Chỉnh sửa: Andrea
17
Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu lại làm hòa.
Tiểu thiếu gia đau khổ đắng chát nhìn hai người ngồi đằng sau, Thẩm Văn Hiên ngoan ngoãn nghe Hàn Dữ Tiếu giảng giải định lý toán học thứ ba, nghe như lọt vào sương mù đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn nhìn Hàn Dữ Tiếu cười ngây ngô.
Hàn Dữ Tiếu gõ đầu hắn một chút hắn cũng không tức giận, còn trông mong mà giơ qua.
Tiểu thiếu gia tức giận bất bình nghĩ, định lý toán học thứ ba thì có gì đâu, mình cũng biết mà, vì sao không tới hỏi mình!
Đáng tiếc Thẩm Văn Hiên không thèm cho cậu một cái liếc mắt, tay của hai người đều giấu ở dưới cái bàn, chỉ một lát sau mặt Thẩm Văn Hiên liền đỏ.
Tiểu thiếu gia thở phì phò xoay người lên, không muốn nhìn mặt bọn họ nữa.
Cậu mở di động ra, tin nhắn đầu tiên trên màn hình chính là do Ngu Hành Chu gửi, “Tôi lên máy bay rồi. Đừng nhớ.”
Ngu Hành Chu đi công tác rồi.
Buổi sáng Thẩm Văn Hiên nghe được tin tức này, hiếm khi chỉ số thông minh còn ở, thắ mắc hỏi, “Một Ngưu Lang như hắn ra nước ngoài làm gì? Nhiệm vụ hiện tại của hắn phải là phục vụ cậu mới đúng chứ?”
Tiểu thiếu gia không nói chuyện, ngồi trên vị trí của mình, lây một viên kẹo từ hộp chocolate Ngu Hành Chu cho cậu ra ăn.
Hộp chocolate này cậu vẫn luôn đặt trong tủ lạnh, ăn rất chậm, keo kiệt nghĩ muốn bảo tồn thứ mà Ngu Hành Chu tự tay làm lâu một chút, rồi lại lâu hơn một chút.
Nhưng hiện giờ trong hộp cũng chỉ thừa hai cái.
Viên này là matcha, hương vị có hơi chát, tiểu thiếu gia cắn chocolate, toàn bộ khoang miệng đều là vị matcha.
Cậu nhớ tới chiếc xe quý báu của Ngu Hành Chu, nhớ tới chiếc đồng hồ giá cả cao chót mỗi ngày một cái ở trên tay hắn, còn cả khi Ngu Hành Chu nhận điện thoại, cậu nghe được đôi câu.
Hương vị chan chát của chocolate matcha, giống như vẫn luôn lan ra từ trong cổ họng chạm tới đáy lòng cậu.
“Em có hơi nhớ anh.” Hắn gửi tin nhắn cho Ngu Hành Chu, suy nghĩ một chút, lại xóa bỏ hai chữ “có hơi”.
“Em nhớ anh.”
Tin nhắn gửi đi thành công.
Ngu Hành Chu vừa mới xuống máy bay liền nhận được tin nhắn này, di động ở trong lồng ngực hắn rung lên một chút.
Nhưng hắn không xem.
“Tới nghĩa trang Hoa Sam.” Hắn đối tài xế nói.
Hiếm khi hắn không tự mình lái xe, ngồi ở ghế sau, bên cạnh hắn đặt một bó bách hợp màu trắng, bị lớp giấy màu xanh nhạt và voan mỏng màu trắng bao lại, trên hoa còn ướt mấy giọt sương sớm.
Ngu Hành Chu nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra hình ảnh một người phụ nữ trẻ tuổi mặc bộ váy màu vàng, gầy yếu lại tái nhợt, đôi mắt thực đen, ngũ quan còn tính là xinh đẹp. Nhưng mà vì ốm đau lâu dài nên đã phá hủy thân thể của cô, cũng mang đi dung mạo xinh đẹp mà cô đã từng có.
Ở trong trí nhớ của Ngu Hành Chu cô giống như vĩnh viễn ngừng lại ở tuổi hai lăm.
Ngu Hành Chu còn nhớ rõ ở dưới đèn, cô nghiêng đầu, ánh đèn vàng chiếu vào trên mặt, khiến sắc mặt của cô có phần khỏe khoắn hơn.
“Nếu không anh cưới em đi, Ngu Hành Chu.” Cô cười nói, dường như chỉ là lời nói vui đùa, nhưng trong ánh mắt rõ ràng cất giấu chờ đợi.
Xe màu đen chạy một đường qua nội thành, dần dần tới vùng ngoại ô, ánh mặt trời bên ngoài vừa đẹp, cửa hàng bán hoa ven đường bày biện hoa ra, đều là những đóa hoa màu sắc rực rỡ tươi đẹp, sinh khí dạt dào dưới ánh mặt trời.
“Được.” Trong trí nhớ, Ngu Hành Chu hai mươi ba tuổi thờ ơ đáp ứng, giống như không phải đang đáp ứng lời kết hôn, mà chỉ là lời mời trở về ăn bữa cơm.
Ngu Hành Chu ba mươi hai tuổi sờ sờ ngón áp út bên tay phải của mình, nơi đó trống không, trước nay đều không có một chiếc nhẫn kim cương nào đeo lên.
Mà người phụ nữ hắn từng hứa hẹn sẽ cưới về nhà, đã ngủ sâu trong nghĩa trang lạnh băng rất nhiều năm rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Bình tĩnh ~