Chỉnh sửa bản dịch: Andrea
20
Nhưng mà tới ngày sinh nhật của tiểu thiếu gia, Ngu Hành Chu lại không tới tham dự.
Mùa hè mưa nhiều, hôm sinh nhật của tiểu thiếu gia cũng có mưa, hơi nước ẩm ướt thấm vào toàn bộ thành phố, hoa gạo bên ngoài biệt thự Chung gia rụng xuống đầy đất.
Tiểu thiếu gia thường xuyên nhìn ra bên ngoài thông qua khung cửa sổ lấm tấm mưa bụi, chờ cái xe quen thuộc kia xuất hiện trước cửa nhà cậu.
Bởi vì ngó quá nhiều lần, chị của cậu – Chung Uẩn cũng phải đi tới đứng bên cạnh.
Cô biết em trai đã mời người mình thích tới.
Hiện giờ Chung Uẩn là người đứng đầu Chung gia, từ trước đến nay vẫn luôn yêu thương đứa em trai nhỏ tuổi này.
Tiểu thiếu gia cầu xin cô tổ chức tiệc sinh nhật vào giữa trưa, buổi tối cậu còn muốn đi hẹn hò, không ngờ cô lại đồng ý.
“Anh ấy là một người vô cùng vô cùng tốt.” Tiểu thiếu gia có chút ngượng ngùng nói cho chị mình, “Anh ấy tên là Ngu Hành Chu. Chờ lát nữa anh ấy tới, chị đừng có hù dọa người ta đấy nhé.”
Tiểu thiếu gia kéo tay của chị mình, nở nụ cười cười lấy lòng cô.
Chị của cậu – Chung Uẩn – từ trước đến nay không hề do dự gì trong chuyện tình cảm, năm đó gặp được anh rể của cậu trong một bữa tiệc rượu, cô ra tay cứu lấy chồng tương lai – người suýt chút nữa là bị sàm sỡ. Sau đó hai người kết hôn, không biết có bao nhiêu người luyên tha luyên thuyên nói với cô rằng loại minh tinh nhỏ tầm cỡ anh rể đã bị người chơi đùa từ lâu rồi, hiện tại lại dựa đàn bà để nổi tiếng.
Kết quả bất cứ một ai tới, đều bị Chung Uẩn trừng trị hết thảy.
Cho nên Chung Uẩn biết em trai nhà mình thật thật giả giả coi trọng một tên Ngưu Lang, cũng không thèm nâng mí mắt chút nào. Ngoại trừ kéo người tới chỗ mình giảng giải một khóa sinh hoạt an toàn, ra ngoài sẽ cho bảo vệ theo sát, không thể đi thâu đêm ra thì cô không nhúng tay thêm gì nữa.
Cô còn chưa gặp được người mà em trai thích.
Nhưng mà cái tên Ngu Hành Chu này, lại khiến cô hơi nhíu mi.
Gã Ngưu Lang kia, chắc sẽ không đến mức lấy trùng tên với chủ nhân Ngu thị đâu ha.
Chuyện trùng hợp trên đời này cũng quá nhiều rồi.
—
Bọn họ đang nói chuyện, chồng của Chung Uẩn – Thư Nhiễm đã bước tới.
“Ngu gia tiên sinh đột nhiên có việc không tới được.” Thư Nhiễm sửa lại sợi tóc bên tai giúp vợ mình, “Nhưng lễ vật đưa đến lại có phần quý trọng quá mức.”
Hắn lại xoa xoa đầu của tiểu thiếu gia, “Nhưng mà cũng chứng tỏ Nịnh Nịnh nhà chúng ta rất được lòng người.”
Món quà mà vị Ngu gia tiên sinh này tặng chính là đồng hồ được đặt làm riêng có cùng nhãn hiệu với cái đồng hồ mà tiểu thiếu gia tặng cho Ngu Hành Chu lúc trước, nhưng giá cả lại cao hơn cái mà tiểu thiếu gia mấy phần, món quà như vậy đúng là rất quý giá đối với một tên nhóc vừa mới thành niên.
Tiểu thiếu gia mở cái hộp kia ra, phát hiện kiểu dáng có hơi giống cái đồng hồ mà cậu tặng Ngu Hành Chu, nhưng còn tinh tế bắt mắt hơn nhiều.
Chung Uẩn trời sinh thông minh nhanh nhẹn, gọi mấy cuộc điện thoại lập tức thăm dò được chân tướng, nhất thời hối hận không kịp, đáng ra mình không nên bề bộn công việc sự nghiệp để rồi sơ sót trong việc quản lý cảm tình của em trai.
Cô thở dài trong lòng, đứng bên cạnh tiểu thiếu gia nhẹ nhàng nói một tiếng, “Nịnh Nịnh, vị Ngu gia tiên sinh này cũng tên là Ngu Hành Chu, Hành Chu trong “hành chu đông khứ” (đi thuyền về hướng đông – 行舟东去). Cái nightclub mà em hay tới, chính là một trong những sản nghiệp đầu tiên nằm dưới tay hắn.”
Nói xong, cô đưa điện thoại ra cho cậu xem, trong điện thoại có một tấm ảnh, là ảnh chụp tập thể, mà vị Ngu tiên sinh khí phách hăng hái kia được mọi người vây ở giữa, rõ ràng chính là người mà cậu thích – Ngu Hành Chu.
Tiểu thiếu gia cảm thấy đôi mắt có hơi xót, cái mũi cũng cay cay.
Nhưng nhớ hôm nay là sinh nhật mình, lại gắng gượng nhịn xuống.
Chung Uẩn cao hơn cậu, không nhìn thấy biểu tình trên mặt cậu, nhưng vẫn có thể thấy được chóp mũi hồng hồng của cậu.
Cô đau lòng cực kỳ, vừa định buông lời hung ác nói: chỉ là một tên Ngu Hành Chu thôi mà, chị sẽ trói hắn lại rồi bắt hắn tới xin lỗi em.
Tiểu thiếu gia lại đột nhiên cẩn thận nâng đồng hồ trong tay lên, đưa cho Chung Uẩn xem.
Cậu ngẩng đầu, chóp mũi vẫn hơi đỏ, nhưng không hề khóc, đôi mắt lại sáng bừng, cười với Chung Uẩn.
“Chị à, ở chỗ này có một quả chanh nho nhỏ.” Tiểu thiếu gia đeo đồng hồ lên cổ tay, vừa như in.
Lúc này Chung Uẩn mới phát hiện ở bên trên mặt đồng hồ có một hình quả chanh được ghép lại từ nhiều viên kim cương nhỏ.
Nịnh trong Chung Nịnh, là nịnh trong tiểu nịnh mông (quả chanh nhỏ – 小柠檬).
Em trai ngốc của cô chỉ vì một chút tâm ý như vậy mà nhẫn nhịn kéo nước mắt trở về.
Trong nháy mắt, Chung Uẩn rất muốn chạy đi bắt cóc Ngu Hành Chu ngay lập tức, rồi sau đó ném vào sông cho cá ăn.
—
“Rõ ràng là bởi vì Nịnh Nịnh nhà chúng ta đẹp.” Chung Uẩn sờ sờ mặt của tiểu thiếu gia, “Đi thôi, cắt bánh kem đi. Em thích đồng hồ thích chanh, chị đều sẽ đặt làm riêng cho em, bảo đảm còn đẹp hơn cả cái này.”
Tiểu thiếu gia lắc đầu, nắm tay Chung Uẩn cùng nhau xuống dưới.
Cậu nhẹ giọng nói, “Em không cần cái khác, em chỉ thích cái này.”