- Trong U Minh Sâm Lâm cần phải theo sát bọn ta đấy.
Mọi người không nói, số 13 ( từ bây giờ Dạ Nhược Y sẽ được gọi là số 13), ngó nhìn hai người Vân Phong và Kiệt Khắc, nói:
- Thiên Lâm Huân, ngươi trở hai người Vân Phong và Kiệt Khắc đi.
Thiên Lâm Huân không hề ý kiến gì, biến thành một con sói xanh trở hai người Vân Phong và Kiệt Khắc trên lưng.
Lâm Tiêu Phong đồng dạng biến thành một con sói màu đỏ, chở hai người của Diệt Hồn Điện trên lưng, hai người nhìn số 13 như đã biết trước được mọi chuyện vậy.
- Hai người không lên sao?
Số 13 cùng Dạ Qua Thần lắc đầu, số 13 lúc này mới nghi hoặc hỏi:
- Ngươi là?
- Ta là Diệp Phong, lúc trước vẫn chưa giới thiệu qua.
Số 13 gật đầu không nói gì.
Hai con sói một xanh một đỏ chạy nhanh vào sau bên trong khu rừng, trong U Minh Sâm Lâm, quanh năm chỉ toàn là sương mù, nếu cách xa nhau khoảng 10m thì sẽ không thấy được nhau.
Tốc độ của hai con sói rất nhanh, nếu là người bình thường thì sẽ bị bỏ xa trong vòng hai cái hô hấp, Lâm Tiêu Phong nhìn về phía sau,hỏi:
- Có cần bọn ta đi chậm lại chờ hai người kia không?
Thiên Lâm Huân không biết nói gì, có ý định nói đi chậm lại để chờ hai người bọn họ, nhưng Kiệt Khắc và Vân Phong lại đồng thanh đáp lại:
- Không cần đâu!
Lâm Tiêu Phong ngơ ngác, rõ ràng hắn không nhìn thấy hai người Dạ Qua Thần và số 13, nhưng hai người Kiệt Khắc và Vân Phong lại không hề có ý đi chậm lại để chờ hai người kia đuổi kịp tới.
Kiệt Khắc biết rõ suy nghĩ của Lâm Tiêu Phong cùng với hai người kia, dù không nói, nhưng trong lòng vẫn có phần thắc mắc.
- Nhìn ở phía trên đi.
Hai người một sói nhìn ở phía trên đầu của mình, cả ba đều kinh ngạc, cả ba người bọn họ không thấy Dạ Qua Thần và số 13 là vì bọn họ ở ngay trên đầu của mình, không chỉ vậy, tốc độ của hai người này còn rất nhanh.
- Tăng tốc được chứ?
Ở phía trên Dạ Qua Thần vọng xuống hỏi, Lâm Tiêu Phong cùng Thiên Lâm Huân, đồng thời đáp:
- Được!
Vừa nói, hai con sói liền biến thành hai luồng khói một xanh một đỏ biến mất, mà ở trên cây, hai người Dạ Qua Thần và số 13 cũng đồng dạng mà biến mất một thể.
Lôi Thần nhìn lên đầu của mình thấy Dạ Qua Thần và số 13 vẫn theo sát nút như cũ, liền kinh hãi đối với hai con người này, thầm than:
- Đúng là yêu nghiệt.
Diệp Phong, nói nhỏ:
- Kỳ lạ thật. Ta không cảm nhận được khí tức của linh lực trên người bọn họ, chỉ thấy mỗi ma lực.
- Vậy hai người này thuộc dạng gì vậy chứ, bọn họ không phải con người ư?
- Ai biết được.
Vân Phong có thể nghe rõ được hai người Diệp Phong và Lôi Thần bàn luận, nhưng cũng không giải thích cho họ biết.
Dạ Qua Thần không phải là vật thí nghiệm nhưng cậu cũng đã từng bị tiêm thuốc vào người như một vật thí nghiệm, sức mạnh của cậu có thể nói là hơn hẳn cả số 13, vì trong người cậu là có đến mười loại thuốc khác nhau và gần như hoàn chỉnh, còn về số 13 thì chỉ có một loại thuốc duy nhất, nhưng hơn Dạ Qua Thần là số thuốc tiêm vào người là gấp mười lần người bình thường và đã hoàn chỉnh 100%.
Đi một lúc lâu ở trong U Minh Sâm Lâm, Dạ Qua Thần và số 13 đồng thời đều phát hiện được, ở trong U Minh Sâm Lâm có một kết giới ma pháp tồn tại, nếu như không có người chỉ đường chắc chắn sẽ bị đi lòng vòng mãi một chỗ, giống như lúc bị lạc ở trong rừng.
- Chúng ta đến rồi.
Lôi Thần ra hiệu cho mọi người biết là đã đến nơi của Diệt Hồn Điện, hai con sói dừng lại trước một cánh cửa đen, đứng trước có cảm giác mình đang chuẩn bị đi vào cửa địa ngục vậy.
Một người canh cổng, nhìn thấy ba người Lôi Thần liền mở cửa cho vào.
Ba người Lôi Thần đưa nhóm Dạ Qua Thần đến phòng của điện chủ Độc Cô Dạ.
Ở bên ngoài một căn phòng, Diệp Phong gõ cửa, lên tiếng:
- Điện chủ, thuộc hạ đem một vài người đến cho ngài.
Diệp Phong mở cửa ra, nhóm Dạ Qua Thần đi vào trong, còn ba người Diệp Phong thì ở ngoài đóng cửa lại rồi không thấy gì nữa.
Một nam nhân khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc đen, đôi mắt màu xanh biển đậm, nhìn nhóm Dạ Qua Thần, hỏi:
- Trong các ngươi ai là người giữ hắc lang huyết nhãn?
Số 13 đi lên trước nói:
- Là ta.
Từ trong túi, số 13 lấy ra một chiếc khuyên tai, ném về phía Độc Cô Dạ. Độc Cô Dạ chụp lấy, nhìn nó một chút, rồi lại hỏi:
- Cái này là của đại ca ta được cho ngươi thật?
Số 13 khó chịu, nói:
- Độc Cô Phong Tử, ngươi ra đây mà nói chuyện, ta không thích.
Từ trong bóng tối ở phía sau Độc Cô Dạ, một nam nhân tóc chừng hơn hai mươi tuổi bước ra, cười cười với nhóm, rồi nói:
- Ngươi có cần phải khó chịu như vậy không? Chỉ mới có vài ngày thôi mà, số 13.
Nghe nói từ vài ngày, số 13 không khỏi tò mò hỏi:
- Không phải là hơn một tháng sao?
Độc Cô Phong Tử quả quyết nói:
- Theo đếm chính xác chỉ mới có bốn ngày từ khi chúng ta đến đây thôi.
Số 13 nhìn về phía Kiệt Khắc và Vân Phong.
Kiệt Khắc nói:
- Ta bị đưa đến đây hơn một năm rồi.
- Còn đệ thì cũng gần hai tháng rồi.
Số 13 ngẫm lại lúc Dạ Qua Thần đến, mới kết luận:
- Chúng ta bị đưa đến đây mỗi thời gian khác nhau.
- Chuyện này là sao?
Độc Cô Dạ không hiểu mọi người đang nói gì, hắn không thể theo kịp chuyện của mọi người nói, liền hỏi. Độc Cô Phong Tử dựa vào vai của Độc Cô Dạ, nói:
- Ta đã nói với nhị đệ rồi mà, ta vào năm năm trước đã bị một lốc xoáy kéo ta vào một không gian khác, nơi đó gọi là Trái Đất, bây giờ thì ta quay về lại nơi này, còn bọn họ, thì là người ở Trái Đất nhưng bị kéo vào khoảng không gian này.
- Vậy họ là bạn của đại ca, còn là người ở thế giới khác.
- Phải.
Độc Cô Phong Tử như nhớ ra chuyện gì đó, nhìn về phía Dạ Qua Thần, nói:
- Dạ Qua Thần, ta có một bất ngờ cho ngươi này.
Từ phía sau đi tới, xuất hiện một cô gái mái tóc xanh đậm, dài qua hông, khoảng mười tuổi, Dạ Qua Thần không khỏi sửng sờ:
- Đông Phương Nguyệt? Sao ngươi lại ở đây?
Đông Phương Nguyệt thở dài, giải thích:
- Ta cũng không biết, vốn ta đang làm nhiệm vụ nhưng ai ngờ từ đâu xuất hiện một tia sét đánh xuống người ta, khiến ta bị đưa đến đây.
Dạ Qua Thần nhìn Đông Phương Nguyệt, ngi ngờ hỏi:
- Người như cô cũng biết làm nhiệm vụ? Khó tin!
Đông Phương Nguyệt cau mày:
- Nhiệm vụ này ám sát một gia tộc, nên ta nhận, bình thường thì, biến.
Đông Phương Nguyệt chính là mẫu thí nghiệm mang số 2, khi còn ở Trái Đất vì bị bắt bỏ vào nhà tù của tổ chức nhiều quá và cũng ở trong đó mà làm không ít nhiệm vụ của tổ chức, nên Đông Phương Nguyệt khi ra khỏi tù liền gia nhập vào tổ chức, nàng chỉ thường làm những nhiệm vụ liên quan đến những vụ ám sát lớn.
- Vậy là không chỉ có bảy người chúng ta bị đưa đến đây.
Số 13 một bên lẩm bẩm nói.
Trong đầu của số 13 lúc này đầy những mảnh ghép, nàng đang suy nghĩ lại mọi thứ.
- Chẳng lẽ chỉ có những người có sức mạnh đặc biệt mới bị đưa đến đây?
Dạ Qua Thần thầm nghĩ một lúc:
- Chưa chắc, đợi sau này rồi hãy đưa ra kết luận, có thể những người chúng ta thân cũng sẽ bị đưa đến đây.
- Không đâu, ta nghĩ số 13 nói đúng, trên đường về lại Diệt Hồn Điện ta không chỉ nhìn thấy Đông Phương Nguyệt không đâu, ta còn gặp qua Mỹ Lệ Á.
Độc Cô Phong Tử ngồi trên bàn làm việc của Độc Cô Dạ nói.
Số 13 sắc mặt trầm xuống, lên tiếng:
- Đủ rồi.
Mọi người nhìn số 13, sắc mặt mọi người đều buồn bã.
- Vậy theo ta đoán là có chín người đến thế giới này. Đầu tiên gồm có bảy người làm nhiệm vụ gồm có ta, Dạ Qua Thần, Kiệt Khắc, Phong Tiêu Viêm, Phong Tiêu Gia, Vân Phong và Độc Cô Phong Tử. Và ba người là vật thí nghiệm còn sống là Đông Phương Nguyệt, Mỹ Lệ Á và Dạ Đường Tam.
Đây là tất cả mà số 13 có thể phân tích được.
- Được rồi Độc Cô Phong Tử, ta ở lại nói này tu luyện hai năm được không?
Độc Cô Phong Tử nhìn số 13, cười híp mắt, hoan nghênh:
- Cứ tự nhiên, ngươi có thể ở phòng của ta thoải mái.
- Không, cấp cho ta một phòng riêng đi, ta muốn tu suốt hai năm.
- Không có gì, ta sẽ sai người cấp cho ngươi và mọi người. Nhưng số 13 và cả ngươi nữa Dạ Qua Thần, hai người các ngươi nên tu luyện linh lực đi, nó sẽ giúp cho hai người khi lên cấp Đế đấy.
Nghĩ rằng hai người không muốn tu luyện sao, sự thật là kinh mạch của hai người đã không còn tồn tại nữa rồi, đan điền để tu luyện cũng vỡ mất rồi, khi xưa hai người còn chưa nhập vào cái thể xác này thì nó đã bị người của Dạ Lãnh Nhi đánh cho thành phế nhân mất rồi.
Kiệt Khắc vỗ vai hai người, biết rõ tình huống của cả hai, cậu là một dược sư, lý nào lại không nhìn ra được cái điểm nho nhỏ ấy chứ?
- Không sao đâu, mấy ngày trước khi còn ở trong cung, ta được cho hai người ăn cũng khá nhiều đan dược để cho đan điền hồi phục và kinh mạch được lưu thông, nên bây giờ cả hai người đều có thể tu luyện thân pháp.
Dạ Qua Thần và số 13 kích động trong lòng, còn bên ngoài thì chỉ cười nhạt rồi gật đầu, cảm ơn Kiệt Khắc mà thôi.
Đúng như những gì số 13 nói, suốt hai năm chỉ ở trong phòng tu luyện, hoặc có đi ra cũng chỉ vào tàng thư các tìm sách tham khảo để mà, hai năm qua nhóm người Dạ Qua Thần vùi đầu vào tu luyện, chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt thế nhân.
Bọn họ cứ như hồn ma, xuất ẩn, xuất hiện không ai hay biết.