27
Có lẽ là do Ngu Hành Chu đã đáp ứng làm bạn trai của cậu vì thế cho nên bệnh của tiểu thiếu gia cũng thoáng cái khỏi rồi, Chung Uẩn nhếch lông mày nhìn em trai mình đeo một cái cặp sách nhỏ, bị Ngu Hành Chu dắt ra ngoài.
“Bye bye chị.” Tiểu thiếu gia vẫy tay với chị mình, hôm nay là Ngu Hành Chu đưa cậu đi học.
Chung Uẩn tâm trạng phức tạp vẫy tay với em trai, ngầm trừng mắt nhìn Ngu Hành Chu vài phát. Ngu Hành Chu đều làm như không phát hiện, vừa mới ra khỏi tầm mắt của Chung Uẩn, lập tức dừng xe lại, hôn Chung Nịnh một chút.
“Nụ hôn tốt lành vào buổi sáng.”
Tiểu thiếu gia cười ngọt ngào, chờ tới cổng trường, trước khi mở cửa xe cũng hôn bẹp lên má Ngu Hành Chu một phát: “Nụ hôn đi học.”
Ngu Hành Chu sờ sờ mặt mình, cái hôn của tiểu thiếu gia vẫn còn dính trên má, rõ ràng chỉ mới tách ra vài phút thế mà hắn đã bắt đầu nhớ Chung Nịnh rồi.
28
Từ ngày ở bên tiểu thiếu gia, lâu lâu Ngu Hành Chu lại quanh co lòng vòng khoe khoang cậu bạn trai nhỏ của mình.
Là học bá đứng thứ hai toàn thành phố, hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ là thứ nhất, bề ngoài đẹp, ngoan ngoãn lễ phép, còn là cậu ấm của Chung gia.
Ngu Hành Chu càng nhìn càng cảm thấy quả chanh nhỏ nhà mình ngọt ngào đáng yêu có một không hai.
Có lần hắn bàn xong công việc với một vị tổng giám đốc nào đó, thuận tay lôi điện thoại ra, hình nền điện thoại đã đổi thành ảnh tiểu thiếu gia mặc áo ngủ hình con thỏ, vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu.
Vị tổng giám đốc kia thấy được, lập tức khen: “Đứa nhỏ này thật đáng yêu.”
Ngu Hành Chu được thơm lây, đang định khoe thêm đây chính là cậu bạn trai nhỏ nhà mình, vừa ngoan ngoãn lại vừa ngọt ngào.
Thì lại nghe được vị tổng giám đốc kia nói: “Tổng giám đốc Ngu tuổi còn trẻ mà tiểu công tử đã lớn như vậy rồi? Lớp mấy thế? Trông giống như Kim Đồng* vậy.”
(*) Kim Đồng – bé trai hầu cận bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng đế.
Lời khoe khoang chưa nói ra khỏi miệng của Ngu Hành Chu lập tức hóa thành lão huyết nghẹn ở trong cổ họng. Thật ra Ngu Hành Chu trông cũng không già lắm, bề ngoài còn đẹp trai, nhưng mà vì hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, khí chất quanh thân lắng đọng lại cho nên mới khiến người ta bất tri bất giác kính sợ trong lòng, luôn cảm thấy hắn phải lớn tuổi hơn bề ngoài.
Vị tổng giám đốc kia thấy sắc mặt của tổng giám đốc Ngu không vui, thầm nói hỏng rồi, hình như đây không phải là con trai của tổng giám đốc Ngu.
“Là cháu trai của ngài đúng không? Mắt của tôi kém quá, là do mắt của tôi kém quá, nói qua nói lại thì cũng là chú cháu ruột.”
Ngu Hành Chu sống không còn gì luyến tiếc, cầm điện thoại về: “Là bạn trai của tôi.”
Ánh mắt của vị tổng giám đốc kia lập tức trở nên cực kỳ không thể miêu tả, tổng giám đốc Ngu này nhìn tuấn tú lịch sự, không ngờ lại là một kẻ thích “chơi” mấy cậu nhóc tuổi vị thành niên, đúng là thói đời một sớm một chiều* mà.
(*) Chỉ nếp sống của xã hội càng ngày càng tệ.
“Bạn trai tôi đã thành niên.” Ngu Hành Chu không thể nhịn được nữa, lúc này hắn mới nhớ tới hôm tổ chức tiệc sinh nhật của bạn trai nhỏ nhà hắn thì vị tổng giám đốc này bận việc nên không đi được.
Vị tổng giám đốc “à à à” vài tiếng, nhưng ánh mắt vừa nhìn là biết cũng không tin cho lắm.
Một tuần sau, trong vòng thành phố T không hiểu sao lại nổi lên lời đồn đãi vớ vẩn, toàn nói cái vị đứng đầu tập đoàn Ngu thị kia – Ngu Hành Chu ấy, chậc chậc chậc, đừng thấy bên ngoài nhân mô cẩu dạng, không biết sau lưng đang nuôi bao nhiêu cậu “trai non” đâu. Có một cậu nhóc cực kì xinh đẹp, giống như tiểu tiên đồng vậy, nhưng cũng bị Ngu Hành Chu tóm được, giấu ở trong nhà không cho ai gặp.
Tin tức không biết sao lại truyền tới tai Chung Uẩn, Chung Uẩn giận dữ, lập tức gọi điện thoại chất vấn Ngu Hành Chu.
Ngu Hành Chu nhìn chằm chằm ảnh Chung Nịnh trên màn hình điện thoại, lần này hắn thành thành thật thật đổi thành một cái ảnh chụp Chung Nịnh mặc tây trang, tóc còn dùng keo xịt vuốt lên, trên tai đeo một chiếc bông tai kim cương đen, cuối cùng cũng nhìn ra là đã thành niên.
Ngu Hành Chu sống không còn gì luyến tiếc giải thích mọi chuyện với Chung Uẩn, có lẽ là hắn đã bị đả kích đến mức đầu óc không còn bình thường, còn mưu toan tìm kiếm an ủi từ Chung Uẩn: “Cô nói xem có phải bọn họ bị mù rồi hay không? Tôi làm gì có điểm nào giống trưởng bối của Nịnh Nịnh chứ?”
Chung Uẩn không tức giận, bắt đầu ngồi ở văn phòng tổng tài nghe truyện cười, thọc đao chuẩn xác: “Dù sao thì khi tôi mang Nịnh Nịnh ra ngoài, chưa từng bị ai ngộ nhận thành dì cả.”
Chung Uẩn cúp điện thoại, gửi cho Ngu Hành Chu một tấm ảnh.
Là lần trước ở Chung gia, tiểu thiếu gia nhất quyết phải leo lên cây treo đèn lồng, Ngu Hành Chu nâng cậu lên, để Chung Nịnh ngồi ở trên vai mình. Ánh trăng dìu dịu, người đàn ông anh tuấn thành thục thật cẩn thận đỡ người tình tuổi trẻ mềm mại, bàn chân trắng như tuyết của người tình nhỏ còn dẫm lên cánh tay hắn, hai người nhìn nhau cười.
Ngu Hành Chu thưởng thức trong chốc lát, cảm thấy Chung Uẩn chụp ảnh được đấy.
Nhưng ngay sau đó tin nhắn từ Chung Uẩn xuất hiện: “Lần trước cũng định nói cho anh, anh không cảm thấy mình rất giống ông nội đang đỡ cháu trai sao?”
Ngu Hành Chu chặn Chung Uẩn. Có là chị gái thì cũng không thể xuyên tạc tình yêu giữa hắn và Chung Nịnh.
Ngu Hành Chu yên lặng qua phòng tập thể thao bên cạnh để rèn luyện, mồ hôi tuôn như mưa, thề muốn luyện sáu múi cơ bụng thành tám múi, thiếu một múi cũng không được. Hắn còn gọi điện thoại cho trợ lý: “Tiểu Lưu, cậu hỏi thử cho tôi xem có slot thẩm mỹ, trẻ hóa làn da hay gì gì đó, mà làm người dùng trông có vẻ trẻ tuổi hơn hay không.”
“Boss, chúng ta định mở rộng kinh doanh sao? Ngài muốn tiến quân vào bên thẩm mỹ?”
Ngu Hành Chu trầm mặc hai giây, cuối cùng cũng không có mặt mũi nói thẳng tuột ra là mình muốn làm, ậm ậm ừ ừ đáp lại hai tiếng: “Không phải như thế, nói chung cậu cứ đi tìm hiểu đi.”
Tiểu Lưu mê mang cúp điện thoại, lúc có việc tới giao tài liệu vào buổi tối, phát hiện boss nhà mình đang ngồi nghiên cứu mặt nạ, còn rất chuyên nghiệp phân tích hết thành phần một lượt.
Tiểu Lưu cảm thấy mình đã học được từ boss một bài học đắt giá, boss không hổ là boss mà, luôn luôn mang trong mình một trái tim tích cực học tập kinh doanh.
Mà nội tâm của Ngu Hành Chu lúc đó: “Mặt nạ mật ong này tốt hơn đúng không nhỉ? Nhưng mặt nạ sữa bò lại làm đẹp trắng da. Đắp cái nào giờ? Không thì đắp hết thử xem.”
Chuyện này để lại bóng ma cho Ngu Hành Chu, kéo dài mãi đến khi cậu bạn trai nhỏ tuổi trẻ mỹ mạo của hắn đeo cặp sách tới tìm hắn. Hôm nay là cuối tuần, tiểu thiếu gia không có tiết học, nhưng tiểu thiếu gia và Hàn Dữ Tiếu lại có hẹn cùng đi lập kế hoạch học tập cho Thẩm Văn Hiên.
Tiểu thiếu gia đã quen thân với mọi người trong công ty, đặc biệt là những người có quan hệ thân thuộc với Ngu Hành Chu đều biết cậu nhóc học sinh cấp 3 trông ngoan ngoãn mềm mại này thật ra chính là chị dâu của bọn họ, còn là tiểu công tử quý giá của Chung gia. Chờ tiểu thiếu gia đẩy cửa văn phòng Ngu Hành Chu ra, đồ ăn trong tay cậu đã chồng chất không ít, đều là do các chị gái xinh đẹp tặng cho.
Ngu Hành Chu bước hai ba phát ôm đống quà để xuống bàn, lại vô cùng tự nhiên kéo người ngồi lên đùi mình, hai người dính ở trên ghế cùng nhau, tựa như văn phòng mấy chục mét vuông này của hắn không đủ chỗ cho hai người ngồi vậy.
Tiểu thiếu gia có phần ngượng ngùng, nhưng vì là văn phòng riêng nên cậu cũng mặc kệ, cậu cuộn tròn trong lòng ngực Ngu Hành Chu, hai tay ôm cổ hắn: “Em nghe chị kể hôm nay anh không vui? Sao vậy?”
Cậu lo lắng sờ mặt Ngu Hành Chu: “Việc làm ăn không tốt sao?”
Ngu Hành Chu nhìn đôi mắt trong suốt sạch sẽ của tiểu thiếu gia, nghĩ thầm làm gì có ai có bạn trai nhỏ tri kỷ như vậy mà lại không muốn khoe chứ?
Ngu Hành Chu tung hoành nhiều năm, vô cùng am hiểu cách chọc ghẹo người yêu, cũng am hiểu cách khiến người yêu quan tâm mình.
Hắn u buồn rũ mắt, bề ngoài của hắn quả thật rất đẹp trai, lông mi vừa dài vừa dày, hốc mắt thâm sâu, lông mày sống mũi cao vút thẳng đứng, có cảm giác giống như tượng điêu khắc, ngày thường hơi lộ vẻ lệ khí, nay dưới mắt thoáng hiện nét buồn rầu, nhưng lại có thể bất tri bất giác khiến người nhìn mềm lòng.
Ít nhất tiểu thiếu gia đã mềm lòng rồi, cậu dựa vào trong lòng ngực Ngu Hành Chu, nghe Ngu Hành Chu oan oan ức ức kể lại mình bị nhận thành ba của tiểu thiếu gia như thế nào, kể Chung Uẩn đã chọc ngoáy hắn giống ông nội như thế nào.
Tiểu thiếu gia đau lòng đến quặn thắt ruột gan, ngoan ngoãn kéo áo lên, lộ ra cái bụng trắng mềm như tuyết để Ngu Hành Chu hít hà an ủi.
“Bọn họ nói bừa đấy, nhìn anh chỉ như…” Tiểu thiếu gia vốn dĩ định nói mười tám, nhưng như thế cũng quá xạo rồi, đành phải sửa miệng: “Giống hai mươi tuổi thôi. Rất đẹp trai.”
Ngu Hành Chu cong cong khóe miệng, hôn hôn cái rốn trên chiếc bụng tuyết trắng của tiểu thiếu gia, lại hôn một đường dọc theo tuyến eo, ngậm lấy cái miệng của tiểu thiếu gia.
“Quả chanh nhỏ ăn vụng kẹo nhé.” Ngu Hành Chu ngậm môi của tiểu thiếu gia nói, hắn nếm được vị đào trong miệng tiểu thiếu gia.
“Còn có vị bạc hà,” tiểu thiếu gia cũng liếm liếm môi Ngu Hành Chu, đôi má còn hồng hơn cả viên kẹo đào kia, lông mi nhẹ nhàng run run, quét ở trên mặt Ngu Hành Chu: “Anh nếm lại thử xem.”
Ngu Hành Chu nóng hết cả đầu: “Được, để anh nếm thử, quả chanh nhỏ rốt cuộc đã ăn bao nhiêu viên kẹo mới ngọt được như vậy.”
“Dù anh có bốn mươi mấy đi chăng nữa, em cũng thích anh.” Tiểu thiếu gia thì thầm bên tai Ngu Hành Chu.
—
Tác giả lời muốn nói: Thật ra lão Ngu trông không già chút nào, là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi bình thường, chỉ là vì khí thế của hắn quá trầm ổn. Hằng ngày hắn đều là cái kiểu:
“Úi trời tổng giám đốc Ngu chăm sóc da thật tốt nha, nhìn còn chưa đến ba mươi mốt nữa, trẻ hơn tận mười mấy tuổi.”
“… Thật ngại, năm nay tôi 32.”