Dạ Bạch Ngân ngơ ngát như trời trồng ra, quay ra đằng sau thì thấy hai người Thiên Lâm Huân và Lâm Tiêu Phong đang đấu với nhau, quay qua bên phải thì chỉ thấy một khoảng trống không người, nhìn trước mặt thì thấy tên mặc áo choàng còn lại đang đứng chỉ tay về phía bên trái.
Dạ Bạch Ngân nhìn về phía bên trái theo như tên áo choàng chỉ, thấy Dạ Nhược Y đang đè tên Lôi Thần nằm trên khán đài.
Một phần bị che mất mà Dạ Bạch Ngân không nhìn thấy, nằm cạnh bên đầu của Lôi Thần là một lỗ hổng và cái nắm đấm của Dạ Nhược Y nằm ở giữa cái lỗ hổng đó.
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì.... hừ
Dạ Nhược Y cười lạnh một cái, ánh mắt liếc qua bên cái lỗ hổng mà nàng vừa mới làm xong, trong lời nói mang theo một tia đe dọa.
- Con nhóc này nhìn nó chỉ mới có tám tuổi thôi mà, cao lắm chỉ là mười tuổi. Tại sao, cách nói chuyện lại bá đạo như vậy, còn giống với điện chủ nữa chứ...
Trong đầu của Lôi Thần thầm suy nghĩ, trong lúc đang mơ màng suy nghĩ thì Dạ Nhược Y lại một lần nữa lên tiếng:
- Chiếc khuyên tai này, từ đâu mà ngươi có?
Nàng vừa nói, vừa sờ vào khuyên tai đôi có hình một con sói trắng được một sợi dây xích nhỏ và mảnh mai nối với một hình chữ thập có con rồng quấn quanh.
Lôi Thần ngơ ngác một lúc, hắn phân vân giữa chuyện nên nói hay không nên nói, cái khuyên tai đôi này có liên quan đến tổ chức mà hắn đang hoạt động, nếu nói ra có thể sẽ phạm vào điều cấm của tổ chức sẽ bị giết, nhưng không nói cũng sẽ bị nàng ta giết chết lúc nào không hay.
- Của một người tặng cho ta.
- Nói dối!
Lôi Thần vừa trả lời là bị Dạ Nhược Y gạt bỏ ngay, Dạ Nhược Y cười lạnh trong lòng.
- Tặng ư? Tên đó mà lại đem thứ đồ này đi tặng đúng là một chuyện lạ khó tin trên đời này. Một tên yêu nghiệt sống ngàn năm, vô cảm mà cũng biết tặng ư, còn tặng cho người khác giới?
Dạ Nhược Y bỗng dưng nhớ về quá khứ, khi còn ở Trái Đất.
Một nam tử mái tóc tím đen, đôi mắt sâu thẳm như thiên hà, trên tay cầm một cái khuyên tai đôi đeo vào tai Dạ Nhược Y.
- Sao lại đeo cho ta? Chẳng phải ngươi nói cái khuyên tay này rất chân quý với ngươi sao?
Hắn cười yêu nghiệt, nụ cười lạnh giá như gió tuyết trong đêm thổi qua.
- Vì ngươi chân quý nên ta mới tặng cho ngươi, nhớ đấy, đôi khuyên tai này sẽ bảo vệ ngươi.
- Độc Cô Phong Tử... ta...thật
Dạ Nhược Y nhìn Độc Cô Phong Tử, đôi mắt chớp chớp nói:
- Ta thật không ngờ ngươi lại điên đến mức không thể cứu rỗi thế này đấy, thường ngày ngươi điên ta chấp nhận nhưng bây giờ... là đang chiến đấu với một nhóm cuồng nhân giết người, nên xin ngươi, đừng nổi cơn điên lúc này dùm ta.
Lập tức, thân hình Dạ Nhược Y biến mất, để lại cho Độc Cô Phong Tử một thân một mình ở đó, hắn cười lạnh, thì thầm:
- Ở nơi này thì không, nhưng nơi khác thì chắc chắn nó sẽ giúp ngươi rất nhiều.
Đôi mắt Dạ Nhược Y lạnh lẽo nhìn Lôi Thần, từ trong lớp áo choàng lấy ra một cái khuyên tai đôi giống y hệt của hắn, nhưng khuyên tai đôi này của nàng lại có một màu đen huyền, đôi mắt con sói của Lôi Thần có màu đen, thì đôi mắt con sói trong chiếc khuyên tai của Dạ Nhược Y là màu đỏ.
Lôi Thần nhìn đôi khuyên tai trong tay Dạ Nhược Y trở nên bất thần, hắn nói ra sự thật:
- Điện chủ ban cho ta đôi khuyên tai này, có nó trong tay thì chứng minh ngươi là người của Diệt Hồn Điện.
- Điện chủ của ngươi là người có tên Độc Cô Phong Tử?
- Không phải, điện chủ đúng là họ Độc Cô nhưng là là Độc Cô Dạ.
Dạ Nhược Y cứng họng, không biết nói gì thêm, suy nghĩ một lúc lên tiếng:
- Phần thưởng của cuộc thi này ta muốn, các ngươi nên đi về đi, đánh cấp trên là phạm vào luật cấm phải không nào? Nên các một là bỏ cuộc, hai là phạm luật, chọn đi nào.
Vừa nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười, nụ cười cứ như mùa xuân trong lòng người, nhưng giọng nói thì cứ như đe dọa con người.
- Chúng ta bỏ cuộc.
Lôi Thần trong lòng cắn răng chịu đựng, còn Dạ Nhược Y thì vẫn cười cười đứng dậy, đưa tay ra kéo Lôi Thần lên.
Lôi Thần nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Dạ Nhược Y, nắm lấy tay nàng, Dạ Nhược Y kéo Lôi Thần lên, nhưng Lôi Thần lại cảm thấy có cái gì đó không đúng.
- Cơ thể này hơi bị nhỏ, nhưng sức lực cũng chỉ bằng một phần ba lúc trước... chắc vậy cũng đủ rồi.
Vừa kéo, Dạ Nhược Y vừa xoay người ném cả Lôi Thần về phía hai con ma thú đang đánh nhau.
- Ah!
Lôi Thần hắn cố gắng khống chế cơ thể, nhưng không hiểu tại sao, sức mạnh của Dạ Nhược Y lại có thể khiến hắn không thể động đậy ở không trung, nghĩ đến thì hán mới nhớ, từ những lời nói của nàng đã khiến hắn cứng đờ hết toàn thân mất rồi.
- Ặc!
Dạ Nhược Y đứng đó, đứa tay lên trán nhìn, nói:
- May ghê, trúng cái tên kia không trúng Thiên Lâm Huân. A, rơi xuống khán đài rồi!
Dạ Nhược Y quay lưng lại nhìn tên mặc áo choàng còn lại, chỉ thấy hắn thở dài một tiếng rồi bước xuống khán đài, đi vòng qua bên đám người Lôi Thần.
Ở bên dưới khán đài.
Lâm Tiêu Phong bị Lôi Thần đè lên, hắn tức giạn quát:
- Lôi Thần ngươi làm trò gì vậy? Đừng có ở đó mà nói với ta là ngươi thua một đám con nít chưa dứt sữa đó nhá? Nhưng trước hết, ngươi đứng dậy cho ta!
Tên mặc áo choàng còn lại đi đến chỗ hai người, kéo tay Lôi Thần đứng dậy, giải thích:
- Lôi Thần không phải là không đánh bại được, mà hắn bị đe dọa.
Lâm Tiêu Phong sững sờ, không khỏi tò mò, hỏi:
- Lôi Thần, ngươi bị đe dọa như thế nào vậy hả?
Phải biết là Lôi Thần hắn ở trong Diệt Hồn Điện cũng là người được ban cho khuyên tai bạch, cũng có nghĩa hắn ở trên những người không có khuyên tai, cũng có nghĩa là hắn rất mạnh, thân phận khi ở ngoài cho dù có gặp vua của vương quốc này cũng chẳng sợ, không chỉ vậy còn có thể điêu ngoa, ngang ngược trước mặt bọn họ, nhưng lại bị một đứa con nít đe dọa ư?
- Hắc lang huyết nhãn, ngươi nghĩ trong Diệt Hồn Điện, ai có thể có được nó?
người mặc áo choàng lạnh nhạt lên tiếng, Lâm Tiêu Phong mặt tối sầm lại, lên tiếng:
- Đại ca của điện chủ ư? Nhưng chẳng phải nói ngài ấy đã chết vào hai năm trước rồi sao?
- Ta không biết, nhưng tốt nhất không nên chạm vào nhóm người người đó.
Lôi Thần im lặng từ đầu tới giờ mới lên tiếng.
- Nè một tháng sau, các người đến hoàng cung của đất nước Hoàng Lâm, đưa cái lệnh bài này, nói No.13 đang tập hợp, bọn họ sẽ đưa ngươi đi gặp ta, đến lúc đó, ta muốn các ngươi dẫn ta đến Diệt Hồn Điện một chuyến, vậy né!
Dạ Nhược Y cười cười quay đi, Lâm Tiêu Phong chờ nàng rời đi rồi mới lên tiếng:
- Các ngươi có cảm giác lạnh sống lưng không?
Lôi Thần quay lại hỏi:
- Giờ ngươi hiểu chưa?
Lâm Tiêu Phong không nói tiếng gì chỉ gật đầu liền tục, ngươi mặc áo choàng trong đó, cười nói:
- Đi thôi.
Thoáng chốc, ba người biến mất khỏi khu vực dưới khán đài không thấy đâu nữa.
- Thời gian kết thúc!
Ba người kia vừa đi thời gian cũng vừa kết thúc, những người đến xem không khỏi thở dài thành tiếng, xem một trận đấu khá nhàm chán.
Thiên Lâm Huân đến bên cạnh Dạ Nhược Y định hỏi cái gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi hay nói bất kỳ điều gì cả, hắn biết, trên người của nàng có quá nhiều bí mật hắn không thể nào giải đáp được toàn bộ những bí mật ấy.
Dạ Bạch Ngân đến bên cạnh, trong ánh mắt mang theo một tia tức giận:
- Số 13, sao lại không để cho tỷ tỷ chơi thêm một chút vậy hả?
- Ngươi xém bị đánh bầm dập rồi còn nói câu đó!
Dạ Nhược Y lạnh lùng nói một câu làm cho Dạ Bạch Ngân mặt đỏ bừng rồi im lặng luôn.
Lão giả ban thưởng cho nhóm chiến thắng là một lọ đan dược có mười viên Tứ giai thượng phẩm tẩy tủy đan.
- Được rồi, bây giờ quay về hoàng cung đất nước Hoàng Lâm thôi, nghỉ ngơi một chút rồi còn phải làm một vài thứ nữa đấy, sẽ hơi bận rộn đây.
Dạ Nhược Y vỗ vai của Thiên Lâm Huân, hắn chỉ có thể thở dài một hơi lấy sức, rồi biến thành một con sói xanh trở hai người Dạ Nhược Y và Dạ Bạch Ngân đi về hoàng cung của đất nước Hoàng Lâm.