trước mặt mọi người.
Dạ Lãnh Nhi, tức giận, quát:
- Ngươi...ngươi nói ta?
Không nói một lời, Dạ Bạch Ngân bước nhanh đến gần Dạ Lãnh Nhi, tặng ngay cho nàng thêm một cái tát ở má bên kia nữa, hừ lạnh nói:
- Hai cái cho cân bằng khuôn mặt cức chó của ngươi, đánh ngươi hai cái, thứ nhất làm bẩn phong nhuận của ta, thứ hai làm bẩn tay ta.
Dạ Lãnh Nhi hai ôm mặt trừng mắt nhìn Dạ Bạch Ngân:
- Ngươi...
- Hỗn đản!
Lần này là âm thanh của Dạ gia chủ Dạ Hoàng, hắn phóng tới, tay thủ sẵn định đánh Dạ Bạch Ngân, Dạ Bạch Ngân đâu phải ngu ngốc, nhìn là cũng biết Dạ Hoàng mới đến Kiếm Vương mà thôi, muốn đấu với một người đã đến Tôn Ma Đạo Sư (xem lại chương 4) như nàng thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
- Lôi phạt.
Những tia sét từ trên trời đánh xuống người của Dạ Hoàng.
Dạ Bạch Ngân ngơ ngác, vừa rồi không phải nàng làm.
Dạ Lãnh Nhi nhìn thấy phụ thân bị sét đánh, kinh hãi kêu lên:
- Phụ thân !!!
- Kêu cái gì mà kêu, chỉ qua là bị sét đánh, tướng quân của một nước mà lại yếu như thế sao? Không chịu nổi một tia sét đơn giản của một ma đạo sư đồng cấp sao?
Vân Phong từ trong đại điện đi ra, mọi người nhìn thấy cậu đều quỳ xuống hành lễ riêng Dạ Nhược Y thì ngoác tay kêu một a hoàn đến nói nhỏ:
- Lấy cho ta một cái bàn khác!
A hoàn này biết rõ Dạ Nhược Y chính là Dạ thái phó, cung kính nói:
- Vâng thưa Dạ thái phó.
A hoàn thối lui, mọi người đang quỳ xuống thấy a hoàn thối lui từ chỗ Dạ Nhược Y và Kiệt Khắc, liền mấy người trong đó nóng mặt, phẫn nộ, người đầi tiên lên tiếng chính là Dạ gia chủ, quát:
- Tiện nha đầu, thấy thái tử điện hạ mà không hành lễ?
- Súc sinh không bằng.
- Nha đầu to gan, có muốn bị tru di cửu tộc không hả?
- Có chết cũng không hết tội!
. . .
Mọi tiếng nói đều lọt vào tai của Dạ Nhược Y, nhưng đối với nàng thì lọt tai này, ra tai kia, coi như không có gì.
Lúc đó, a hoàn đem một cái bàn mới lên, nàng gật đầu vẫy tay, như là một chuyện bình thường, mọi người nhìn nàng càng thêm thập phần khinh thường, cùng ngơ ngát.
- Các ngươi...ai vừa lên tiếng? Những ai vừa rồi lên tiếng vậy hả?
Lời nói vừa dứt, Dạ Bạch Ngân điều khiển gió, ném một người về phía bốn đại gia chủ vừa rồi cũng chửi mắng Dạ Nhược Y.
Nhìn thấy năm người trước mặt, Vân Phong liếc nhìn Dạ Nhược Y thấy nàng cười như không cười, tay đưa qua cổ, hiểu ý, Vân Phong cười lạnh nói:
- Cho các ngươi một cơ hội để chuộc tội, đánh thật mạnh những ai vừa lên tiếng mắng chửi sư phụ ta, làm tốt có khi ta còn thưởng.
Khi nghe Dạ Nhược Y nàng là sư phụ của Vân Phong cả đám người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng kinh hãi.
Nhưng khi nghe tiếng sau của thái tử tất cả bọn họ nổi ra lòng tham, với lại ở trong đây cũng có một vài người không ưa nhau sẵn từ đầu, liền lấy cái cớ này mà đánh đấm nhau.
- Cái này còn hay hơn cả xem phim ở rạp nữa a.
Một bên Kiệt Khắc vừa ăn cái gì đó vừa nói. Dạ Nhược Y gật đầu cũng coi như mình là người đi xem phim, cứ việc tập chung ngồi coi hết bộ phim.
- Ăn không?
Kiệt Khắc đưa cho Dạ Nhược Y một cái túi, Dạ Nhược Y mở ra, mùi hương đan dược phảng phất khắp nơi, những người đang đánh ngửi thấy mùi đan dược liền nghĩ rằng phần thưởng có thể là đan dược, liền đánh nhau dữ dội hơn nữa.
Nhưng có ai biết được rằng, túi đan dược này là thay cho bắp rang bơ, để ngồi xem bọn họ đóng phim hành động cơ chứ?
- Kiệt Khắc huynh mấy ngày nay luyện đan sao?
Dạ Nhược Y tùy ý bóc một viên bỏ vào miệng ăn, viên đan dược thơm ngọt không đắng, bỏ vào liền giòn tan như bắp ran bơ.
Kiệt Khắc một bên cười cười, nói:
- Mấy ngày nay, Qua Thần cứ bắt huynh luyện thể chất, bị thương bên ngoài với lại, ban đêm huynh cũng không làm gì, chỉ có biết ngồi luyện ra một đống đan dược, không ngờ bây giờ lại có tác dụng như thế này. Nhược Y ăn hết thì cứ nói với huynh, bên trong không gian giới chỉ vẫn còn rất nhiều.
Dạ Nhược Y không nói gì chỉ gật gù.
Huyết Xà ở trên tóc của Dạ Nhược Y nuốt mấy ngụm nước bọt, cố gắng không cho tràn ra ngoài miệng, cong người lên nói:
- Chủ nhân, ta thèm.
Dạ Nhược Y hiểu ý của nó, nhưng vẫn làm ngơ, lâu lâu nhớ tới thì cho nó ăn một viên, không nhớ hoặc mỏi tay thì quên cho nó ăn luôn.
Dạ Bạch Ngân đến bên cạnh Dạ Nhược Y, miệng chảy dãi thèm thuồng, nàng chớp chớp đôi mắt nhìn Dạ Nhược Y, Dạ Nhược Y nhìn lại Kiệt Khắc, Kiệt Khắc cười cười lấy trong không gian giới chỉ ra thêm một túi đan dược nữa.
Nhưng khi lấy ra ai ngờ, những người kia còn đánh nhau bạo hơn trước nữa chứ! Đúng là một chuyện hài mà.