• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Nhược Y ở bên trong một căn phòng của gia tộc, nàng ngồi trên giường, nhắm chặt đôi mắt, trên lòng bàn tay của nàng là chiếc hoa tai.

Ầm ầm.

Đợt rung động không gian diễn ra chỉ trong vài khắc, sau đó liền mất đi.

Sự rung động này chỉ có những người ở trong căn phòng mới biết được, nhưng hiện tại thì lại chẳng có ai ở trong căn phòng nay ngoại trừ Dạ Nhược Y ra cả.

Xung quanh căn phòng được Dạ Nhược Y bao quanh ma pháp không gian, bất kỳ sự rung động mạnh nhẹ gì thì bên ngoài cũng chẳng thể nào biết được.

Khi rung động kết thúc, Dạ Nhược Y mở ra đôi mắt nửa đen nửa đỏ, rồi biến thành đen huyền, nàng thở dài một hơi, thất vọng:

- Lại thất bại nữa rồi! Làm sao để trùng kích với Trung vị Thần hậu kỳ đây? Chỉ có Trung vị Thần hậu kỳ thì ta mới điều khiển được màu sắc của mái tóc, và ta cũng có đủ sức mạnh để đến được Tà Thiên thế giới, mới cứu được mẫu thân của nàng.

Dạ Nhược Y lắc đầu, bước xuống giường, giải đi không gian ma pháp, mở cửa, đi ra ngoài.

- Nhược Y.

Không biết từ đâu, Phong Tiêu Gia đã nhảy tới chỗ của Dạ Nhược Y ôm lấy nàng như một con mèo con làm nhũng.

Quả thật là cũng lâu lắm rồi, Dạ Nhược Y mới nhìn thấy cảnh tượng này, và trước sau gì cái cảnh tượng tiếp theo cũng được đoán trước từ đầu.

- Đại ca, ca quá lắm rồi đấy!

Phong Tiêu Gia cười hì hì, Phong Tiêu Viêm cũng chỉ biết cười khổ, gật đầu nhẹ với Dạ Nhược Y một cái rồi kéo Phong Tiêu Gia đi.

Phong Tiêu Viêm vừa kéo Phong Tiêu Gia vừa quát mắng cậu không ra gì cả.

Dạ Nhược Y cười cười, dù ở nơi nào thì tính cách của mỗi người vẫn chẳng thay đổi gì cả.

- Ầm ầm.

- Rầm.

- Leng keng.

- Đinh đinh đang đang.

Dạ Nhược Y lại ngó tới một chỗ xa xa, trên gương mặt cười vui vẻ của nàng, thì ánh mắt của nnagf lại vô cùng ấm áp.

- Biết ngay là hai cái con người này không muốn có kết quả hòa mà. Mà, cho dù ai thắng thì người kia cũng không phục a.

Dạ Qua Thần và Dạ Đường Tam thà đừng gặp, một khi đã gặp thì đừng thi đấu, mà đã thi đấu thì chẳng ai nhường ai.

Bọn họ lại như trẻ con, lúc nào cũng muốn mình hơn người kia, không bao giờ nhận thua, kiên cường đến cứng đầu, mất khoảng vài ngày để hai người ngừng đấu và làm hòa, nói chuyện vui vẻ với nhau.

- Rầm.

Dạ Nhược Y nghe tiếng động càng lúc càng lớn, bất đắc dĩ phải chạy đến chỗ của hai người đó.

- Vụt vụt.

- Két.

- Xẹt.

Hai người Dạ Qua Thần và Dạ Đường Tam đột nhiên dừng lại, nhìn Dạ Nhược Y.

Trên tay của nàng là những đoạn dây màu trắng kim, trên cả bàn tay và những ngón tay.

- Hai người dừng lại được rồi đấy!

Nếu như nhìn thật kỹ thì trên người của Dạ Qua Thần và Dạ Đường Tam đều có những sợi dây trắng kim như ở trên tay của Dạ Nhược Y.

Nếu nhìn rõ hơn thì những sợi dây này bắt đầu và cũng như kết thúc tại tay của Dạ Nhược Y.

Chỉ cần Dạ Nhược Y siết chặt dây một chút thôi, cũng đủ làm cho đầu của hai người lìa cổ.

Dạ Qua Thần là người đầu tiên bỏ vũ khí xuống, Dạ Nhược Y cũng thả những sợi dây trăng kim ra, Dạ Đường Tam tiếp theo cũng đồng dạng như vậy.

- Được rồi Y muội, để ca dẫn muội đến cấm địa động.

Dạ Nhược Y bất ngòe quay lại hỏi:

- Cấm địa động?

Dạ Qua Thần gật đầu:

- Phải đấy! Muội cứ ở trong phòng suốt ngày, cũng hơn nửa tháng rồi còn gì, ca đã đến cấm địa động rồi. Không sao cả, nó không khác gì cấm địa động ở Trái Đất cả, ca nhận được vân ấn của đệ nhất gia chủ gần giống như ở Trái Đất vậy, chỉ còn muội thôi, ca hy vọng là không như ở Trái Đất, từ vân ấn biến thành nguyền ấn.

Ở Trái Đất, Dạ gia cũng là một gia tộc lâu đời, cũng có cấm địa động.

Đi sau và trong hang động, đến cuối động sẽ có một cái hồ nước trong suốt nhìn thấy được cả đáy, nước không sâu, rất nông, một người xuống thì nước cao nhất chỉ ngập tới ngực mà thôi.

Nước tỏa ra ánh sáng xanh nhạt trong hang đen, xung quanh hồ nước, những viên đá cũng bị nhiễm nước mà phát sáng theo.

Cho dù là ở Trái Đất hay ở Tam Thiên thế giới thì Dạ gia đều tổ chức đệ tử nội đấu, chọn ra những người mạnh nhất, và thường chỉ có một đến hai người được chọn.

Đi vào hang động, ngâm mình trong nước hồ, không chỉ tẩy rửa thân thể mà còn tẩy rửa linh hồn, giúp tăng sức mạnh, tu vi.

Những người may mắn sẽ nhận được vân ấn, có bảy loại vân ấn, tương đương với bảy vị gia chủ đầu tiên lập nên Dạ gia như bây giờ.

Lúc ở Trái Đất, Dạ Qua Thần nhận được vân ấn của đệ nhị gia chủ, còn Dạ Nhược Y thì nhận một cái nguyền ấn, nhờ vào cái nguyền ấn này mà có một u linh luôn bám theo nàng, u linh đó chính là Độc Cô Phong Tử.

Khi xưa hắn bị đưa đến Trái Đất, nhưng với tình trạng là bị phong ấn, thể xác một chỗ mà linh hồn lại một chỗ.

Chỉ cần ai có khả năng hóa giải phong ấn của hắn thì linh hồn sẽ bám theo người đó, nhưng đồng thời người bị hắn ám sẽ có một cái nguyền ấn.

Đáng lẽ Dạ Nhược Y là vân ấn của đệ nhất, nhưng ai ngờ, Độc Cô Phong Tử đã đẩy vân ấn ra, thành ra kết quả là Dạ Nhược Y bị ám vào nguyền ấn.

Để hóa giải cái nguyền ấn này thì cần tìm cái thể xác của Độc Cô Phong Tử, mà tgeer xác của hắn lại ở sâu dưới biển.

Cả nhóm lúc đó, vì giải ấn cho Dạ Nhược Y mà phải liều mạng xuống biển sâu, kết quả cũng như mong muốn, Dạ Nhược Y được hóa giải nguyền ấn, nhưng cái khổ là Độc Cô Phong Tử hồi sinh, đi theo nhóm của Dạ Nhược Y.

Dạ Nhược Y đi theo Dạ Qua Thần, đến cửa động, Dạ Nhược Y phải tự mình đi vào.

Như ở Trái Đất, nàng đi vào trong,ngâm mình ở trong nước.

Dạ Nhược Y nhắm lại đôi mắt, thay vì tĩnh tâm thì Dạ Nhược Y lại tu luyện.

Hấp thu những nguồn khí tinh khiết từ nơi này, Dạ Nhược Y muốn thử một lần nữa trùng kích đến Trung vị Thần hậu kỳ.

- Ầm ầm.

Rung động trong không gian lại bắt đầu dữ dội hơn, nước trong hồ như là những sợi tơ bay lên, bò lên người của Dạ Nhược Y một cách nhẹ nhàng mà nàng chẳng hay biết gì.

Hai ngày sau.

Dạ Nhược Y đã trùng kích đến Trung vị Thần hậu kỳ từ một ngày trước, nhưng nàng muốn cunhr cố tu vi nên đã ở lại trong cấm địa động tu luyện.

Tu luyện xong, Dạ Nhược Y mở mắt ra, đầu tiên là nhìn xung cả người mình.

Quan sát cả cơ thể một lúc thì Dạ Nhược Y có phần vui mừng, vù nàng chẳng có nguyền ấn hay vân ấn gì cả.

Vân ấn tượng trưng cho người có chức quyền rất cao trong gia tộc, hơn cả gia chủ, là người có thể phế bỏ gia chủ, lập gia chủ mới, cũng chính là yêu nghiệt của gia tộc.

Nếu như Dạ Nhược Y có vân ấn thì chẳng khác gì là nàng lại phải ở trong gia tộc ba năm mới có thể rời khỏi gia tộc.

Ngẫm nghĩ, theo suy nghĩ của Dạ Nhược Y thì vân ấn là sức mạnh, có khả năng tăng sức mạnh cho người sở hữu, nhưng trong sách ở gia tộc mà trên đường tới, Dạ Qua Thần có kể qua.

Nếu như lên một cấp bậc nhất định nào đó thì vân ấn sẽ tự chuyển hóa thành sức mạnh nhầm tăng tu vi, đây cũng là cách duy nhất mà không cần ba năm vẫn có thể rời khỏi gia tộc.

Dạ Nhược Y vui mừng trong lòng, nàng không đi ra ngoài, nàng ở trong động, lấy ra viên đá nhiều màu mà Tà Âm Linh từng đưa cho nàng.

Ném nó vào không trung, một lỗ hổng không gian hiện ra, không gian xung quanh nó bị móp méo lại, đây là một vật dẫn, vật dẫn đưa Dạ Nhược Y nàng đến Tà Thiên thế giới.

Không ngần ngại, Dạ Nhược Y trực tiếp đi đến lỗ không gian, đi thẳng vào bên trong, rồi biến mất khỏi Tam Thiên thế giới một cách âm thầm mà không ai hay biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK