Hàn Tử Lôi đi theo phía sau của ba người quay về lâu đài, trên đường quay về, Hàn Tử Lôi suy nghĩ nhiều thứ.
Về việc cải cách lại lãnh thổ và tổ chức của Ma Vương, nhưng trong đầu của cậu lại chỉ toàn là những biên pháp cải cách và cách lãnh đạo, tổ chức của một tổ chức ngầm hay tổ chức hoạt động như ở Trái Đất mà thôi.
Hàn Tử Lôi suy ngẫm thật lâu rồi cũng đưa ra một quyết định thay đổi mọi thứ như ở Trái Đất, thay vì lâu đài thì đập ra mà xây cái khác, cho giống một trụ sở hay một tòa lâu kiến trúc cổ xưa hơn.
Đến được Lãnh Tà, lãnh địa của Ma Vương A Lạp Tề, Hàn Tử Lôi đi dạo quanh khắp nơi khá lâu để chờ đến ngày phải giết tên phụ thân của mình.
- Đêm nay, sẽ dài lắm đây a.
Nhìn ánh trăng đỏ huyết trên bầu trời, Hàn Tử Lôi thầm than, rồi ngồi ngay cửa sổ ở phòng của Ma Vương.
Ma Vương vừa vào trong phòng, nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn đang ngồi trên cửa sổ, hắn phẩn nộ, quát:
- Kẻ nào to gan, dám xong vào phòng của ta?
- Lôi Huyết.
Hàn Tử Lôi lạnh nhạt nói lên hai từ.
Toàn bộ không gian nơi này đã bị Hàn Tử Lôi phong tỏa, tạo một tầng kết giới, cho dù có xảy ra tiếng động to lớn cỡ nào đi chẳng nữa cũng chẳng ai biết, cho dù cả căn phòng này, hay tòa tháp ma vương đang ở này có sập xuống cũng chẳng ai hay biết.
Hàn Tử Lôi bước xuống, đi nhè nhẹ về phía Ma Vương, nhìn hắn một lúc, sắc mặt của Hàn Tử Lôi lạnh nhạt đi rất nhiều, nhìn Ma Vương mà lên tiếng:
- Hạ vị Thần trung kỳ, quá tệ đi.
Hàn Tử Lôi nhìn Ma Vương, càng lúc đến càng gần hắn hơn.
Ma Vương nhìn thấy rõ được khuôn mặt của Hàn Tử Lôi không khỏi ngạc nhiên.
- A...Huyết?
Ma Vương lấp bấp lên tiếng, hắn không ngờ người vào phòng của mình lại là Hàn A Huyết, con trai của hắn.
Hàn Tử Lôi cũng không nói gì nhiều, đi đến càng lúc càng hơn nữa, đến chạm mũi chân của Ma Vương chỉ cách vài một khoảng nấc tay, Hàn Tử Lôi đưa lên một ngón tay, chỉ vào mi tâm của Ma Vương.
Ma Vương thì lại không hiểu được tại sao, một uy áp nào đó đang khiến cho hắn không thể nói lên lời, không thể bỏ chạy, cũng chẳng thể lui, cảm giác chỉ muốn quỳ xuống trước mặt của một người cao thượng như là vua hay thần.
- Diệt.
Lời nói vừa ra, đầu của Ma Vương liền nổ tung, máu thịt, tủy lẫn lỗn vào nhau, ở phần đầu của Ma Vương chẳng còn gì ngoại trừ bãi huyết nhục dơ bẩn.
- Vì trúng độc nên ngươi không thể tỏa ra uy áp của thần để áp chế ta, độc, tác dụng thật sự của nó chính là làm yếu đi sức mạnh của người bị trúng xuống chỉ còn một nửa, cũng như ngươi, một Hạ vị Thần như lại chỉ còn có sức mạnh của Bán Thánh.
Hàn Tử Lôi thầm giải thích, rồi đưa tay bắt lấy một thứ gì đó trong không gian, rồi lại tiếp tục nói "Diệt".
Cái mà Hàn Tử Lôi bắt chính là linh hồn của Ma Vương, chỉ khi nào linh hồn không còn Hàn Tử Lôi mới thỏa mãng, mới từ bỏ cảnh giác, diệt cả linh hồn mới thật sự là giết chết được Ma Vương.
Trời vừa rạng sáng, Hàn Tử Lôi ở trong đại điện của Ma Vương, ngồi lên ngai vàng như một ông vua.
Hàn Tử Lôi vẽ trong không khí một vòng ma thuật, Hàn Tử Lôi nói vào vòng ma thuật kia:
- Tất cả những kẻ ở trong lâu đài Ma Vương này, nếu như không muốn chết trong vòng một canh giờ (2 tiếng), thì mau mau mà tập trung ở đại điện cho ta.
Lời nói vừa dứt thì ba người Hàn Y La, Tà Âm Linh và Bạch Ân đã đi vào, Hàn Tử Lôi cũng không cần nói gì với hai người này, trực tiếp đưa cho bọn họ ba viên thuốc.
Ba người nhận được cũng không nhiều lời liền uống vào, cũng chẳng hoài nghi đây là thuốc thật hay thuốc gỉ, bọn họ tiếp xúc với Hàn Tử Lôi không nhiều, nhưng cũng biết Hàn Tử Lôi không phải là người nói hai lời.
Lần lượt có một vài người đi tới, Hàn Tử Lôi đưa điều kiện phải thuần thục hắn thì mới được cho thuốc giải.
Những người này khi nhìn thấy Hàn Tử Lôi ngôi trên ngai vàng, có phần kinh ngạc, nhưng bọn họ là những thuộc hạ của Ma Vương, chỉ cần người nào ngôi trên ngôi Ma Vương thì chính là Ma Vương của bọn họ, không nhiều lời, những người lần lượt đến này đều quỳ thuận Hàn Tử Lôi.
Có một vài người sau một canh giờ vẫn chưa đến, hàn Tử Lôi cũng bỏ mặt không thèm lấy một lần quan tâm, bỏ đi.
Những kẻ đến trễ bò đến thì Hàn Tử Lôi đã bỏ đi, trước khi rời đi, Hàn Tử Lôi ra lệnh, nếu những người đến trễ thì không cần nhiều lời với bọn họ, trực tiếp ném ra khỏi lâu đài, và bảo bọn chúng chết đi đâu thì chết, đừng chết ở trước lâu đài, gây ô ế.
Những cách làm tàn bạo này, mới có thể sống được trong cái thế giới tàn bạo này, mới có kẻ kính sợ và kính phục.
Trong đêm hôm.
Hàn Tử Lôi đi đến phòng của Hàn Y La, cậu ngồi ở cửa phòng, nhìn Hàn Y La, lên tiếng:
- Ngươi muốn ta giết Ma Vương là để ngươi đi đến thế giới phải không? Ngươi nghĩ rằng chỉ cần ta lên làm Ma Vương thì ngươi sẽ được đi đến thế giới khác một cách tự do mà không ai quản?
Hàn Y La giật thót lên, cô quay lại nhìn Hàn Tử Lôi, nụ cười gượng trên khuôn mặt, nàng ta không biết được tại sao Hàn Tử Lôi lại có thể biết được nàng muốn thế giới khác.
- Phải, ngươi muốn cản ta?
Hàn Tử Lôi đờ ngươi ra một lúc, hắn đờ người này không phải là vì câu trả lời, mà hắn đang nhìn tương lai, xem trước tương lai.
Rất nhanh, chỉ trong vòng ba nhịp hô hấp, hắn đã cười gian trá:
- Không, nhưng ngươi sẽ không thể đi đến thế giới, ta muốn trao đổi mà thôi, ngươi đến người đi đâu có dễ như vậy!
Hàn Y La cau mày, hỏi:
- Ý của ngươi là gì?
- Rất đơn giản a. Chính là cần có người đến đón ngươi thì ngươi mới có thể rời khỏi đây và đến thế giới khác, người đón ngươi sẽ không phải là người ở thế giới này, mà ở thế giới khác.
- Làm sao mà...
Hàn Y La vẫn đang nói, Hàn Tử Lôi đã xuất hiện trước mặt nàng, một ngón tay để lên đôi môi anh đào của nàng, cười đáp:
- Ta thấy được, sẽ có người đến đón ngươi, nhưng nếu ngươi tự tiện bỏ đi, ta sẽ hủy diệt thế giới Tam Thiên mà ngươi yêu quý đấy. Ta nói được làm làm được!
Câu nói cuối cùng, Hàn Tử Lôi nhấn mạnh thanh âm, hình bóng của hắn cũng biến mất dần đi.
Trong những ngày tiếp theo.
Hàn Tử Lôi cứ ở trong phòng, viết rất nhiều thứ, những thứ này Hàn Tử Lôi đều đưa cho Bạch Ân làm hết mọi thứ.
Cứ liên tục một tháng, cuối cùng, Hàn Tử Lôi sai Bạch Ân đi dám sát Hàn Y La, còn hắn thì biến mất ngay sau đó.
Có nhiều tin đồn là hắn đang ẩn trong bóng tối quan sát từng người, lại có tin đồn hắn đang tìm kiếm những thuộc hạ trung thành mới, có những người lại nghĩ rằng hắn đang cố gắng làm một việc mờ ám gì đó.