Beta: Andrea
(Bài thơ Thục đạo nan – 蜀道難 của Lý Bạch – 李白.)
14.
Tiểu thiếu gia phát hiện ra Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu đang chiến tranh lạnh.
Hai người bọn họ vốn ngồi cùng bàn, bây giờ Thẩm Văn Hiên lại giống như bị cuỗm mất, tan học cũng không tới tìm tiểu thiếu gia, mặt ủ mày ê bị Hàn Dữ Tiếu ấn ở trên ghế ngồi học thuộc từ đơn.
Tiểu thiếu gia đi ngang qua nghe lỏm một chút, không thể không thừa nhận Hàn Dữ Tiếu có đủ khả năng dạy Thẩm Văn Hiên học bù, không ngờ lại bắt đầu dạy từ giáo trình lớp 10, chắc từ gốc rồi mới đâm lên.
Nhưng hai ngày qua, vừa giải lao Thẩm Văn Hiên đã chạy tới chỗ của cậu, thất thần nói chuyện với cậu, ánh mắt lại luôn đảo về phía Hàn Dữ Tiếu.
Tiểu thiếu gia nghe Thẩm Văn Hiên “ông nói gà bà nói vịt”, lái từ trận bóng ngày hôm qua đến chuyện dì hai của hắn sinh một bé gái, im lặng không nói gì, nhấp một ítsữa bò.
“Chung Nịnh.” Thẩm Văn Hiên đột nhiên hạ thấp giọng, thì thầm gọi hắn.
“Hử?” Tiểu thiếu gia cắn ống hút, đưa tai lại gần.
“Cậu và cái tên Ngưu Lang mà cậu bao ý, hai người cũng đã qua lại gần hai tháng rồi…” Mặt Thẩm Văn Hiên có hơi phiếm hồng, lúc ra chơi phòng học ồn ào như vỡ chợ, hoàn toàn không ai nghe thấy hắn nói cái gì, hắn lại giống như đang làm chuyện trái với lương tâm, cứ cố đè thấp giọng xuống, như tiếng muỗi kêu vậy, “Cậu và hắn… đã làm chưa?”
Ngay từ đầu tiểu thiếu gia đã không hề hiểu ý của hắn, ngây thơ vô tội nhìn hắn.
Thẩm Văn Hiên nhắm mắt, quyết định nắm lấy lỗ tai của tiểu thiếu gia, “Hai người đã lên giường chưa? Cậu bao hắn như vậy đừng bảo là không làm bất cứ chuyện gì đấy nhé?”
Lúc này đến phiên tiểu thiếu gia bị sặc, ho khan đến kinh thiên động địa, vệt đỏ ửng lan từ trên mặt thẳng đến hai tai.
“Tớ, tớ và hắn… Chúng tớ không phải.” Tiểu thiếu gia lắp bắp, nhìn trực diện Thẩm Văn Hiên, “Chủ yếu là hai bọn tớ…”
Qua một hồi lâu, tiểu thiếu gia mới ủ rũ nói thầm một câu, “Không có.”
Thẩm Văn Hiên: “…”
Thẩm Văn Hiên: “Vậy cậu bao hắn làm gì… Dắt dắt tay chơi đồ hàng hả?”
Tiểu thiếu gia không phục định phản bác lại, hai người bọn họ còn hôn môi, rất nhiều lần nữa!
Nhưng cậu chưa kịp nói, chuông vào học liền vang lên, Thẩm Văn Hiên giật mình một phát, đau khổ bước từng bước trở về chỗ ngồi.
Hắn lắp bắp mở sách ra, lại lắp bắp liếc nhìn Hàn Dữ Tiếu một cái, Hàn Dữ Tiếu chẳng thèm cho hắn một cái liếc mắt nữa, chỉ trầm mặc mở sách ra, bắt đầu ghi chép.
Thẩm Văn Hiên chỉ có thể mở sách ra theo, nhưng hắn sẽ không ghi bài, hắn đều chép lại của Hàn Dữ Tiếu.
Viết mấy chữ giống như gà bới vào trong sách, hắn khẽ chạm vào chân của Hàn Dữ Tiếu ở dưới gầm bàn. Thấy Hàn Dữ Tiếu không phản ứng, hắn lại ghé vào trên bàn, mặt dán sát bàn, mặt thịt phình phình, giống một con hamster nhỏ.
Hắn nhỏ giọng rồi lại nhỏ giọng, nũng nũng nịu nịu kêu lên một câu, “Hàn Dữ Tiếu…”
Không giống như khi gọi Chung Nịnh, chính hắn cũng chưa phát hiện trong giọng nói của mình hàm chứa ý vị làm nũng, có chút ủy khuất lại có chút dính người, chui vào trong lòng Hàn Dữ Tiếu giống như mưa bụi.
Lực viết chữ trên tay Hàn Dữ Tiếu lại tăng thêm trong tức khắc, ngòi bút mạnh mẽ chọc thủng tờ giấy hơi mỏng.
Nhưng hắn chịu đựng, không nhìn Thẩm Văn Hiên dù chỉ một cái.
Thẩm Văn Hiên bị bơ, cũng không buồn nghe giảng nữa, liền ngơ ngác nằm bò trên bàn ngắm góc nghiên của Hàn Dữ Tiếu.
Dưới ánh nắng, Hàn Dữ Tiếu mặc áo sơ mi màu trắng, sạch sẽ chỉnh tề, soái khí đến mức có thể đi quay phim thần tượng thanh xuân.
Thẩm Văn Hiên chép miệng một cái, cảm thấy Hàn Dữ Tiếu thật là đẹp mắt.
Vốn dĩ hắn thực chán ghét Hàn Dữ Tiếu, còn luôn đối nghịch với nhau, nhưng sau hắn lại phát hiện Hàn Dữ Tiếu thật ra rất có nghĩa khí, bản thân cũng rất thông minh.
Hắn muốn làm anh em tốt với Hàn Dữ Tiếu cả đời, giống như hắn và Chung Nịnh vậy.
Kết quả Hàn Dữ Tiếu không vui.
Thẩm Văn Hiên ủ rũ cụp đuôi quay mặt sang phía khác, không nhìn Hàn Dữ Tiếu nữa, nhìn đến mức đầu hắn muốn phát đau.
Không lâu sau, một cục giấy nhỏ bay qua lòng bàn tay, lăn đến trước mặt hắn.
Hắn vừa mở ra, liền thấy trên mảnh giấy là nét chữ trẻ con của Chung Nịnh.
“Hai người chúng tớ đã từng hôn môi!!!” Tiểu thiếu gia viết thêm ba cái dấu chấm than.
Chắc là nghĩ lại vẫn thấy không phục, bên dưới lại viết thêm mấy chữ nhỏ nữa, “Không chỉ một lần.”
Tuy rằng Thẩm Văn Hiên chưa từng yêu đương nhưng tự nhận bản thân có kinh nghiệm vô cùng phong phú, trợn trắng mắt, lập tức xé một tờ ghi chú, viết mấy câu.
Lại truyền trở về cho tiểu thiếu gia theo đường cũ.
Tiểu thiếu gia mở ra đọc, tức giận đến muốn khóc.
“Vậy cậu vẫn là một con gà tơ (còn truynh)…”
Cậu căm giận xé nát tờ giấy, chuẩn bị “dùng cảm tình để đả động lòng người, dùng đạo lý để người hiểu rõ”, biểu đạt quan hệ giữa mình và Ngu Hành Chu đã có một cột mốc tiến bộ lịch sử.
Liền nghe thấy giọng nói phẫn nộ của thầy giáo ở trên bục giảng, “Chung Nịnh và Thẩm Văn Hiên, đứng lên trả lời câu hỏi.”
Tiểu thiếu gia học bá mơ mơ màng màng đứng lên, lại mơ mơ màng màng trả lời sai đáp án.
Cuối cùng mơ mơ mơ màng đi cùng Thẩm Văn Hiên xuống cuối lớp đứng.
“Đều tại cậu.” Tiểu thiếu gia khẽ meo meo nói thầm ở bên tai Thẩm Văn Hiên, đây vẫn là lần đầu tiên cậu bị phạt đứng.
Đã được xếp vào đội ngũ khách quý bị phạt đứng thường xuyên – Thẩm Văn Hiên cãi, “Gì mà tại tớ, tớ đâu có nói sai.”
Ánh mắt của Thẩm Văn Hiên vẫn vô tình rơi vào Hàn Dữ Tiếu đang ngồi cạnh cửa sổ, càng nhìn càng cảm thấy hắn đẹp.
“Kỳ thật Hàn Dữ Tiếu lớn lên… còn đẹp hơn cả nữ sinh.” Hắn nhỏ giọng lầm bầm, chờ tiểu thiếu gia tò mò mà nhìn qua, lại lắc đầu.
Nhưng một lát sau hắn lại câu lấy ngón tay của tiểu thiếu gia.
“Đêm nay tới nhà của tớ.” Hắn nói.
Tiểu thiếu gia không phải rất nguyện ý, cậu còn muốn đi tìm Ngu Hành Chu.
“Trong máy tính của tớ có phim giữa nam với nam, chính là loại phim gì gì đó ý.” Thẩm Văn Hiên làm mặt quỷ với cậu, “Cậu có muốn xem hay không? Nếu cậu không xem thì làm sao đáp ứng nhu cầu cho tên Ngưu Lang mà cậu bao?”
Tiểu thiếu gia ngây ngẩn cả người.
Cậu ngẩng đầu nhìn bảng đen một lát,
“Ôi, nguy hiểm thay, cao thay! Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh… Ngu Hành Chu lớn lên đẹp như vậy, bạn gái cũ bạn trai cũ hẳn là rất nhiều… Các vua Tàm Tùng và Ngư Phù – có phải Ngu Hành Chu có kinh nghiệm thực phong phú hay không … Từ đó đến nay, đã bốn vạn tám nghìn năm – Ngu Hành Chu có nghĩ cùng tớ…”(*)
“Xem chứ.” Tiểu thiếu gia đỏ mặt, cũng véo véo ngón tay của Thẩm Văn Hiên.
“Thẩm Văn Hiên, Chung Nịnh! Phạt đứng không được nói chuyện riêng!”
Tiểu thiếu gia và Thẩm Văn Hiên đều cúi đầu đọc sách.
Từ mặt đến mang tai của hai người đều đỏ bừng.
Thầy giáo vừa lòng gật đầu, cảm thấy hai người bọn họ có lẽ đã biết sai rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Hai đứa nhóc ngây ngốc, tôi rất xin lỗi Lý Bạch, trong đầu đột nhiên nảy ra bài này, học ở cấp 3 phải không…
(*) Trích từ dịch nghĩa bài thơ “Đường Thục khó” của Lí Bạch. (thivien.net)
Ôi,
Nguy hiểm thay, cao thay!
Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.
Các vua Tàm Tùng và Ngư Phù
Ở chốn xa xôi biết bao!
Từ đó đến nay, đã bốn vạn tám nghìn năm,
Mới thông suốt với chỗ có khói người ở ải Tần.
[…]