Còn Vân Phong thì bị Dạ Nhược Y bắt nhảy cóc ba vòng hoàng cung, còn nói là để giúp Vân Phong tăng sức mạnh về thể lực cho thật tốt.
Vân Phong có phần hơi thắc mắc, là chỉ cần nhóc biến đổi màu mắt thì sức mạnh sẽ thay đổi theo, chẳng phải chỉ cần biến đổi đôi mắt thành một cặp dị đồng là có thể có được một sức mạnh thể lực vô tận hay sao?
Nhưng cho dù muốn, Vân Phong cũng không dám nói lời nào, vì nhóc Vân Phong rất sợ Dạ Nhược Y.
- Phụ thân, đại ca ta muốn mọi người cùng ta đi đến Đông đại lục.
Ở bên trong phòng, Dạ Nhược Y nố thẳng vào đề tài, mặt của Dạ Qua Thần thì không có bất cứ biểu hiện nào, từ đầu chí cuối chỉ nhắm mắt lại như đang tu luyện.
Còn về phần của Dạ Tĩnh Phong thì vừa nghe Dạ Nhược Y nói đến Đông đại lục, sắc mặt của Dạ Tĩnh Phong có một tia kinh động, mang theo ý tứ thất thần như nhớ về chuyện gì đó.
Nhưng rất nhanh Dạ Tĩnh Phong lại lấy về vẻ bình tĩnh như biểu hiện kia chưa từng tồn tại qua, cho dù vậy vẫn bị ánh mắt của Dạ Nhược Y bắt được.
- Anh không có ý kiến gì, dù gì thì cũng như là lịch lãm thôi!
Dạ Qua Thần vừa nhắm mắt tịnh tu vừa lên tiếng.
Dạ Bạch Ngân tặc lưỡi vài cái nói:
- Không đơn giản là đến Đông đại lục thôi. Nhược Y chẳng phải tỷ tỷ đã nói rồi sao? Ta là bỏ nhà đi chơi, ta chỉ mới có đi được một tuần còn chưa đi hết Tây đại lục mà lại hải về Đông đại lục thật sự là nhàm chán lắm a. Huống hồ ta còn muốn đi hết cả Tây và Nam đại lục mà.
Dạ Nhược Y như không quan tâm đến lời nói của Dạ Bạch Ngân cho lắm, chỉ nhìn chăm chú vào phụ thân, hỏi:
- Phụ thân người nghĩ sao?
- Ta....
Dạ Qua Thần nghe thấy lời nói ấp úm của Dạ Tĩnh Phong liền bắt bẻ:
- Phụ thân có chuyện gì giấu bọn con?
Dạ Tĩnh Phong cúi gầm mặt xuống, giải thích:
- Thật ra, Dạ gia ở Đông đại lục mới là Dạ gia chính thức, mới đúng là nhà của các con.
- Bọn con biết!
Dạ Qua Thần gật đầu nói.
Dạ Tĩnh Phong thì lại giật mình hỏi:
- Con biết? Từ lúc nào?
- Không lâu, từ khi con bị người ta đánh chết sống lại đã biết!
Dạ Tĩnh Phong nhìn qua bên Dạ Nhược Y, nàng cgir gật đầu, biểu tình giống ý của Dạ Qua Thần.
Hai người khi ở Trái Đất đã đến gia tộc Dạ gia nhiều lần, Dạ gia ở Trái Đất và Dạ gia ở nơi này hoàng toàn khác xa nhau một cái trên trời một cái dưới đất.
Dạ gia ở Trái Đất là một gia tộc lớn, nhìn sơ lượt cũng lớn hơn Dạ gia ở nơi này gấp 10 lần. Nếu nói Dạ gia ở đây là một thôn rộng lớn thì Dạ gia ở Trái Đất lại là một ngọn núi.
Theo như ký ức của Dạ Nhược Y thì phụ thân Dạ Tĩnh Phong lại giống như đúc người cha đã chết ở Trái Đất thì chắc chắn rằng Dạ gia cũng như vậy.
Dạ Tĩnh Phong thở dài một hơi, liền nói:
- Mười năm trước gia đình chúng ta vốn rất đông đủ, nhưng khi mẫu thân của các con đang mang Y Nhi thì mọi người trong gia tộc đôtj nhiên biết được thân phận của mẫu thân các con.
- Khi đó gia tộc đại chiến, ta buột phải đến Dạ gia phân gia ở Tây đại lục, ta khi đó mang theo cả ba người chạy đến Dạ gia, nhưng trên đường đến Dạ gia ở Tây đại lục lại bị người truy sát, mẫu thân các con bị bọn người đó bắt đi, ta bị phế đi linh lực.
Dạ Nhược Y cùng Dạ Qua Thần trong lòng kích động, bọn họ thật không ngờ, mẫu thân vẫn còn sống, vẫn đang ở một nơi nào đó ở Đông đại lục chờ đợi gia đình đoàn tụ.
Cả hai người thật sự xúc động, khi bọn họ ở Dạ gia không nhìn thấy mẫu thân cứ nghĩ người đã chết, cả hai đã luôn chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống về mẫu thân, nhưng khi biết được sự thật này, lòng của cả hai lại kích động kịch liệt.
Phải biết rõ ở Trái Đất, cha mẹ của cả hai đều bị ám sát mà chết hết, còn là chết ở trước mặt Dạ Nhược Y, nàng cũng là người vó tinh thần vững chắc nhất cho mọi tình huốn về mẫu thân.
Nhưng rốt cuộc thì mẫu thân của hai người không chết, ngược lại vẫn còn sống.
- Bọn người đó là ai?
- Bọn người đó là ai?
Hai người Dạ Qua Thần và Dạ Nhược Y đồng thanh quát lớn, kích động.
Dạ Tĩnh Phong hít thở sâu, nói:
- Hai con không thể kích động như vậy, cho dù có cho các con biết cũng vô dụng, vì sức mạnh của các con bây giờ quá yếu đi, chỉ cần hai người các con đạt đến cấp Thần thì ta sẽ nói cho các con biết, những người đó là ai, bây giờ ta chỉ có thể cho các con biết được là tên của mẫu thân các con thôi.
Hai người lắc đầu, Dạ Nhược Y cười khổ nói:
- Không cần đâu phụ thân, bọn con đều biết được mẫu thân là ai.
Dạ Tĩnh Phong kích động nhìn hai người Dạ Qua Thần cùng Dạ Nhược Y, nghi ngờ.
Rõ ràng hắn còn chưa nói cho hai đứa con của hắn biết được tên của mẫu thân bọn chúng, làm bằng cách nào mà bọn chúng lại có thể biết được chứ?
- Lúc mớ phụ thân đã nói tên của một là Hàn Y La, nên con nghĩ đó là mẫu thân.
Dạ Tĩnh Phong đột nhiên thấy xấu hổ, hắn có nói mớ sao? Tại sao hắn lại không biết?
Thật ra Dạ Tĩnh Phong chẳng có nói mớ gì cả, chủ qua là do Dạ Qua Thần nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt của Dạ Tĩnh Phong, nên đành phải bịa ra một chuyện như thế này để nói thôi.
Chứ Dạ Tĩnh Phong đời nào nói mớ cư chứ? Hoàn toàn là bịa đặt cả.
Dạ Bạch Ngân nhìn gia đình cảm thấy thật ghen tỵ, bỉu môi nói:
- Các người đang xem ta nhưng không tồn tại sao? Nếu vậy thì có phải hai người nên gọi ta một tiếng đường tỷ phải không?
- Khục khục.
Dạ Tĩnh Phong ho khan hai tiếng nói:
- Ta đoán con là con của tam đệ Dạ Cuồng Phong phải không?
Dạ Bạch Ngân gật gật.
- Vậy cháu phải gọi Nhược Y và Qua Thần là đường ca và đường tỷ rồi.
Dạ Bạch Ngân ngơ ngát nhìn ba người, biểu hiện trên mặt cứ như đang muốn nói là "ta đang bị lừa?"
- Lão gia chủ thì ta là con thứ hai.
Dạ Bạch Ngân trợn mắt há hốc mồm nhìn ba người, không thể tin được, nhưng cũng đúng thôi, trong gia tộc không ai nói với Dạ Bạch Ngân về Dạ Tĩnh Phong cả.
Nhưng trong ký ức của Dạ Bạch Ngân quả thật không người nào gọi là nhị sư bá cả.
- Được rồi, vậy một tháng sau chúng ta sẽ đi lịch lãm hết hai đại lục rồi về lại Đông đại lục, thế nào?
Mọi người gật đầu thỏa đáng, sau đó, Dạ Nhược Y lại kéo Dạ Qua Thần về phòng của mình, đóng cửa lại.
- Có chuyện gì vậy Nhược Y???
Dạ Qua Thần không khỏi tò mò vì sao Dạ Nhược Y lại kéo mình về phòng.
Dạ Nhược Y từ trong ngực lấy ra một chiếc hoa tai, hỏi:
- Anh nhận ra chiếc hoa tai này không?
Dạ Qua Thần cầm chiếc hoa tai xem một lúc lâu mới thốt lên:
- Đây là.... viên đá trong chiếc đồng hồ mà!!!
Dạ Nhược Y gật đầu, lên tiếng:
- Em cũng rất bất ngờ, em không hiểu tại sao nó lại trở thành một chiếc hoa tai, còn cái đồng hồ lại không có ở trên người em.
Dạ Qua Thần ngẫm một lúc lâu, kết luận:
- Phải tùy thời rồi. Bây giờ có tính toán thế nào cũng vô dụng, em hãy đợi đi, chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi, không sớm cũng muộn.
- Nhưng vấn đề là một tháng sau em sẽ vất vả đấy Nhược Y, thứ nhất là đến Diệt Hồn điện, thứ hai là đi lịch lãm thế giới và thứ ba là yến hội.
- Khục khục...
Dạ Nhược Y đang uống nước trà nghe cái thứ ba là yến hội liền bị sặc, hỏi:
- Yến hội?
- Do em ra khỏi cung nên không biết, hoàng thượng có nói với anh một tháng sau sẽ tổ chức yến hội, vì tháng sau, các cường giả ở đất nước Hoàng Lâm sẽ tụ hội lại, trong đó có cả các gia tộc lớn.
- Và hoàng thượng còn nói, hy vọng chúng ta sẽ cho bọn họ một chút ngạc nhiên.
Dạ Nhược Y, nghi hoặc hỏi:
- Chúng ta?
Dạ Qua Thần gật gù.
Suy nghĩ một lát, Dạ Nhược Y gật đầu lên tiếng:
- Em biết phải làm gì rồi.