Dạ Nhược Y, Vân Phong và Họa Tiêu Tư một nhóm, Kiệt Khắc, Dạ Qau Thần và Hoàng Kim lân một nhóm.
Đội hình này là do Dạ Qua Thần sắp xếp, chủ yếu là để nói chuyện với Hoàng Kim Lân và tránh xa nhóc vân Phong, hai người Dạ Qua Thần và Vân Phong hoàn toàn không hợp nhau, nên tốt nhất là để Dạ Nhược Y quản Vân Phong.
- Hoàng Kim Lân, muội muội của ta chắc đã nói cho ngươi biết về tình đầu của nó rồi phải không?
Hoàng Kim Lân nghe thấy Dạ Qua Thần nói, nặng nề gật đầu, cậu không muốn nói đến khoảng ký ức đó, nó khiến cho lòng cậu như siếc lại, đau nhói đến khó hiểu.
Dạ Qua Thần liếc mắt đã nhìn ra được trạng thái của Hoàng Kim Lân, cậu cười cừoi lên tiếng:
- Quả thật không ai có thể thay thế được người đó trong lòng nó, ta cũng thật không biết từ lúc nào hai người đó lại thành một đôi như vậy.
- Chắc có lẽ muội muội ta chưa nói cho người biết một vài chuyện về người đó.
Hoàng Kim Lân nghe Dạ Qua Thần nói, ngầm hiểu có một số chuyện mà Dạ Nhược Y không nói ra, hay đúng hơn là giấu đi một vài chuyện về con người đó.
Hoàng Kim Lân mang một sắc thái mong chờ, thông tin về cái con người đó, Dạ Qua Thần thấy được thần sắc tò mò của Hoàng Kim Lân lại càng thích thú, một sở thích làm cho người khác tò mò nhiều chuyện.
- Nói người đó này, người đó nọ cũng thật phiền phức quá a, tên của người đó là Hàn Tử Lôi, bọn ta đôi lúc lại không gọi thẳng tên mà gọi bằng biệt hiệu của nhau, Hàn Tử Lôi tên biệt hiệu của hắn là Sangue.
- Lần đầu tiên hai người gặp nhau, rất là oan gia, Dạ Nhược Y bị Sangue không coi ra gì.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau thì Hàn Tử Lôi coi Dạ Nhược Y như tội phạm, không xem nàng ra gì cả, và khi đó, Dạ Nhược Y cũng như bây giờ ăn mặc hoàn toàn giống nam chứ không phải nữ, vì cái hiểu lầm là nam nên Hàn Tử Lôi lại càng làm khó dễ cho Dạ Nhược Y.
Nói đến đây, Dạ Qua Thần nhìn thần sắc của Kiệt Khắc, nhìn thấy rõ là Kiệt Khắc đang muốn nào tới đánh Dạ Qua Thần một trận.
Dám đem chuyện xấu hổ của người khác ra nói, còn có cả chuyện của tổ chức cũng muốn đem ra nói, có cái gì mà ngươi không thể đem ra nói được không vậy?
Nhưng vì do mắc bận cái con Thiên Minh Chương nên không có xông lên đánh cho Dạ Qua Thần một trận nên đành phải kiềm chế cơn giận trong lòng.
- Dạ Nhược Y có một lần bị mất đi trí nhớ, chính Sangue là người đã lấy lại ký ức bị mất cho Dạ Nhược Y. Ngươi thấy Dạ Nhược Y đôi lúc lại bị biến đổi nhân cách một cách quái lạ phải không?
Hoàng Kim Lân cũng đã phát hện ra cái này từ lần đầu gặp mặt ở trong buổi yến tiệc kia, cũng có lần hỏi Dạ Nhược Y, nhưng không nhận được câu trả lời, gật gù, chờ đợi câu trả lời của Dạ Qua Thần.
- Để ta trả lời cho ngươi, Sangue chính là người đã làm cho Dạ Nhược Y có nhiều tính cách, hình như trong có một phần của ta nữa thì phải? Dạ Nhược Y khi xưa, ở mọi hoàn cảnh như thế nào đều giữ nguyên một tính cách lạnh nhạt, vì thế mà Sangue mới dạy cho Dạ Nhược Y nhiều tính cách để phù hợp cho nhiều hoàn cảnh khác nhau.
Hoàng Kim Lân bây giờ đã nhận được câu trả lời thích đáng, hắn cũng hiểu được vì sạo Dạ Nhược Y lại có nhiều nhân cách như người bị mắc bệnh đa nhân cách rồi.
- Sao ngươi không nói là vì ngươi mà Dạ Nhược Y bị một cái nhân cách phải gọi là thế nào nhỉ?
Kiệt Khắc nhìn Dạ Qua Thần cười khinh thường một cái, Dạ Qua Thần như muốn nổi điên với người bạn này, lên tiếng:
- Nhưng không phải tính cách đó đã cứu nó vài lần sao?
- Cứu vài lần? Ờ, cái vài lần của cậu mà làm cho Sangue phá nát nửa trụ sở đó hả? May mắn không có nhiều người làm nhiệm vụ đó. Mà sau này ,hình như có người đã nhìn thấy cái hiện tượng đó, khi gặp thì liền nói Dạ Nhược Y là gì, ngươi nhớ rõ không vậy hả tổng chỉ huy?
Dạ Qua Thần cười gượng vài cái, trả lời:
- Ờ nhớ chút chút.
Kiệt Khắc tức giận đến tột cùng, thả tay ra khỏi mình của con Thiên Minh Chương, đi qua bên chỗ Dạ Nhược Y, Dạ Qua Thàn cười trừ, không biét nói gì, Kiệt Khắc tức giận quá bỏ đi mất, bây giờ thì còn lại hai người ôm con Thiên Minh Chương này lên bờ.
Hoàng Kim Lân nghe cuộc đối thoại của hai người này cũng chẳng biết là mình đang nghe cuộc hội thoại của những người chưa đến hai mươi hay là cuộc hội thoại của những người chức cao vọng trọng, sự nghiệp đầy đủ, nói chung là của những người đã ngoài hai mươi, chải qua nhiều chuyện trong đời. Càng nghe càng không hiểu gì cả.
- Muội nghe hết cả rồi.
Kiệt Khắc vừa qua bên chỗ Dạ Nhược Y là Dạ Nhược Y phán ngay một câu.
Kiệt Khắc ngơ ngát, hỏi:
- Muội từ đây, nghe được bên đó bọn huynh nói chuyện?
Dạ Nhược Y gật đầu, không nói một lời nào nữa, Kiệt Khắc cũng tương tự như vậy chẳng nói một lời, vì nói ra chẳng biết phải nói gì cho phải.
Lên được mặt biển, nhưng cản nhóm là đang ở giữa biển cả mênh mông, cách khá xa bờ, nhưng mà khi nhìn ở trên mặt nước thì có một nhóm bảy người đang đứng trên mặt nước.
Dạ Qua Thần ở trên mặt nước đầu tiên, nhìn thấy nhóm người này, cười tủm tỉm, tạo một vòng phép ở trên người Thiên Minh Chương, rồi ném nó lên mặt nước, Dạ Qua Thần cũng đi lên mặt nước đi trên mặt đất, nhìn nhóm người kia cười chào hỏi:
- Lâu rồi không gặp a.
Người dẫn đầu của nhóm người đó không lên tiếng gì mà nhìn con Thiên Minh Chương bên cạnh kia, tức giận, trên khuôn mặt hắn cười trong rất khó coi, bẻ tay răng rắc, muốn đánh cho Dạ Qua Thần vài cái, thì đột nhiên có một âm thanh từ phía sau vọng tới:
- Diệt Hồn Điện? Tại sao các ngươi lại ở đây?
Âm thanh này là của Hoàng Kim Lân, nhóm của Dạ Nhược Y vừa mới lên khỏi mặt nước, nhìn thấy nhóm người này, Họa Tiêu Tư sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi.
Những người ở Diệt Hồn Điện vừa nhìn thấy Hoàng Kim Lân và Họa Tiêu Tư nhất thời kinh ngạc, Độc Cô Phong Tử thì không chú yếu tới hai người đó, nhìn Dạ Qua Thần với đôi mắt câm thù, quát:
- Hai con Thiên Minh Chương này ngươi biết nuôi bọn chúng tốn cơn tốn của của ta thế nào không hả? Giờ ngươi lại giết bọn chúng? Chúng là ma sủng mà ta....
- Bùm.
Những lời quát vẫn còn muốn phát ra thì đột nhiên từ dưới nước, hai bàn tay kéo chân của Độc Cô Phong Tử xuống biển, khiến cho hắn uống vài ngụm nước biển.
Độc Cô Phong Tử vừa bị kéo xuống nước thì Dạ Nhược Y liền mượn lấy cơ thể của hắn đạp lên mặt biển, chờ hắn vài giây bò lên mặt biển, nói:
- Giết mấy con Thiên Minh Chương là ý tưởng của ta, thật ra là ba con, nhưng một con bị độc của ma sủng ta tiêm vào nên chỉ còn lại lớp tro màu đen ở dưới cái di tích đó thôi.
Trên mặt của Độc Cô Phong Tử xuất hiện vài đường hắc tuyến, phẫn nộ quát:
- Ba con Thiên Minh Chương, ngươi lấy gì đền cho ta đây? Dùng thân để đền à? Mơ đi, thân ngươi còn quá nhỏ, cho dù không phải là cái thân thể này đi nữa thì cũng là vật có chủ mất rồi.
Mái tóc của Dạ Nhược Y vẫn là màu đỏ, có lẽ là vẫn giữa vẻ lạnh lùng, nhưng bây giờ Dạ Nhược Y lại cười yêu mị, vút ve cơ thể của Độc Cô Phong Tử, nhẹ nhàng thì thầm bên tai hắn:
- Nè, ngươi nói thật đi, có muốn ta không? Thân này ta có thể cho ngươi a.
Cánh tay mềm trắng tuyết của nàng khoác qua cổ của Độc Cô Phong Tử, cười yêu mị, như hút hồn của hắn đi, Độc Cô Phong Tử đã rơi vào mị ảo của Dạ Nhược Y, say đắm trong mộng ảo yêu mị đó, hắn muốn ngắm nhìn Dạ Nhược Y như thế, một con người háo sắc.
Sắc mặt của Dạ Nhược Y thoáng chóc đã biến đổi, đấm một cú vào bụng của Độc Cô Phong Tử.
Kiệt Khắc ở phía sau nhìn thấy cảnh này, tức giận đùng đùng, nắm lấy cổ áo của Dạ Qau Thần, quát:
- Thấy chưa tất cả là do ngươi mà Nhược Y mới như thế đấy.
- Được rồi, ta xin lỗi, ta sẽ giúp muội ấy bỏ đi tính cách này. Được chưa?
Dạ Qua Thần bất đắc dĩ lên tiếng.
Kiệt Khắc hừ lạnh một cái.
Độc Cô Phong tử tức giận, lại càng tức giận thêm, nhìn Dạ Nhược Y câm hận như muốn giết nàng.
Độc Cô Dạ ở phía sau, khóa hai tay của Độc Cô Phong Tử lại, xoa dịu nói:
- Được rồi, được rồi. Đệ còn có năm con Thiên Minh Chương nữa, sẽ đưa cho huynh ba con coi như bồi thường cho nhóm họ đi, vậy được chưa?
Độc Cô Phong Tử hừ lạnh một cái, bây giờ mới bình tĩnh lại, lúc này đây hắn mới để ý đến hai người Hoàng Kim Lân và Họa Tiêu Tư, lên tiếng:
- Hai người đó, tại sao lại đi cùng các ngươi?
Dạ Qua Thần cười cười trả lời:
- Bọn họ thuê bọn ta đi làm nhiệm vụ.
Không chỉ Độc Cô Phong Tử, Độc Cô Dạ mà những người khác sắc mặt đều trầm xuống, hai người Hoàng Kim Lân và Họa Tiêu Tư có phần bất an, lo sợ sẽ ảnh hưởng đến nhóm Dạ Nhược Y.
Dạ Nhược Y biết rõ tình huống này, cũng biết rõ thân phận của hai người này, liên lên tiếng che trở cho họ:
- Hai người này là bạn của ta. Ta biết rõ, đối với các ngươi bọn họ là những tội phạm bị truy nã, nhưng với ta bọn họ vừa là bạn vừa là khách hàng, ta không thể để các ngươi màng bọn họ đi, càng không thể để các ngươi giết bọn họ.
- Ngươi muốn bọn ta ăn nói thế nào đây?
Độc Cô Phong Tử nhìn Dạ Nhược Y rồi lại nhìn hai người đó lên tiếng.
- Nói với khách hàng của các ngươi, bọn họ đã bị các ngươi thu phục, trở thành người của Diệt Hồn Điện.
Hoàng Kim Lân và Họa Tiêu Tư kinh ngạc không ngớt, há hố mồm, nhưng không chỉ có họ, những người ở Diệt Hồn Điện cũng đều kinh ngạc không kém gì.
- Được, hai người bọn họ sẽ là người của Diệt Hồn Điện, hai người có thể tự do hoạt động, nhưng không được phép tiết lộ một thông tin gì về Diệt Hồn Điện.
Độc Cô Dạ suy nghẫm một lúc, gật đầu đồng ý với ý kiến của Dạ Nhược Y.
Độc Cô Phong Tử thì lại không chịu được kết quả này, hắn vẫn lo lắng về hai người này.
- Nhị đệ, sao đệ lại...
- Đệ tin tưởng số 13, nếu là bạn của đệ ấy, đệ không ý kiến gì cả, với lại có thêm người mạnh như bọn họ cũng đâu có sao, những cấm thuật sư rất cần thiết cho Diệt Hồn Điện chúng ta.
Hai người Hoàng Kim Lân và họa Tiêu Tư chính là những cấm thuật sư, những người dùng ma pháp bị cấm, như triệu hồi người chết, làm người chết đi sống lại, triệu hồi những sinh vật từ địa ngục,... những cấm thuật sư ở thế giới này còn được biết với một cái tên là triệu hồi quỷ thuật sư.
Cấm thuật sư chủ yếu là triệu hồi những sinh vật hắc ám, không như triều hồi sư, triệu hồi những sinh vật sống như ma thú, tinh linh,... cũng là triệu hồi, nhưng để phân biệt giữa hai cái triệu hồi thông thường và triệu hồi cấm, thì cấm ma thuật sư lại có tên là triệu hồi quỷ thuật sư.
Nhưng cấm thuật sư của Hoàng Kim Lân lại khác, nó là cấm về ma pháp, không phải về triệu hồi, ma pháp cấm của Hoàng Kim Lân chính là nguyền rủa, nguyền rủa theo nhiều cách khác nhau và nhièu kiểu khác nhau, nhưng tất cả đều có một đặc điểm chúng đó chính là đều để lại hắc ấn, có thể là linh hồn, có thể là thể xác.
Dạ Nhược Y nhìn hai người, hai người bọn họ chỉ có thể gật đầu đồng ý, đâu thể từ chối gì được cơ chứ.
Độc Cô Dạ như nhớ chuyện gì đó, hỏi:
- Số 13, ngươi là con gái?
Mọi người như hóa đá, nếu ngẫm nghĩ lại thì hình như là Độc Cô Dạ chưa biết giới tính của Dạ Nhược Y, mỗi lần Dạ Nhược Y xuất hện trước mặt Độc Cô Dạ đều là ăn mặc như con trai và có cái tên là "số 13", nhưng lần này gặp Độc Cô Dạ, Dạ Nhược Y ăn mặc có phần giống con trai nhưng mái tóc thì xỏa xuống, không có cột lên như những lần trước, khiến cho Độc Cô Dạ thắc mắc về giới tính thật của Dạ Nhược Y.
- Ngươi nghĩ sao thì là vậy.
Dạ Nhược Y cười nhạt, nói mơ hồ, nhưng Độc Cô Dạ vẫn chỉ là gật đầu, coi như hiểu rõ câu nói của Dạ Nhược Y nàng.